Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 618 : Viện trưởng
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 14:35 24-08-2025
.
Không gian hiện ra cuối đoạn hành lang dài chừng 3 mét giống như một phòng điều khiển.
Những bức tường được lắp đầy bằng những mặt kính hình chữ nhật, trên đó hiển thị trực tiếp tình trạng ở khắp nơi trong tòa nhà.
Và còn…
‘Có rất nhiều nút điều khiển.’
Nút bấm và cần gạt dày đặc đến mức khiến người ta liên tưởng đến buồng lái của một chiếc máy bay.
“Yandel.”
Tôi quay đầu lại theo tiếng gọi của Amelia, và trên một màn hình, tôi thấy căn phòng nơi nhóm thám hiểm của chúng tôi đang bị giam giữ.
‘…Thảo nào mình tìm mãi mà không thấy.’
Trong căn phòng đó không hề có cửa.
Tuy nhiên, bởi có hàng chục đường ray nối ra nối vào, dường như chỉ có thể ra vào thông qua hệ thống ray ấy…
‘Bây giờ thì tôi đã hiểu đại khái cách để đến căn phòng đó rồi.’
Có lẽ phải đi đúng ray, theo đúng thứ tự thì mới tìm được nơi đó.
Như một trò chơi nhỏ kiểu giải đố vậy.
‘…Giống như cái bẫy ở tầng 10.’
Cách chơi này khiến tôi nghĩ đến những cái bẫy hiểm độc của Tầng 10.
Đó là một khu vực đòi hỏi người chơi phải thử đi thử lại nhiều lần để tìm đường đi chính xác, nhưng nếu thất bại, cái giá phải trả chính là toàn đội bị diệt sạch.
Thật sự, tôi cũng không nhớ nhiều đến vậy nếu thứ đó bị đặt ở Tầng 3 hay Tầng 4, nhưng cho kiểu cơ chế này ở tầng 10 thì quá vô lý.
“May là có vẻ họ đã trở lại an toàn rồi.”
“Hả?”
“Những người bị bắt đi trước tôi. Lúc đó tôi nghĩ họ đã bị biến thành đá mana trong nhà máy dưới tầng hầm. Nhưng bây giờ nhìn trên màn hình thì thấy tất cả đều trở về nguyên vẹn.”
“À!”
Tôi nhìn kỹ hơn, quả thật những thành viên từng được cho là mất tích cùng với Amelia đều đang đứng trong căn phòng, bình an vô sự.
“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
Tôi im lặng suy nghĩ trước câu hỏi của Amelia.
Hàng loạt nút bấm và cần gạt.
Nếu vận hành đúng cách, tôi có thể cứu các đồng đội ra khỏi đây…
“Trước hết, đừng chạm vào gì cả. Cứ đứng yên đã.”
Vì chưa biết tác dụng của từng cái, tùy tiện thử rất nguy hiểm. Nhỡ đâu có cái nút xả khí độc thì cả bọn tiêu luôn.
“Anh… nghi ngờ tôi đấy à?”
“Tôi chỉ nói để đề phòng thôi. Nhưng giờ phải bắt đầu thử cái kia đã.”
“…Anh vừa nói là đừng nhấn gì mà?”
“Nhưng không thử thì sao biết được gì.”
Thế là, tôi và Amelia bắt đầu lần lượt kiểm tra, từ phòng điều khiển này mà tìm hiểu cơ chế nơi đây.
Chúng tôi thí nghiệm trên các nút ở xa màn hình đang chiếu cảnh căn phòng có đồng đội. Nhờ vậy, tôi phát hiện ra một điều:
Các nút tròn lớn ở dưới màn hình sẽ thay đổi góc quay của camera.
Nhận ra được điều đó, tôi bèn mạnh dạn nhấn thử thêm nhiều nút và gạt cần. Chẳng mấy chốc, tôi đã nắm được phần lớn công dụng.
‘Nút đỏ thì dừng đường ray, nút xanh thì khởi động lại. Gạt cần trái thì đảo ngược chiều ray…’
Mỗi nút, mỗi cần đều có một chức năng riêng, từ đổi màn hình đến điều khiển khu vực.
Nhưng vẫn còn ba nút và cần gạt độc nhất nằm ở trung tâm căn phòng mà tôi chưa rõ công dụng…
‘Rốt cuộc chúng dùng để làm gì vậy?’
Chúng khác hẳn, chỉ cần nhìn qua là thấy được điều đó.
Nếu tôi đoán không lầm, có lẽ chúng là thiết bị ảnh hưởng đến toàn bộ tòa nhà…
“Nếu muốn đến căn phòng kia nhanh nhất thì chỉ cần biến ai đó thành đá mana, rồi đi theo đường của họ.”
Tôi bật cười trước lời gợi ý của Amelia.
Không phải mọi người không biết, mà là không ai dám làm vậy.
“Không thể được. Tuy có vẻ sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hậu quả thế nào thì không ai rõ.”
“Vậy thì chỉ còn cách chờ đợi thôi.”
Thật ra, chờ đợi cũng không hẳn là một phương pháp tồi.
Tuy phải kiên nhẫn, nhưng theo cách này thì sớm muộn gì chúng tôi cũng sẽ cứu được tất cả.
Miễn là tình hình không thay đổi.
“Hoặc là… chúng ta tự tìm.”
“Tự tìm?”
“Đúng vậy.”
Khi kiểm tra nhà máy ngầm qua màn hình, tôi thấy đã có hơn 20 người tập trung ở đó.
Nếu dừng toàn bộ đường ray trong tòa nhà và để mọi người trực tiếp đi ngược vào và tìm kiếm, có lẽ sẽ nhanh hơn.
“Hơn nữa, đằng nào chúng ta vẫn phải tìm ra căn phòng đó, đúng không? Có thể trong đó còn giấu thứ gì đó.”
“Ừm… đúng là chúng ta đến đây để thám hiểm.”
“Phải, đến giờ vẫn chưa tìm ra được gì cả. Chúng ta không thể ra về tay trắng như vậy.”
Thoát khỏi ngôi đền này thì dễ thôi.
Chỉ cần quay lại lối vào ban đầu là xong.
Nhưng mục đích của chúng tôi là gì?
Chúng tôi cần tìm cách rời khỏi Tầng Hầm Thứ Nhất này, chứ không phải tìm thoát khỏi Đảo Cầu Vồng.
“Được rồi. Cứ vậy đi.”
Khi đã đồng thuận, chẳng còn gì phải do dự nữa.
Tôi và Amelia bắt đầu nhấn nút, tắt toàn bộ hệ thống ray trong tòa nhà.
Sau đó, chúng tôi cùng xuống tầng hầm, nhập lại với nhóm chính, rồi trình bày phát hiện cùng kế hoạch.
Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày…
Dưới sự chỉ huy của Amelia, từng ngày trôi qua, mọi người dần hoàn thiện sơ đồ cấu trúc đường ray chằng chịt như tổ kiến.
“Mọi người cầm lấy sơ đồ hôm nay đi! Đây là bản cập nhật từ hôm qua!”
“Tôi đã kiểm tra hết đoạn này rồi, nhưng cuối cùng nó lại dẫn về lối cũ. Hôm nay tôi sẽ dò bên kia.”
Tình thế lúc này khá thuận lợi. Cả đội đồng lòng, cùng nhau tiến về một mục tiêu.
Còn tôi, đang quan sát tất cả từ phòng điều khiển trên tầng cao nhất.
Vừa nãy, tôi phải quay lại đây để kiểm tra sau khi nghe báo cáo rằng phát hiện một đường ray vẫn còn hoạt động trong quá trình dò tìm…
‘Lúc đó tôi đã tắt nó rồi mà?’
Không mất nhiều công sức để tìm lại đoạn ray lỗi và tắt nó thêm lần nữa.
Nhưng vấn đề là…
Xèo… lách tách!
Khi tôi chuẩn bị xuống lại, đột nhiên toàn bộ màn hình đồng loạt tối đen.
Và rồi—
[Chúng ta có thể nói chuyện một lát không?]
Một giọng nói xa lạ vang lên từ bên kia.
*****
Sau khi từ cổ đại có nghĩa là “đối thoại” được vang lên.
Cùng lúc đó, một cụm ánh sáng rực rỡ bảy màu xuất hiện ngay giữa màn hình.
[Đừng lo. Tôi không có ý định làm hại các anh.]
Mỗi lần nó cất lời, cụm ánh sáng lại giãn nở rồi co lại như quả bóng cao su, dao động theo từng làn sóng âm.
Đây không giống một dạng trí tuệ nhân tạo.
Vậy phải hiểu thế nào, một thực thể bí ẩn đang cố gắng giao tiếp với tôi qua màn hình thủy tinh trước mắt sao?
[Marx, đã lâu rồi. Thật nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn bình an.]
Trong lúc tôi còn chưa định thần thì thực thể kia đã cất lời chào.
“Marx?”
[Ngươi… đang gọi ta sao?]
Hamsiki nghiêng đầu, chăm chú nhìn màn hình và hỏi một cách dè dặt.
[À, đúng rồi. Giờ nghĩ lại thì anh còn chẳng biết mình là ai và vì sao lại ở đây, đúng chứ? Dù sao đó vốn là nguyện vọng của chính anh mà.]
[Ngươi đang nói gì vậy? Ngươi biết ta sao?]
[Tất nhiên.]
Đáp án dứt khoát ấy khiến Hamsik run rẩy, bất giác túm chặt lấy tóc tôi. Anh ta rõ ràng đang hoang mang cực độ trước tình huống đột ngột này.
Thấy thế, tôi buộc phải đứng ra.
“Xin lỗi vì đã chen ngang vào cuộc hội ngộ, nhưng sao anh không giới thiệu bản thân trước? Rốt cuộc anh là ai?”
[Viện trưởng của Viện Nghiên cứu. Nếu cần một cái tên để gọi, thì cứ gọi tôi là thế.]
“Viện trưởng Viện Nghiên cứu dài dòng quá, gọi là Viện trưởng cho gọn đi.”
[Muốn gọi sao cũng được.]
Đó là một câu hỏi để thử xem phản ứng, vậy mà câu trả lời lại thờ ơ hơn mong đợi. Rõ ràng kẻ này chẳng hề quan tâm người khác gọi mình thế nào.
“Vậy, Viện trưởng. Nếu anh đã xuất hiện trước mặt chúng tôi, hẳn là phải có lý do nào đó chứ?”
Tôi không định vòng vo tìm hiểu thân phận mà hỏi thẳng mục đích. Đây mới là điều quan trọng nhất khi đối diện một kẻ xa lạ.
Anh ta muốn gì?
Đáng tiếc, câu trả lời lại chẳng ăn nhập gì.
[Người bạn bách phu trưởng của tôi vẫn khỏe chứ?]
“…Bách phu trưởng?”
(Dịch giả-kun : centurion, thật sự có nghĩa là bách phu trưởng.)
[Có những điều tôi vẫn có thể biết được, dù có bị giam giữ ở đây. Chẳng phải anh vừa gặp anh ta không lâu trước đây sao?]
Theo trực giác, tôi lập tức hiểu “bách phu trưởng” ám chỉ ai.
Chính là thực thể mà chúng tôi chạm mặt trong không gian kỳ bí sau khi đánh bại Chúa tể Sợ hãi Dreadfear.
“…Rốt cuộc các anh là gì vậy?”
[Chúng tôi chỉ là những kẻ đáng thương vừa được ban phúc, vừa chịu nguyền rủa thôi. Marx cũng vậy.]
“Vậy là anh không định trả lời phải không.”
[Đừng nôn nóng. Sớm muộn rồi anh cũng sẽ chạm đến sự thật thôi.]
Kỳ lạ thay, giọng điệu này lại khiến tôi nhớ đến lời của Dreadfear.
Nếu có sự khác biệt, thì phải chăng lời nói của Dreadfear mang theo chút nghi vấn, còn kẻ trước mặt thì lại tràn đầy tự tin.
[Nhưng tôi có thể cho anh một manh mối. Dù sao thì anh cũng đã chăm sóc Marx, bạn của tôi, trong một khoảng thời gian.]
“Gợi ý gì?”
[Trước khi nói, tôi muốn hỏi anh điều này. Marx, anh có muốn biết quá khứ của mình không? Tôi nói trước, lý do anh mất trí nhớ như hiện tại chính là vì anh đã lựa chọn như thế.]
Toàn thân Hamsik run lên khi nghe câu hỏi ấy. Nhưng rồi anh ấy nhanh chóng cất tiếng:
[Tôi muốn biết.]
Ngay lập tức, cụm ánh sáng trên màn hình chuyển động dữ dội.
[Nơi các anh đang đứng được gọi là Phòng thí nghiệm Pantelion, một cơ sở nghiên cứu ngầm được đế quốc vận hành bí mật từ xưa.]
Không phải anh ta đang định nói về Hamsiki sao, tại sao lại bắt đầu bằng viện nghiên cứu? Có chút khó hiểu, song tôi vẫn im lặng lắng nghe.
Bản thân Hamsiki cũng từng nhắc đến việc anh ấy đã ở đây trước kia mà.
[Đế quốc lập nên viện nghiên cứu này với một mục đích duy nhất: tạo ra vũ khí sinh học trung thành và mạnh mẽ hơn bất kỳ binh sĩ nào.]
[Vì mục đích ấy, vô số pháp sư và giả kim thuật sư đã hội tụ, tập hợp hết mọi tri thức trên thế giới và tiến hành thí nghiệm để tạo ra nó. Nhưng thành quả nghiên cứu của họ vẫn luôn có thiếu hụt.]
[Tình hình chỉ thay đổi khi Phù thủy xuất hiện. Một cuộc đại chiến chưa từng có giữa đế quốc và Phù thủy nổ ra kéo toàn bộ đế quốc lâm vào biển lửa.]
[Nhờ có trận chiến đó, viện nghiên cứu nhận được nhiều sự đầu tư hơn bao giờ hết. Mọi tinh anh đều tập trung tại viện nghiên cứu, nguồn lực khổng lồ dồn về đây. Trên hết, số lượng vật thí nghiệm tăng vọt.]
[Những loài quái vật vốn khan hiếm do hiệp ước hạn chế giờ lại được đưa đến từng nghìn mỗi ngày. Trong đó có cả quái vật do Phù thủy tạo ra. Nghiên cứu của Pantelion nhờ thế tiến bộ vượt bậc.]
Ánh sáng trên màn hình lóe mạnh, như một đôi mắt đang mở ra.
[Một trong số những vật thí nghiệm ấy chính là anh, Marx.]
[Tôi… là đối tượng thí nghiệm sao?]
[Đúng vậy. Anh bị bắt đến nơi này và chịu đủ loại thí nghiệm khắc nghiệt. Cho đến khi Phù thủy, người từng mang ơn anh, đã đem quân đến và tấn công nơi này.]
[…Thế nghĩa là nhờ cô ấy mà tôi được giải thoát?]
[Không, anh đã không thể sống sót. Bởi vì anh đã mất mạng trong quá trình đó.]
[Chết? Vậy tại sao tôi còn ở đây?]
[Có lẽ cái chết của anh mang ý nghĩa quá lớn với phù thủy ấy. Nó hằn sâu đến mức không thể xóa khỏi ký ức cô ta.]
[Không! Tôi không cần biết điều đó! Nó có liên quan gì đến tôi chứ!]
Dù Hamsik hét lớn, Viện trưởng vẫn bình thản, giọng khô khốc như máy móc.
[Anh đã thốt ra điều này khi gục trong vòng tay cô ta: “Nếu Vùng đất Bình minh mà người ta vẫn luôn nhắc đến thật sự tồn tại, tôi muốn sống nơi đó, đọc sách trong yên bình, và quên hết mọi ký ức ban đầu.”]
Đó là toàn bộ câu chuyện về Hamsiki mà Viện trưởng tiết lộ.
Ngay sau đó, anh ta tiếp tục.
[Tôi cũng trong tình cảnh tương tự anh. Dù khi còn là người, tôi đã phạm rất nhiều sai lầm… nhưng cuối cùng tôi vẫn có cơ hội chuộc tội cho Phù thủy.]
Tông giọng vẫn khô khốc, nhưng…
[Song, thời gian đã thay đổi tất cả.]
Không rõ có phải ảo giác không, tôi cảm nhận âm điệu cứng nhắc ấy khẽ dao động.
[Anh cũng vậy, đúng không? Sau tất cả, anh cũng không chịu đựng nổi sự nhàm chán đó và đã rời bỏ nơi ấy.]
[Tôi… tôi chỉ bị người đàn ông này ép buộc thôi—]
Thấy Hamsiki sắp mất bình tĩnh, tôi nhanh chóng chen vào:
“Được rồi, rốt cuộc anh muốn nói gì?”
Theo kinh nghiệm của tôi, chẳng kẻ nào thích nói vòng vo kiểu này mà lại bình thường cả.
Chưa kể, chính hắn là kẻ đã xuất hiện trước, rất có thể còn là kẻ chủ mưu bắt cóc đồng đội tôi.
Dù sao thì… rõ ràng không thể tin tưởng hắn.
[Tôi muốn đề nghị một giao dịch.]
“Giao dịch…? Hãy nói thử xem nào.”
[Tôi sẽ mang các anh rời khỏi nơi này.]
Có lẽ… nghe tiếp cũng không hại gì.
.
Bình luận truyện