Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 619 : Đề nghị của Viện trưởng

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 14:35 24-08-2025

.
Một lời đề nghị mang tôi rời khỏi nơi này. Lời đề nghị thật ngọt ngào, bởi đã mấy tháng trôi qua từ khi tôi bị kẹt dưới Tầng Hầm Thứ Nhất. Nhưng… “Cái giá là gì?” Trên đời chẳng có gì miễn phí, mà mật càng ngọt thì càng chết người. Lần này… lại càng mơ hồ. [Tôi chỉ muốn anh hứa sẽ không bao giờ quay lại đây nữa.] Một yêu cầu khó hiểu đến mức tôi phải hỏi kỹ lại. “Ý anh là sao khi nói ‘không được quay lại’?” [Anh không hiểu sao? Trong lời đó chẳng có chỗ nào để hiểu lầm hay diễn giải cả.] Không… chẳng lẽ hắn không biết thế nào là vòng vo? “Ý tôi là, tại sao anh lại đặt ra điều kiện đó?” [Đây chỉ là một đề nghị có lợi cho anh. Lý do có quan trọng không?] “Làm sao tôi có thể chắc rằng điều đó chỉ có lợi cho tôi?” Nghe vậy, Viện trưởng ngừng lại một lát rồi mới trả lời. [Tôi hiểu rồi. Anh cảnh giác, vì không biết lời đề nghị này sau này sẽ thành ra thế nào.] “Bởi vì tôi chẳng biết gì về anh cả.” [Vậy nếu tôi kể về bản thân, anh sẽ chấp nhận sao?] “Còn tùy anh là hạng người thế nào.” Ngay khi tôi dứt lời, Viện trưởng tiếp tục. [Trước kia tôi là Viện trưởng Viện nghiên cứu Pantelion, đã phạm vô số tội ác. Sau cùng tôi hối hận và được Phù thủy tha thứ. Từ đó, tôi trở thành một con người hoàn toàn khác. Tôi không còn dối trá, luôn hiền lành và biết nghĩ cho kẻ khác.] “….” [Tôi không thể giải thích chi tiết lúc này, nhưng yêu cầu anh không quay lại đây cũng chính là vì lợi ích của chính anh.] “…Anh đang định lừa tôi sao?” Tôi cau mặt, không giấu nổi vẻ bối rối. Nhưng Viện trưởng lại đáp, như thể đã lường trước: [Thấy chưa? Có nói gì cũng vô nghĩa.] “Không, ý tôi là… anh nói chẳng rõ ràng—” [Nếu tôi bịa ra một câu chuyện nghe đáng tin hơn thì sao?] Tôi bị hắn ngắt lời. [Nếu vậy, anh có tin tôi không?] Giọng nói khiến tôi nghẹn lời. Phải rồi… từ đầu vốn dĩ đã là thế. [Cách duy nhất để có được sự thật từ người khác là phải tin tưởng. Cho nên, dù tôi có nói thêm bao nhiêu nữa thì cũng chỉ lãng phí thời gian nếu anh không tin tôi.] “….” [Đó là lý do tôi gọi nó là một cuộc giao dịch. Thân phận của tôi có quan trọng gì với anh sao? Anh chỉ cần nhìn vào điều kiện và quyết định có chấp nhận hay không. Cách này hiệu quả hơn nhiều.] “Chuyện này...” Tôi có quá nhiều điều muốn phản bác, nhưng tôi chẳng biết nói thế nào. Cuối cùng, tôi tóm gọn lại: “Lý do tôi muốn biết về anh… là để quyết định có nên tin tưởng hay không.” [Đó là một nghịch lý. Tôi đã nói rồi, anh sẽ chẳng bao giờ tin lời tôi, bất kể tôi nói gì.] “Không, ý tôi là… trên đời chẳng có gì tuyệt đối cả. Nghe trước rồi mới quyết định cũng đâu có muộn.” [Vậy thì quyết định đi. Câu chuyện của tôi đã kết thúc ở đó. Anh tính sao?] …Vậy mà tôi cứ nghĩ hắn là kẻ có thể nói chuyện đàng hoàng cơ đấy. Đáng tiếc, tôi không thể với tay qua màn hình mà đập thẳng vào đầu hắn được. ‘Sao hắn ta lại cứng đầu thế?’ Không… có lẽ đây không phải cố chấp, mà là chiến lược. Cứ tung ra một khái niệm mơ hồ, rồi lái câu chuyện đi chỗ khác. [Nếu anh cảm thấy khó quyết định, tôi sẽ cho anh thêm một thông tin. Tất nhiên, tin hay không là tùy anh.] “….” [Anh muốn nghe chứ?] Những lời hắn nói lúc này sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định cuối cùng của tôi, nhưng bản tính của tôi sẽ không từ chối thông tin miễn phí. Dù sao, thu thập thêm thông tin chưa bao giờ là thừa. “…Nói đi.” Tôi thở dài, và ngay lập tức Viện trưởng đưa ra tin mới, như thể đã chờ sẵn. [Nếu anh không rời khỏi nơi này trong vòng nửa năm, anh sẽ gặp đại họa. Bởi đó là lúc hắn xuất hiện.] “Hắn là ai?” [Nếu anh rời đi trước thời điểm đó, vậy thì anh không cần phải biết. Nếu ở lại, đồng nghĩa anh đã từ chối đề nghị của tôi, vậy thì tôi cũng chẳng có lý do để tiết lộ.] Chết tiệt, rốt cuộc hắn ta bị cái giống gì vậy? Loại người thế này, tốt nhất là đừng nên cố trò chuyện với hắn. Còn nếu buộc phải làm vậy, bạn nên cho hắn một búa vào đầu trước rồi hãy nói chuyện sau. Đáng tiếc, phương án đó tôi lại không thể dùng lúc này. “Vậy thì nói rõ điều này đi. Anh bảo tôi sẽ gặp đại họa… chuyện đó tệ đến mức nào?” [Anh vẫn sẽ sống sót. Nhưng đến lúc ấy, số người còn lại bên cạnh anh… có lẽ chỉ còn đếm được trên một bàn tay.] “Khoảng 5 người?” [Đây chỉ là dự đoán. Có thể sai lệch đôi chút.] Trong chiến tranh hiện đại, tổn thất 30% đã được xem là diệt vong. Tổn thất kiểu này… thật sự rất khủng khiếp. Và vấn đề là, tôi cũng đã khác xưa. Không còn chỉ cần bảo vệ “một ngón tay” nữa. Dù có cho tôi đủ 5 ngón, số lượng đó vẫn thiếu rất nhiều. [Vậy bây giờ anh có tin lời tôi nói không?] “Tôi đang cân nhắc.” [Tôi hy vọng ít nhất nó cũng tác động phần nào đến phán đoán của anh.] “….” [Vẫn còn khó xử sao—] “Im đi, để tôi suy nghĩ.” […] Cuối cùng, màn hình cũng lặng yên. ***** Theo một cách nào đó, những gì Viện trưởng nói cũng có lý. Khi giao dịch với một kẻ xa lạ mà tôi tình cờ gặp ở một nơi hoàn toàn xa lạ, thì thân phận đối phương có lẽ không quan trọng. Quan trọng là đối phương có thể cho tôi điều gì. Và tôi phải trả lại cho đối phương điều gì. Nếu hai thứ này trong phạm vi chấp nhận, thì giao dịch thành công. Tất nhiên, nếu có cơ sở để tin tưởng đối phương, thì sẽ giao dịch trong tâm thế yên tâm hơn… ‘Cách hắn nói chuyện khiến tôi nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ nghe được hắn kể về bản thân cả.’ Tất nhiên, tôi cũng có thể từ chối lời đề nghị ngay tại đây và tìm cách ứng phó khác, nhưng đó sẽ là phương án cuối cùng… “Xem hàng.” Sau một hồi im lặng, tôi mở lời. “Giờ tôi đã biết câu chuyện của anh, giờ thì tôi muốn xem hàng.” […Xem hàng?] “Ý tôi là, anh định sẽ giúp chúng tôi rời khỏi đây bằng cách nào?” [À, ra là vậy.] “Anh không cần phải kể chi tiết, chỉ cần nói sơ qua thôi. Khi đó tôi cũng mới có cơ sở để quyết định.” [Đó là một yêu cầu hợp lý.] Viện trưởng đáp lại không chút do dự: [Đến giờ này thì chắc anh đã tìm thấy cánh cửa bên ngoài rồi, vậy nên tôi sẽ không nói về nó nữa. Nếu anh chấp nhận đề nghị của tôi, tôi sẽ lập tức trao cho anh ‘tư cách’. Nhờ đó, anh có thể lập tức mở cánh cửa ấy ra.] “Nếu phải có ‘tư cách’… thì hình như vẫn còn cách khác để đạt được nó?” [Không sai. Nếu ai đó chứng minh được năng lực của mình, thì tôi có nghĩa vụ trao cho họ ‘tư cách’.] “Vậy chẳng phải tôi cũng có thể rời khỏi đây, cho dù không giao dịch với anh sao?” [Về lý thuyết thì đúng. Thậm chí có lẽ anh có thể chứng minh được năng lực của mình. Nhưng…] Ngay sau đó, Viện trưởng nói tiếp: [Sẽ tốn rất nhiều thời gian. Và như tôi đã nói trước đó, thời gian không đứng về phía anh.] Câu chuyện lại quay trở về lời đe dọa ban đầu, chẳng rõ là thật hay giả. Dù thấy khó chịu, tôi vẫn tiếp tục hỏi: “Nhưng tuỳ tiện cấp ‘tư cách’ như vậy liệu có sao không? Tôi tưởng phải tự mình chứng minh cơ mà?” [Ban cho tư cách là quyền hạn của tôi. Và khi có người chứng minh được bản thân, tôi buộc phải ban nó cho hắn. Giữa hai điều đó hoàn toàn không có mâu thuẫn.] Lý lẽ có vẻ kỳ lạ, nhưng hắn đã nói vậy, tôi cũng chẳng còn cách nào để phản bác. [Giờ thì, đã đủ cơ sở để anh phán đoán chưa?] “Còn một điều cuối.” [Nói đi.] Được cho phép, tôi ngập ngừng một lúc rồi mới mở miệng: “Ờm… anh không lo sao?” [Chủ ngữ đâu mất rồi.] “…Ý tôi là, anh không lo rằng tôi có thể thất hứa sau này sao? Tất nhiên, tôi không hề định như thế. Vì tôi là một người Barbarian, coi trọng lời hứa hơn bất cứ ai. Anh có thể yên tâm về điều đó.” Tôi còn thêm lời giải thích để hắn khỏi hiểu sai, nhưng Viện trưởng lại không hề bận tâm, khiến mọi nỗ lực của tôi trở nên vô nghĩa. Hắn chỉ đáp gọn: [À, tôi chưa nói điều này.] “…Điều gì cơ?” [Khoảnh khắc anh đưa ra lời hứa và đạt được ‘tư cách’, anh sẽ vĩnh viễn không thể quay lại nơi này nữa. Không phải theo nghĩa ẩn dụ, mà là theo nghĩa đen. Dĩ nhiên, nếu anh không hứa, thì chẳng ai ép buộc được.] Một lời giải thích hoàn toàn ngoài dự đoán. ‘Hà… quả nhiên…’ Thật lòng mà nói, tôi không bao giờ tin một “lời hứa” lại có thể được coi là điều kiện giao dịch. Tôi còn nghi ngờ rằng có lẽ “lời hứa” chỉ là cái cớ, còn mục đích thật sự của hắn chỉ là khiến tôi nhận lấy “tư cách”. ‘Lại đau đầu rồi đây.’ Thật sự, tình huống này quá đột ngột. Ban đầu tôi chỉ định đi kiểm tra đường ray. Thế mà đùng một cái, một gã lạ mặt xuất hiện trên màn hình, nói mấy lời kỳ quái rồi đưa ra giao dịch… Tôi cần thời gian để bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ. Bản thân tôi cũng chẳng rõ nên tin bao nhiêu, hay không nên tin bao nhiêu. “Tôi muốn suy nghĩ thêm vài ngày rồi trả lời. Được không?” [Tôi hiểu. Tôi sẽ luôn ở đây.] Thật bất ngờ, Viện trưởng tỏ ra rất bình thản, và giao dịch tạm thời bị hoãn lại. Vì vậy, tôi cũng chuẩn bị rời khỏi phòng điều khiển. [Khoan đã.] Ánh sáng trên màn hình nhấp nháy như nụ cười, dường như hắn còn điều muốn nói. [Một điều nữa: ngay cả khi anh chấp nhận đề nghị của tôi, tôi cũng không khuyên anh rời đi ngay lập tức.] “…Anh định giở trò gì vậy?” [Tôi không định giở trò gì cả, thật sự là vì lợi ích của anh. Nếu anh đi xa đến mức này, chắc hẳn cũng nhận ra rồi, về việc đây là một nơi thế nào.] Tôi bắt đầu đoán được hắn muốn ám chỉ gì. [Nếu anh có thể rời khỏi đây trong vòng nửa năm, anh sẽ an toàn. Cho nên hãy chuẩn bị càng nhiều càng tốt rồi hãy rời đi. Vì sau đó, anh sẽ không bao giờ quay lại được nữa.] “….” [Hãy lựa chọn cẩn thận.] Chỉ riêng việc không thể xuống Tầng Hầm Thứ Nhất nữa, đã là một mất mát khổng lồ. “À, đã nói đến đây, tôi cũng có thêm một câu hỏi. Đồng đội bị bắt cóc của tôi đang bị giam ở đâu?” [Đó là thứ anh phải tự tìm. Nếu muốn chứng minh bản thân, đó chính là bước đầu tiên. Nhưng cũng đừng quá lo. Với tình hình hiện giờ, anh sẽ sớm tìm ra thôi.] Thật lòng, tôi cảm thấy mình đã hỏi rất nhiều, nhưng kết quả thì chẳng thu hoạch được gì mấy. ***** Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Viện trưởng, tôi quay lại nhà máy ngầm. Lúc này, tôi lặng lẽ gọi Amelia và Raven ra một góc, rồi chia sẻ những gì vừa xảy ra. Không phải là tôi không tin tưởng Misha, Erwin hay Aynar, nhưng thật lòng mà nói… thì chuyện này họ chẳng giúp được gì nhiều. ‘Và Versil thậm chí còn không biết tôi là người chơi.’ Dù sao thì, sau khi nghe tôi kể lại diễn biến trong phòng điều khiển, phản ứng của Amelia và Raven lại khá giống nhau. Tất nhiên, lý do phía sau thì khác. “Không thể nào chấp nhận được. Anh cũng thấy rõ ràng rồi đấy – hắn là kẻ đang che giấu một âm mưu. Tên Viện trưởng đó chắc chắn đang có một âm mưu nào đó mà chúng ta không biết.” “Tôi cũng phản đối. Cho dù lời đề nghị kia là thật thì nơi này vẫn còn vô số thứ chưa khám phá, đúng không? Mà một khi rời đi rồi sẽ không thể quay lại nữa. Sau khi đã tìm ra bao nhiêu phát hiện vĩ đại như thế này… rõ ràng những nhà thám hiểm khác sẽ đến và cướp mất thành quả của chúng ta!” Thực ra, cả hai ý kiến đó đều là những điều tôi đã nghĩ tới. Thế nhưng… câu nói của Viện trưởng vẫn cứ vương vấn trong đầu tôi. [Anh vẫn sẽ sống sót. Nhưng đến lúc ấy, số người còn lại bên cạnh anh… có lẽ chỉ còn đếm được trên một bàn tay] Lời cảnh báo đó đúng hay sai vẫn chưa biết, nhưng càng nghĩ, ngực tôi lại càng thấy nặng nề, khó thở. Có lẽ vì linh cảm bất an đang dấy lên. Và có lẽ cũng vì thế, tôi mới bật ra lời phản bác với hai ý kiến phản đối kia. “Emily, nếu những gì hắn nói là thật thì tình hình còn nguy hiểm hơn nhiều. Còn Raven, dù sao thì một khi chúng ta rời khỏi đây thì cũng khó mà quay lại. Gia đình Hoàng gia ngay từ đầu đã ngăn cản không cho thám hiểm tầng hầm này rồi.” Raven lập luận rằng đó chỉ là biện pháp tạm thời, nhưng tôi thì… Linh cảm mách bảo rằng hoàng gia sẽ chẳng bao giờ cho phép chuyện này xảy ra thêm bất kỳ lần nào nữa. Nơi này… tầng hầm này… đang che giấu một bí mật còn khủng khiếp hơn nhiều. Và chính điều đó khiến quyết định càng trở nên khó khăn. “Cảm ơn hai người đã bàn bạc cùng tôi. Tôi sẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ.” “Hãy gọi tôi bất cứ khi nào anh cần.” “Tôi cũng vậy. Vì anh có thói quen cứ ôm hết mọi việc một mình. Nhưng… nhìn hôm nay thì có vẻ nó đã đỡ hơn rồi.” Thế là cuộc họp đầu tiên khép lại. Sau đó, tôi lại tiếp tục lần theo đường ray như trước, và tranh thủ thử nghiệm nhiều thứ. Nếu có thể tự mình giành được “tư cách”, đó dĩ nhiên là lựa chọn tốt nhất… Chẳng phải chính Viện trưởng cũng từng nói sao? [Hãy chuẩn bị càng nhiều càng tốt, rồi mới rời đi.] Tầng hầm mà tôi thấy và trải nghiệm đúng thật là một miền đất hứa. So với nó, Đảo Thư Viện, Đảo Bia Đá, hay những hòn đảo rải rác đầy đá mana sau Mùa mưa, cũng chẳng đáng gọi là phát hiện lớn. Nơi này – phòng thí nghiệm này – không hề kém cạnh bất cứ nơi nào. Không, phải nói là nó vượt xa. Chói sáng! Ngay giữa lòng nhà máy ngầm của phòng thí nghiệm. Một cỗ máy có thể tạo ra quái vật, bằng cách nạp vào ba viên ma thạch khác nhau. ‘Phải nói rằng thiết bị cơ giới này thật đáng kinh ngạc.’ Tất nhiên, những quái vật nhân tạo đó không được coi là chủng loài hoàn toàn mới, nên không hề cho kinh nghiệm. Nhưng mà… “Một Tinh chất vừa rơi ra kìa…!” Đánh bại chúng vẫn có cơ hội rớt ra Tinh chất, tuy tỉ lệ thấp hơn so với quái vật thông thường. Nói cách khác: “…Khoan đã. Lẽ nào Tinh chất này chứa đặc tính của cả ba loài quái vật sao?” Chuyện này không khác gì mở khóa chế độ lập trình viên, cho phép tùy ý tùy chỉnh Tinh chất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang