Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 617 : Phòng giám sát

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 14:35 24-08-2025

.
“Nơi này là….” “Kaislan, anh đã tỉnh lại rồi sao?” Khi vừa lấy lại ý thức, anh ấy còn ngơ ngác như đang mơ, nhưng cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh hẳn — sau khi bị tôi tát cho một cái. “Urgh…!” Ừ, cách này đúng là có hiệu quả trên nhiều phương diện. “Yandel…! Thật may là anh vẫn an toàn!” Thú thật, khi thấy anh ấy vừa tỉnh lại đã mừng rỡ vì sự an toàn của tôi, tôi cũng có chút xúc động. Nhưng mà… “Anh có quên gì không? Tôi hiện tại đang là Chỉ huy của Quân đoàn Viễn chinh đấy.” “Haha Chỉ huy. Thật tốt khi anh vẫn an toàn.” “Anh có thể tự đứng dậy được không?” Sau vài câu đùa nhẹ, tôi đỡ Kaislan đứng dậy. Rồi chúng tôi chia sẻ cho nhau những thông tin đã thu được, đồng thời hỏi xem anh ấy có gì mới không. “…Tôi không biết. Khác với tiểu thư Raven, tôi chẳng nhớ được gì cả.” “Bình thường uống rượu xong, anh có hay quên chuyện hôm trước không?” “…Không hẳn. Tôi vốn dĩ cũng chẳng thích rượu lắm.” “Vậy thì có vẻ việc nhớ hay không có lẽ là tùy từng người.” “Không. Có thể là vì khoảng cách. Không giống tôi, ông Kaislan chắc lúc đó ở ngay gần ngôi đền nơi đại quân đóng quân.” “Ừm, nghe cũng có lý.” Dù sao thì tất cả vẫn chỉ là giả thuyết, nên cần thêm nhiều mẫu thử hơn. Vì vậy, chúng tôi tiếp tục canh giữ trước đường ray như những người gác cổng, rồi nhanh chóng đánh thức đồng đội mỗi khi họ xuất hiện. Nhờ vậy tôi cũng học thêm được một điều. “Hừm… anh vẫn nhớ nhiều thế dù lúc đó đang ở gần ngôi đền sao?” Tôi bắt đầu nghĩ rằng việc nhớ hay không chẳng liên quan gì đến khoảng cách, mà chỉ là khác biệt cá nhân. Cũng giống như chuyện có người nhớ rõ từng giấc mơ, còn có người chẳng nhớ được gì. Cá nhân tôi thì… gần như chẳng nhớ nổi. Các đồng đội luôn bảo tôi hay nghiến răng, còn lẩm bẩm trong lúc ngủ, nhưng khi tỉnh dậy thì chẳng có chút ký ức nào. “…Anh bảo là mình đã bị nhốt trong một ‘nhà tù’ nào đó sao? Anh có nhớ nó ở đâu không?” “Tôi… tôi thực sự không nhớ rõ. Xin lỗi.” Đáng tiếc, ngay cả những người nhớ được lờ mờ cũng chẳng thể xác định chính xác nơi họ bị giam. Vì thế… “Đến mức này, hẳn mọi người sẽ ổn cả khi không có tôi.” Ngay khi đã cứu được hơn mười người, đủ để lập thành lực lượng tối thiểu, tôi liền tuyên bố kế hoạch rời đi một mình để thám hiểm. “Chỉ huy, chẳng phải tốt hơn nếu chờ thêm một chút rồi cùng hành động sao?” Kaislan lo lắng khuyên can, nhưng tôi không thể lãng phí thêm thời gian. Nói thẳng ra, trong tim tôi đang nóng rực lên từng khắc một. “Vì đó là đội trưởng đội trinh sát, tôi nghĩ khả năng cô ấy vẫn ổn là rất cao.” “Khả năng thôi sao?” “…?” “Ý tôi là, tôi không muốn cứ ngồi đây mà cầu mong rằng chúng ta sẽ an toàn. Tôi sẽ không giao tính mạng của đồng đội mình cho vận khí.” “…Tôi đã lỡ lời rồi.” “Không sao. Trong lúc tôi đi, nơi này nhờ cả vào anh.” Sau khi tôi dịu giọng, mỉm cười và vỗ vai anh ấy, Kaislan cũng mỉm cười, rồi nghiêm trang giơ tay chào. “Tuân lệnh.” Có phải vì là một quân nhân không nhỉ? Dù nhìn thoáng qua có vẻ như anh ấy đùa, nhưng động tác thì dứt khoát và sắc bén. “Raven.” “Vâng, có tôi.” “Nếu cô tập hợp thêm nhiều người, thì có thể tranh thủ điều tra khu vực xung quanh. À, nhưng không có nghĩa là cô phải gượng ép làm gì khi tình hình không cho phép…” “Tôi hiểu anh muốn nói gì rồi.” “Dù vậy, tôi vẫn nhấn mạnh điều này. An toàn của cô quan trọng hơn việc điều tra. Hiểu chứ?” “Vâng. Vậy anh cũng nhất định phải trở về đấy.” Tôi không phải đã nói rõ rằng mình sẽ không liều lĩnh quá mức rồi sao? Sau khi trao đổi ánh mắt với Kaislan — người luôn đáng tin cậy như một thuộc hạ trung thành — tôi rời khỏi cái nhà máy chết tiệt này. ***** Mỗi phút, mỗi giây đều vô cùng quý giá. Nhưng ngay cả với suy nghĩ đó trong đầu, tôi vẫn không hành động hấp tấp. Nhớ lại câu ngạn ngữ rằng “càng vội càng dễ hỏng việc”, tôi bắt đầu bằng việc nắm rõ cấu trúc của tòa nhà. “Có một nhà máy hoạt động dưới tầng hầm, và có tổng cộng bốn cầu thang chở ‘nguyên liệu’ dẫn xuống đây.” Tuy nhiên, ngoài cầu thang ra vẫn còn những lối đi khác để xuống dưới. Tòa nhà này có đến hàng trăm đường ray không rõ bắt nguồn từ đâu, và tất cả đều nối thẳng vào hệ thống đường ray của nhà máy ngầm kia. Thế nên, tôi từng định đi ngược lại dọc theo từng đường ray để tìm kiếm… “Không được.” Sau khi thử chạy ngược một đường ray rồi thấy nó tách ra thành hàng chục nhánh khác, tôi lập tức từ bỏ. Sẽ hiệu quả hơn nhiều nếu tôi tìm kiếm trải thảm khắp toàn bộ tòa nhà. Vì vậy, tôi bắt đầu từ nhà máy ngầm, rồi lần lượt đi lên từng tầng, vẽ lại bản đồ… “…Không có.” Ngay cả khi đã hoàn thành bản đồ 100%, tôi vẫn không tìm thấy căn phòng nơi đồng đội của mình bị giam giữ. Thế nhưng tôi không nản chí. Bởi vì tôi đã xác nhận được rằng căn phòng mình cần tìm không có trong này Từ giờ, tôi sẽ phải bắt đầu cuộc tìm kiếm mới với giả định rằng có một căn phòng ẩn giấu, nằm ngoài bản đồ, và sẽ chẳng thể tìm ra bằng cách đơn giản này. ‘Tôi có nên chui vào trong đường ray rồi lần ngược lại từng cái không?’ Ý nghĩ đó thoáng hiện lên, nhưng tôi nhanh chóng lắc đầu. Tôi biết chắc rằng căn phòng được cố tình che giấu sẽ không thể tìm ra bằng cách đó. Vậy thì bây giờ chỉ còn một việc phải làm. “Hamsik, anh có nhớ được gì không?” […Nếu nhớ ra tôi sẽ nói.] Có thứ gì đó bị che giấu. Nói cách khác, tôi cần phải tìm mảnh ghép ẩn. Giống như lần trước, nhờ ký ức của Hamsik tôi mới biết gỡ viên gạch bậc cầu thang để lấy được một tấm thẻ sắt kỳ lạ. Nếu tìm thật kỹ, chắc chắn sẽ có thứ gì đó. “Hẳn phải có nơi nào đó trong tòa nhà này dùng đến tấm thẻ ấy.” Mang theo suy nghĩ đó, tôi lại kiên nhẫn lục soát khắp nơi, lần này chú ý từng chi tiết nhỏ. Cốc, cốc. Khi tôi đang quỳ xuống sàn, rà soát từng khe nứt thì ai đó bất ngờ vỗ vai tôi từ phía sau. “Tìm được anh rồi, Yandel.” Tôi giật mình quay lại, để rồi thấy một gương mặt mà tôi chẳng ngờ sẽ gặp. “…Amelia?” “Anh đã hứa sẽ gọi tôi là Emily, dù cho có người ngoài ở xung quanh hay không, đúng chứ?” Giọng cô ấy trầm tĩnh đến mức, chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ sức lực trong cơ thể tôi như bị rút sạch. “Ha….” Tạ ơn Chúa. Cô ấy vẫn an toàn. ***** “Chuyện gì đã xảy ra? Cơ thể của cô thì sao? Cô vẫn ổn chứ? Cô cũng đã bị biến thành đá mana à?” “Bình tĩnh đã. Tôi sẽ giải thích hết.” “À… được rồi.” Sau khi tôi đã kìm lại được sự xúc động của mình, Amelia bắt đầu kể lại từng chuyện một. “Không giống như mọi người, tôi đã tỉnh táo nửa chừng.” “Cái gì? Sao có thể?” “Thật ra tôi cũng không rõ. Có lẽ trong Tinh chất của tôi có thứ gì đó có thể chống lại kiểu tấn công này.” ‘Không đúng.’ Tôi còn biết về Amelia nhiều hơn chính cô ấy. Trong những Tinh chất’ của Amelia, hoàn toàn không có loại nào liên quan đến kháng tâm trí. Nhưng nếu phải chọn một kỹ năng để làm nguyên nhân… “Chắc hẳn là nhờ [Dual Reign] của Twin Hydra.” (Song trị, reign là triều đại, dual là 2) [Dual Reign] là một kỹ năng bị động phân tách bản ngã của người sử dụng thành hai. Trong trò chơi, khi kết hợp với những kỹ năng có hiệu quả như [Self-Replication], nó có hiệu quả giúp sinh vật triệu hồi có AI cao cấp hơn và tăng tỷ lệ chính xác và hiệu quả khi sử dụng kỹ năng… ‘Có lẽ nó còn có lợi ích khác mà tôi chưa từng nhận ra.’ Trong [Dungeons & Stones] cũng thường xuất hiện kiểu tình huống như vậy. Ồ? Hoá ra kỹ năng này lại vô hiệu hóa kỹ năng kia sao? Chính xác là tình huống kiểu đó. Đây là loại thông tin nâng cao mà không thể chỉ đọc mô tả là biết, mà buộc phải trải nghiệm thực tế thì mới có thể nhận ra. Dù sao thì chuyện này không quan trọng lắm… “Chúng ta tiếp tục chứ?” “À… ừ, nói đi.” Khi dần tỉnh táo lại, Amelia nhận ra mình đang ở trên đường ray. Cô ấy bị đưa đi đâu đó, và đã thoát ra bằng cách lần ngược theo đường ray, rồi tự mình lục soát khắp tòa nhà. Kết quả là cô phát hiện ra nhà máy dưới tầng hầm… “May mắn là cũng có vài người đã tỉnh lại.” Lúc đó là sau khi tôi đánh thức Raven và Kaislan. Thế nên sau khi nắm thông tin từ họ, Amelia lập tức đi tìm tôi… Một lần nữa, căng thẳng trong tôi tan biến, chân như mềm nhũn. Tôi vịn lấy vai Amelia, nói khẽ: “Tốt quá… cô an toàn rồi…” Amelia chỉ ngẩng lên nhìn tôi, không đáp lại. Tôi từ từ rút tay khỏi vai cô. Nhưng trước khi tôi định rút tay ra— Chạm. Bàn tay Amelia khẽ đặt lên bàn tay tôi. Bàn tay nhỏ nhắn, mảnh mai, nhưng chai sạn vì tập luyện. Cạch-cạch. Cô ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, như muốn an ủi, rồi nắm lấy nó với một lực vừa đủ. Và rồi… 1 giây, 2 giây, 3 giây. Khoảng khắc ngắn ngủi trôi qua, tôi chợt bừng tỉnh. ‘Cái gì thế này…?’ Bầu không khí sao mà lạ quá. Có phải… giống như cảnh giữa một người đàn ông và một người phụ nữ đang gần gũi không? Từ sau vụ việc với Misha, tôi đã quyết tâm coi đồng đội chỉ là đồng đội. Thế nên tình huống này thật sự rất khó xử. Tôi vội rụt tay về. ‘Chắc… không sao đâu nhỉ?’ Sắc mặt Amelia vẫn chẳng đổi. Cô vẫn nhìn tôi như trước… Bụp! Một cú đấm gọn gàng vào phần thịt mềm ở trên má. “…Sao lại…?” Tôi còn bất ngờ vì đòn đánh hơn là vì đau. Nhưng tôi chẳng dám phản bác khi nghe Amelia lạnh lùng nói tiếp: “Tôi đã bảo anh hãy chờ một lát.” “…?” “Và anh hoàn toàn phớt lờ lời nói của tôi, cứ xông thẳng vào nói là chỉ ‘xem qua một chút’. Đây là hình phạt.” À… Cô gái này đúng là kiểu người không chịu mang nợ ai và cũng không cho ai nợ mình. “Ừm… Dù sao thì tôi cũng mừng. Thật may mắn! Tôi đã sợ rằng cô cũng biến thành đá mana.” Rồi, Amelia đổi chủ đề, có vẻ cho rằng lúc này không phải lúc để cằn nhằn. “Tôi nghe nói về chuyện đó rồi. Đây quả là một nơi rất đặc biệt.” “…Ừ, đúng vậy. À, tôi nghe cô đã dò xét tòa nhà? Cô có phát hiện gì không?” “Có chứ. Ba điều.” “Thật à?” Tận ba điều lận sao? Khi tôi nhìn cô ấy với ánh mắt thúc giục, Amelia mỉm cười: “Thứ nhất là một cánh cửa dẫn ra ngoài. Nó không giống cổng dịch chuyển, nhưng nếu bước qua đó thì sẽ ra khỏi ngôi đền.” “Đó là nơi tôi đi vào khi tìm cô. Thế còn thứ hai?” “Thứ hai là cầu thang này. Tôi thấy có một rãnh nhỏ, thử lần theo thì phát hiện một khoảng trống trong tường. Nó đủ lớn để giấu một vật nhỏ, nhưng tiếc là bên trong trống rỗng.” À, ra là vậy. Nhưng cô ấy tìm thấy kiểu gì? Tôi chỉ có thể tìm thấy nó nhờ sự trợ giúp của Hamsiki, người đã bỏ nó vào trong đó, vậy làm sao cô ấy có thể phát hiện ra khi đi ngang qua? “Biểu cảm gì đây? Anh đã biết chuyện này rồi à?” “Ừ, tình cờ thôi. Tôi tìm thấy nó từ sớm rồi.” “…Anh sao?” Trước sự ngạc nhiên của Amelia, tôi đưa cho cô xem món đồ mình đã lấy được từ trong tường. “Thật sự đây là thứ cất ở đó à?” Kỳ lạ thay, vừa thấy tấm thẻ, Amelia lại tỏ ra như đã đoán trước. “Anh biết nó dùng để làm gì không?” “Tôi không biết. Nếu cô có manh mối gì thì nói mau đi.” “Nó liên quan đến phát hiện thứ ba của tôi. Tôi đã tìm thấy một cánh cửa ẩn, nhưng không có cách nào mở được.” “Vậy cô nghĩ đây là chìa khóa sao?” “Nếu tôi đoán đúng. Bên cạnh cánh cửa có một rãnh nhỏ, và tấm thẻ này vừa khít với nó.” “Là vậy sao...” Không cần bàn thêm chuyện phải thử hay không. Cứ đến tận nơi rồi kiểm chứng là xong. “Nó ở đâu? Mau đi thôi.” “Trên tầng cao nhất.” Nơi Amelia dẫn tôi tới là một đại sảnh trống trải, trên tầng thượng của tòa nhà. Tôi từng đến đây khi vẽ bản đồ, nhưng lúc đó không tìm thấy gì. Thế nhưng… “Đường kẻ giữa các viên gạch trên bức tường này là chỗ duy nhất trông không tự nhiên.” Amelia đưa tôi đến gần tường, kiên nhẫn giải thích. Nhưng tôi vẫn chẳng nhận ra. Không tự nhiên ở chỗ nào chứ? “Thường thì khi giấu cửa mật, độ lớn của đường kẻ sẽ không đều nhau. Hiếm khi có thể che giấu khít khao đến mức không thấy.” “Ra vậy sao?” “Và hơn hết, ngay phía trên còn có một cái rãnh. Khi tôi thấy nó, tôi chắc chắn ở đây có cửa mật.” Quả đúng như lời cô nói, trên tường có một khe nhỏ vừa khít để gắn tấm thẻ. Nó mảnh đến nỗi nếu đi một mình, tôi đã bỏ sót. “Vậy… tôi cho vào nhé?” Trước câu hỏi thận trọng của tôi, Amelia khẽ gật đầu. Chúng tôi trao nhau ánh mắt, rồi tôi lập tức cắm tấm thẻ vào khe. Cạch. Có cảm giác như một cơ cấu nào đó đã ăn khớp, giống như khi nhét chìa khoá vào đúng ổ khoá. Và rồi… “Có chuyện gì thế?” “Lùi lại đi, Yandel.” Rầm rầm rầm…! Bức tường từ từ dịch chuyển, để lộ ra một lối đi bí mật. “…Thật sự có sao.” Chúng tôi nhìn nhau, rồi cẩn thận bước vào hành lang vừa hiện ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang