Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 604 : Barbarian Quân đoàn trưởng

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 14:44 14-08-2025

.
Đó không phải cách sử dụng Aura Thanh kiếm của Trưởng làng, vung lên kèm theo lời nói ngạo mạn ấy, đã trực tiếp chứng minh rằng ông ta không hề bốc phét. Đây không phải là sức mạnh dựa vào Tinh chất. Ông ta chỉ sử dụng kỹ năng được rèn luyện đến cực hạn của mình và một thanh kiếm để chém hạ mục tiêu. Chuẩn xác hơn bất kỳ ai khác. “Tch, tôi không giết được hắn.” Khi ánh sáng phát ra từ Aura trắng thuần kia tan đi, đáng ngạc nhiên là Tổng giám mục vẫn còn sống. Dù cơ thể đã bị chém làm đôi theo đường kiếm, những xúc tu ngọ nguậy ở chỗ bị cắt đang hướng về nhau như thể muốn khâu hai nửa này trở về làm một. “Giờ thì sao?” Cảnh tượng khá kinh tởm, nhưng Trưởng làng không thèm chớp mắt, chỉ hỏi tôi một cách rất công việc. Nghĩa là ông ta đã làm xong phần việc của mình? “Nếu chờ thêm nữa, chúng ta sẽ không thể ra ngoài qua cổng dịch chuyển đâu.” Tôi phải quyết định nhanh chóng. Nếu trưởng làng thất bại hoàn toàn, tôi đã chẳng quay đầu mà chạy thẳng vào cổng rồi, nhưng với kết quả hiện tại thì khó mà coi đây là một thất bại. Bịch, bịch. Tôi bước qua Trưởng làng, tiến lại gần Tổng giám mục. Rồi tôi tách mạnh cơ thể vốn đã gần như liền lại, xé một quyển trục phép thuật hệ lửa cao cấp, và quăng nó vào ông ta. “Không hề do dự chút nào.” “…” “À, trước đây anh đã từng có chút va chạm với Tổng giám mục rồi đúng không?” Có vẻ Trưởng làng đã hiểu nhầm gì đó. Lý do tôi không thèm cứu Tổng giám mục không phải vì ghét ông ta. Chỉ là tôi nghĩ cứu cũng chẳng để làm gì. ‘Có lẽ dù tôi có làm gì thì ông ấy cũng khó mà quay lại được.’ Suy đi tính lại, kết luận vẫn vậy. Chắc chắn phải có cách nào đó để ngăn không cho Tổng giám mục trở thành tư tế của Karui. Binh thường, một khi đã sa đoạ thành tư tế của Karui, sẽ không bao giờ có thể đảo ngược quá trình này lại. Vậy thì, một sự kiện lớn như vậy làm sao có thể là một sự kiện cố định trong Khe nứt cơ chứ? ‘Không đời nào.’ [Dungeons & Stones] mà tôi biết không như thế. Đây là một trò chơi chết tiệt làm mọi cách để bẫy chết người chơi, nhưng nó chưa bao giờ trực tiếp ném người chơi của mình vào chỗ chết. Nếu cảm thấy một ngõ cụt, vậy có nghĩa là vẫn còn có một mảnh thông tin nào đó tôi chưa biết. Xèo xèo! Nhìn thân thể Tổng giám mục bắt đầu cháy, tôi nhớ lại mọi chuyện. ‘Tôi đã mắc sai lầm.’ Tôi có thể ngụy biện là do thiếu thông tin, nhưng tôi biết rõ đoa là sai lầm. Dù đã thấy đáng ngờ khi Trưởng làng và Tổng giám mục vẫn bình thường lúc tôi bị nhiễu loạn tâm trí, tôi lại không hề điều tra sâu hơn. Thực tế, tôi đã mất cảnh giác từ lúc đó rồi. ‘…Cả bông hoa đó nữa.’ Trong khu vực này có một loại hoa giúp giảm ô nhiễm tinh thần. Nhưng từ khi nào thì… Tổng giám mục lúc đầu nhận hoa rất vui vẻ, nhưng đến một lúc nào đó lại bảo chịu đựng được và còn nhường hoa cho chúng tôi. Nghĩ lại thì đó chính là dấu hiệu. ‘Nếu khi ấy tôi mang hoa đến cho Tổng giám mục và để mắt đến ông ta nhiều hơn thì sao?’ Nhưng giờ nghĩ thế cũng vô nghĩa. Trừ khi quay lại Khe nứt này lần nữa, còn không tôi sẽ không bao giờ biết câu trả lời. ‘Ít nhất thì kiến thức của tôi đã tăng lên.’ Nếu là tôi hồi còn chơi game, tôi sẽ thêm thông tin này vào ghi chú về Khe nứt của Tầng Hầm Thứ Nhất. — Sau khi bước vào, linh mục của bạn có thể chuyển đổi thành tư tế của Karui. — Thay vì phải hiến tế con người, các kỹ năng của anh ta sẽ có thể sử dụng một cách thoải mái. Tôi sẽ nghĩ cách để tận dụng thông tin này sau. “Vậy anh đã kiểm tra xong chưa?” “…Chưa.” Tôi liếc nhìn cánh cổng đang co lại, rồi lại nhìn xuống Tổng giám mục. Ngay cả khi bị lửa đỏ rực nuốt chửng, những xúc tu đang ngọ nguậy cũng chưa dừng hẳn lại. “Anh nghĩ sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu Tổng giám mục chết sao?” “Đúng vậy.” Trưởng làng bật cười trước câu trả lời thẳng thắn của tôi. “Nói thế này thì hơi kỳ, nhưng anh đúng là… có vấn đề gì đó trong đầu thật.” “Tôi coi nó như một lời khen nhé?” “Ừ, điều đí phụ thuộc vào anh…” Trưởng làng đang nói nữa chừng thì bỗng nhiên ngừng lại. Không cần hỏi cũng biết vì sao. 「Linh mục bị cám dỗ đã bị giết.」 Cuối cùng, Tổng giám mục cháy đen cũng đã ngừng động đậy. Và… 「Điều kiện đặc biệt: Bản ghi chép thứ ba đã được hoàn thành.」 Thân thể ông ta tỏa sáng, và tan biến trong chính luồng ánh sáng rực rỡ đó. 「 Vật phẩm số ????, “Vòng hoa Thống khổ” đã được tạo ra.」(Wreath of agony) Một vật phẩm rơi xuống sau khi Tổng giám mục biến mất. Đó là một vòng hoa đội đầu, màu hoa đen và trắng xen kẽ. “Anh biết cái này là gì không?” “Tôi cũng không biết.” Thoạt nhìn tôi tưởng đây là Vật phẩm được Đánh số, nhưng tôi có thể chắc chắn không có chiếc vòng hoa nào trông như thế này nằm trong số chúng. ‘…Tôi sẽ điều tra nó sau.’ Tôi nhặt vòng hoa, rồi kiểm tra cổng dịch chuyển. Vẫn còn thời gian. Cánh cổng đỏ vẫn chưa co lại chút nào, trong khi cổng xanh chỉ còn chưa đến một phần ba. “Nếu anh muốn nghe lời khuyên của tôi thì hãy chọn cổng xanh. Đừng để sự hiện diện của tôi ảnh hưởng đến quyết định của anh. Từ giờ trở đi, cứ coi tôi như không tồn tại.” “Không tồn tại?” “Không có thời gian nên tôi sẽ nói ngắn gọn. Cách tôi vận dụng năng lượng aura vừa rồi rất khác với chủ nhân gốc của cơ thể này. Vì sự khác biệt đó, cơ thể này hoàn toàn báo hỏng.” …Hóa ra đó thật sự không phải là một sức mạnh có thể sử dụng tùy ý. Vừa yên tâm vừa rờn rợn. Nếu cho ông ta thời gian để tinh chỉnh cơ thể, chẳng phải sẽ có một ngày ông ta có thể phô diễn sức mạnh đó bất cứ lúc nào sao? ‘Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này…’ Tóm lại, lời Trưởng làng rất đơn giản: Tôi có thể vào cổng đỏ, nhưng tôi sẽ phải tự mình vượt qua tất cả thử thách. ‘Liệu có khả thi không?’ Tôi cân nhắc một cách tỉnh táo. Linh mục với năng lượng thần thánh vô hạn đã bị tha hóa và phải giết. Pháp sư đã vô dụng trong chiến đấu đã được đưa đi trước. Kỵ sĩ mạnh nhất mất đi sức mạnh. Tôi mở được cổng dịch chuyển chỉ nhờ may mắn. Ngay cả với tiêu chuẩn thấp nhất, những gì tôi đang có hoàn toàn không xứng đáng để gọi là một đội hình. Tôi phải thừa nhận điều này. Không phải điều gì mới cả, vì đây cũng là lần đầu tôi vào khe nứt, nhưng mà… “Tôi sẽ rời khỏi đây.” Tôi đã thất bại trong việc chinh phục Khe nứt của Tầng Hầm Thứ Nhất. ***** Chỉ trong một cái chớp mắt. Khi mở mắt ra, tôi đã trở về rồi. Không còn ở giữa đống tàn tích ẩm ướt của Đại Ma giới nữa, mà là một nơi đầy những bức tượng Guardian. “Yandel!” “Bjorn!” “... Thuyền trưởng!” Vừa bước ra khỏi cổng dịch chuyển, mọi người lập tức gọi tên tôi và tiến lại gần. “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, nhưng nói chuyện sau.” Tôi hiểu họ vui mừng, nhưng có việc tôi cần phải kiểm tra trước. “Mister! Sao anh dám vứt em vào cổng dịch chuyển như vậy!” Trước tiên, Erwin vẫn ổn. Chiều cao đã thu nhỏ trước đó cũng đã trở lại như cũ. “Còn Garvin thì sao?” “Các linh mục đang chữa trị cho ông ấy.” May mắn là Garvin cũng an toàn. Tôi không biết thương tích của ông ta nặng thế nào, nhưng đó chỉ là thương tích thể chất. Không nghiêm trọng đến mức không cứu được bởi vì cả hai chân ông ấy vẫn dính liền với cơ thể. “Nam tước!” Rồi có người hỏi tôi: “Còn Chỉ huy thì sao? Chỉ huy đâu rồi?” Gyllan Evost. Một hiệp sĩ, em trai của Bá tước Evost, và là phó chỉ huy của Quân đoàn Viễn chinh Số 1. “Tại sao ngài ấy vẫn chưa ra?” Tôi ngắt lời anh ta. “Bá tước St. Red đã chết.” Đây chính là quyết định của chính ông ta. Theo ông ta, không có cơ hội rút lui nào tự nhiên hơn lúc đó. [Thật ra như vậy lại tốt hơn. Ngay từ đầu tôi đã muốn rời khỏi nơi này rồi, nhưng tôi cũng cần một lý do chính đáng.] Từ bỏ một mạng để về thành? Lúc nghe lần đầu thì tôi cũng sốc, nhưng nghĩ kỹ thì có lẽ đó là vấn đề quan trọng với góc nhìn của trưởng làng. Ông ta cũng không thể tự sát một cách đường đột, vậy nên chết dưới tay quái vật là câu chuyện phù hợp nhất để kể cho mọi người nghe. Dù sao Trưởng làng không có ý định vứt bỏ cuộc sống và địa vị mà ông đã gây dựng dưới danh nghĩa “Jerome St. Red”. Điều đó có nghĩa là— “Đối thủ là một tư tế của Karui, kẻ có sức mạnh đủ để dễ dàng đánh bại cả Layer Lord. Anh ấy đã câu giờ để chúng tôi trốn thoát, và cuối cùng đã hy sinh.” Từ góc nhìn của Trưởng làng, đây là cách tốt nhất để chết, chết một cách danh dự trước một kẻ thù mạnh mà ai cũng hiểu. “Một tư tế của Karui… Có liên quan gì đến việc Tổng giám mục Hesteia không xuất hiện không?” “Tôi sẽ kể chi tiết sau. Giờ tôi còn nhiều câu hỏi hơn…” Tôi vừa nói vừa nhìn không chỉ phó chỉ huy mà cả mọi thành viên đang tụ lại. “Đã trôi qua bao lâu?” “Hôm nay là vừa tròn 30 ngày.” “Đã một tháng…” Không hiểu sao, dù chỉ mới vài ngày, tôi lại cảm giác như đã lập một ngôi nhà mới ở đó. ‘Dù sao thì cũng không tệ lắm.’ Một tháng là quãng thời gian đủ dài. Nhất là khi Tầng Hầm Số Một không bị ngừng thời gian lại như các tầng trên mặt đất, cảm giác khoảng thời gian đó lại càng dài hơn. Nhưng ít nhất thì tôi vẫn tránh được tình huống tệ nhất. ‘Trừ tôi và Erwin, mọi người đều bảo họ đã ở đó hơn nửa năm.’ Nghĩ theo cách khác, tôi đã kiếm lời cho họ được khoảng 5 tháng. Tất nhiên, đối với tôi thì lại là mất trắng. Thời gian tôi ở trong khe nứt nhiều nhất cũng chỉ khoảng một tuần. “Vậy kể đi. Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tên này sao lại gấp thế nhỉ? “Trước hết, hãy kiểm tra cái này đã.” Tôi giơ ngón tay chỉ về một nơi. Dù đã tạm gác xuống danh sách ưu tiên, nhưng từ lúc mở mắt ra, tôi đã rất tò mò. “Cánh cổng đá đó… vẫn đóng à?” “Đúng vậy. Một tháng trước, ngay khi năm người bước vào cổng dịch chuyển, nó đã biến mất, và cánh cửa đá cũng đóng lại theo.” Nơi tôi tỉnh lại chính là giữa căn phòng đá này. Cổng dịch chuyển mở ra như một cửa hông đưa tôi ra ngoài, rồi lập tức biến mất. ‘…Chắc đây là kết quả sau khi giết Guardian, nhưng tại sao lối ra vẫn chưa mở?’ Với tôi—người luôn tin rằng vượt qua khe nứt sẽ mở ra đường thoát khỏi căn phòng đá—tình huống này chẳng khác nào sét đánh ngang tai. ‘Là vì tôi không chọn cổng đỏ sao? Vậy chẳng lẽ phải bắt đầu lại từ các Tượng Guardian sao?’ Trong đầu tôi lập tức hiện lên hàng loạt giả thuyết, hỗn loạn và rối bời. Rồi như thể để trêu chọc sự sốt ruột của tôi— Rầm rầm rầm..! Cánh cửa đá vốn đang đóng chặt bắt đầu từ từ mở ra. ***** Bên kia cánh cửa đá mở ra là một căn phòng bí mật. Ba bức tượng đá, to cỡ một người, được đặt trên nền phòng, và ở chính giữa chúng là một cánh cổng đang tỏa sáng rực rỡ. ‘Cánh cổng này… trông có vẻ là lối ra bên ngoài….’ Thực tế, ánh mắt của pháp sư đi theo phía sau tôi và cả những người đồng đội cũng đang tràn đầy mong chờ và khát vọng nhìn về phía đó. Tôi không trách họ… sau hơn một tháng mắc kẹt ở đây, có lẽ họ cũng đã chán ngấy nơi này rồi. “Raven! Tôi cho phép vô dẫn theo các pháp sư để điều tra nơi này. Xem xem cánh cổng kia là gì, mấy bức tượng này có ý nghĩa gì, và liệu còn có gì ẩn giấu ở đây không.” “…Vâng?” “À, còn phó chỉ huy! Hãy tập hợp toàn bộ các trưởng nhóm lại. Tôi sẽ trình bày lại những gì đã xảy ra ở bên trong Khe nứt đó.” Hành động vượt quyền một cách rất tự nhiên, nhưng chẳng ai phàn nàn gì về điều đó cả. Chỉ có vài người tinh ý về chính trị mới tỏ ra hơi lo lắng. Tất nhiên, Raven cũng nằm trong số đó. ‘Anh ổn chứ?’ ‘Đừng lo, lo việc của mình đi.’ Sau một cuộc trò chuyện ngắn gọn chỉ bằng ánh mắt, tôi rời khỏi căn phòng đá. Trong lúc phó chỉ huy chuẩn bị cho buổi họp lãnh đạo, tôi trò chuyện với các đồng đội của mình. À, mà trong quá trình kể lại, tôi chẳng đề cập gì đến Khe nứt cả. “Tại sao anh lại giấu chuyện đó…?” “Không phải giấu, mà là tôi lười kể hai lần. Tôi sẽ chờ tất cả mọi người tới họp và kể luôn một thể.” “Anh… có chắc là mình có thể làm vậy không?” Amelia nhắc khéo rằng hiện giờ tôi chỉ là đội trưởng tạm thời của Đội 4. Nhưng… “Cô sẽ biết khi nhìn thấy thôi. Mà nơi này thì sao? Có chuyện gì xảy ra à?” Tôi dành phần thời gian còn lại để nghe kể về tình hình ở đây lúc tôi rời đi. Rồi chẳng mấy chốc, mọi thứ đã sẵn sàng và chúng tôi di chuyển đến phòng họp. Trong một căn lều quân sự lớn, sức chứa khoảng ba mươi người. “À, Nam tước, ngài đến rồi à? Nhưng bọn họ…” Phó chỉ huy, đang ngồi ở chỗ quen thuộc, liếc sang nhóm đồng đội của tôi. “Tôi đưa họ đến để cùng nghe. Có vấn đề gì không?” “…Không, không sao. Mục đích của cuộc họp dù sao cũng là để nghe chuyện đã xảy ra. Chỉ mong ngài hiểu rằng chúng tôi không thể dành cho họ chỗ ngồi.” Hóa ra, quý tộc vẫn cứ là quý tộc, dù không có tước hiệu à? Đây là cách họ nói rằng khi cuộc họp thật sự bắt đầu thì họ sẽ tống cổ các đồng đội của tôi ra ngoài. “Không sao cả. Đứng nghe cũng đâu có vấn đề gì cả? Vậy là được rồi chứ?” “…. Vâng.” Bởi vì căn lều đã ngồi đầy người, những chỗ ngồi trống càng trở nên nổi bật hơn hết. Có hai chiếc ghế vẫn chưa có người ngồi. Bịch. Một là ghế của chỉ huy tối cao. Và một là ghế dành riêng cho tôi, nằm đối diện phó chỉ huy. Bịch— Chuyện quá rõ ràng rồi. Chỗ mà hôm nay tôi sẽ ngồi… đã được định sẵn. “…!” “…!” Tuk. Ngay khi tôi đặt mông xuống ghế, ánh mắt các sĩ quan liền thay đổi. Phó chỉ huy cũng không ngoại lệ. “Ngài có thể giải thích chuyện này nghĩa là gì không, thưa Nam tước?” Anh ta gắng giữ bình tĩnh mà hỏi. “Có nghĩa gì sao?” Tôi mỉm cười đáp lại. “Anh biết rõ mà phải không, Phó chỉ huy?” “…?” “Ý nghĩa của việc tôi ngồi trên chiếc ghế này.” “…!” Đã đến lúc kích hoạt Chế độ Barbarian Quân đoàn trưởng rồi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang