Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 589 : Điểm yếu của Amelia
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 00:06 04-08-2025
.
Amelia Rainwellz.
Một thiên tài hàng đầu, người vừa có thể sử dụng Aura, vừa sở hữu tố chất của một “thủ lĩnh”.
Lớp nhân vật thì...
‘Giống như một sát thủ all-in không có khả năng rời khỏi giao tranh vậy.’
Dù sao thì, cấp độ linh hồn hiện tại của cô ấy là 8 và còn trống một ô Tinh chất. Cô ấy đã xóa đi một Tinh chất từng của mình trước khi cùng tôi xuống Tầng Hầm Số 1.
[Affinity]
Tinh chất của Capravara, quái vật cấp 5 với khả năng bị động khiến lũ quái không chủ động tấn công trước.
Có lẽ thứ đó khi đi một mình sẽ khá hữu ích, nhưng giờ cô ấy đã đồng hành cùng chúng tôi nên nó chẳng còn cần thiết nữa.
Thực ra, còn có một Tinh chất khác cũng mang lại cảm giác tương tự.
“Khi nào quay về thành phố, Emily, cô hãy hãy xóa luôn Tinh chất của Esgen đi.”
“Tinh chất của Esgen…?”
“Sao trông cô có vẻ ngạc nhiên vậy? Tôi đã nói rồi mà, thời kỳ lang thang một mình của cô đã kết thúc rồi, đúng không?”
“... Tôi sẽ suy nghĩ thêm.”
Suy nghĩ thêm.
Kỹ năng bị động [Life Fountain] cho phép cô ấy hồi phục cực nhanh trong trạng thái nghỉ ngơi, nhưng không thể nhận được dù chỉ một chút hồi phục từ linh mục hay thuốc chữa thương.
‘Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa chịu xóa nó?’
Nếu có đồng đội, Tinh chất của Esgen hoàn toàn có thể được thay thế bằng thuốc hồi phục hay cách khác.
Nhưng tại sao cô ấy lại cố chấp với Tinh chất này đến vậy?
‘…Chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa thực sự tin tưởng chúng tôi?’
Ừm, có thể lắm chứ.
Khi còn sống một mình, cô ấy hẳn đã vài lần vượt qua ngưỡng cửa tử thần nhờ kỹ năng ấy. Vì vậy, sẽ cần thêm thời gian để cô ấy có thể rời bỏ vùng an toàn.
“…Được rồi, cứ suy nghĩ kỹ đi. Dù sao thì trong Clan chúng ta vẫn chưa có linh mục nào cả.”
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng sự nhượng bộ của tôi.
Khi tôi định chuyển qua chủ đề về con boss tiếp theo thì—
“À, chuyện kia hình như cũng được giải quyết rồi nhỉ?”
Amelia đột nhiên lên tiếng khiến tôi bất ngờ.
Khi tôi nhìn cô ấy như thể hỏi “chuyện gì?”, Amelia khẽ hắng giọng rồi nói nhỏ:
“Với Misha Karlstein ấy.”
À… thì ra là chuyện đó.
Mà đúng là từ sau hôm ấy, tôi cũng chưa nói gì rõ ràng, nên có lẽ cô ấy cũng tò mò về chuyện xảy ra đằng sau hậu trường.
“Nhờ có cô mà mọi chuyện kết thúc ổn thỏa. Cô ấy cũng đã xác nhận là mình không còn gì giấu giếm nữa—.”
“…Là... tỏ tình nhỉ.”
“…Hả?”
“Tôi… nghe nói anh đã nhận được một lời tỏ tình. Từ Karlstein.”
…Ờm.
đây là một chủ đề thật sự khiến con người ta ngại ngùng.
“Nhìn mặt anh thế này, chắc là đúng vậy rồi.”
“Đúng là như vậy. Nhưng sao cô biết?”
“Tôi nghe từ Tersia.”
“Erwin nói á…?”
“Hôm đó lúc cô ấy đi tìm anh thì tình cờ nghe được hai người nói chuyện trong phòng.”
“À….”
Tôi chỉ còn biết há miệng ra mà không nói nổi lời nào. Còn Amelia thì cẩn thận lên tiếng hỏi:
“Vậy… anh đã trả lời thế nào?”
Liệu có nên kể lại chuyện xảy ra hôm ấy mà chưa có sự đồng ý của Misha không? Tuy có chút lưỡng lự, nhưng tôi vẫn thành thật nói ra những gì đã diễn ra.
Vì dù sao, trong chuyện này, tôi cũng đã nhận được sự giúp đỡ từ Amelia.
“Bọn tôi chỉ là bạn….”
“Ừm, kết thúc gọn gàng như thế thì tốt rồi. Vậy thì không cần lo lắng gì nữa— Nhưng anh đang đẩy họ vào một vũng bùn đấy.”
“…Hả?”
“Không có gì. Tôi chỉ lẩm bẩm thôi.”
Câu nói đó mang quá nhiều ẩn ý, nhưng dù có hỏi lại thì cũng không thể có được câu trả lời rõ ràng.
Amelia chuyển sang một chủ đề mới, như thể cố tình lảng tránh chuyện trước đó:
“Có điều này tôi vẫn luôn thắc mắc.”
Tôi đã thấy bất an ngay từ khi nghe giọng cô ấy nghiêm túc như vậy…
“Có khi nào… anh thích đàn ông không?”
“…Cái gì?”
“Đừng lo, tôi không có định kiến gì với chuyện đó đâu. Ở Noark tôi từng gặp vài người cũng có sở thích tương tự rồi.”
…Cô ấy đang nói cái quái gì thế?
“Cân nhắc kỹ lời nói của mình đi, Amelia Rainwellz.”
Tôi phải cố gắng lắm mới kìm nén được cái gì đó đang bốc lên trong lồng ngực.
“Tôi thích phụ nữ. Cực kỳ thích là đằng khác.”
“…À, vậy sao? Ờm… em không nghĩ là nhiều đến mức đó.”
“Vậy thì đừng bao giờ nói mấy câu như thế trước mặt tôi lần nữa. Câu bị đó còn sỉ nhục tôi nhiều hơn cả lần cô gọi nhầm tôi là ‘Hans’ đấy.”
“…Xin lỗi. Tôi sẽ cẩn thận. Thật sự đấy. Tôi thề trên danh nghĩa chị gái mình.”
Tôi thở dài, nguôi giận trước lời xin lỗi nhanh chóng và chân thành của Amelia.
“…Haa…”
Thật kỳ lạ.
Tôi không hề ghét người đồng tính hay gì cả, thế mà sao lại thấy giận đến vậy?
Tôi không hiểu nổi… nhưng Amelia vẫn tiếp tục nói, dù đang lén liếc nhìn sắc mặt tôi.
“Dù sao thì… tôi cũng thấy mừng.”
“Mừng á?”
“Anh là quý tộc trong thế giới này mà, đúng không?”
“Hả?”
Khi tôi nghiêng đầu thắc mắc, Amelia lại quay ánh mắt đi chỗ khác.
“Tôi không biết thế giới ban đầu của anh ra sao, nhưng ít nhất ở đây, thì mọi chuyện đều ổn...”
“….”
“...Kể cả khi anh thích nhiều cô gái cùng lúc.”
…Rốt cuộc thì làm sao cuộc trò chuyện lại trôi về hướng này vậy?
Tôi không tài nào hiểu nổi nữa, nên đành dồn khí từ đan điền lên giọng.
Dù là đồng đội quý giá thì đã đến lúc phải chỉnh đốn.
Tinh thần Hongik Ingan và khí tiết Nho giáo.
(Dịch giả -kun : tinh thần Hongik Ingan 弘益人間 là một triết lý dân tộc của Hàn, sống vì lợi ích chung.)
Kẻ vừa kế thừa họ Lee của hoàng tộc triều đại Joseon, cũng là một người Hàn chính tông, thuần chủng.
Korea, Korea và chỉ biết đến Korea.
Với tư cách KKK-Barbarians—
“Xung đột-!!!!”
Đây là điều tuyệt đối không thể dung thứ được.
*****
“Xung đột…?”
Một tiếng quát theo kiểu Nho giáo, điều mà Amelia nghe thấy lần đầu tiên.
(Dịch giả-kun : khúc này tác xàm xàm gì đó, khó hiểu lắm, chữ xung đột đó bên tiếng anh là conflict, chắc nó liên quan gì đó đến mấy tác phẩm hài châm biếm thời phong kiến, kiểu mấy người đóng vai nhà Nho sẽ la lên kiểu đó khi muốn nói ‘không thể chấp nhận được’.)
Là người có bổn phận đem lại lợi ích cho thế giới, tôi vội vàng giải thích ý nghĩa của tiếng thốt ấy.
“Đây là cách nói thường thấy ở thế giới của tôi khi mắng mỏ ai đó.”
“…Tôi đã nói gì đáng để bị mắng sao?”
Haha, cô ấy vẫn chưa hiểu được logic nhỉ.
Tuy chưa đến mức mở ra một cuộc tranh luận ba phương, nhưng với tư cách đồng đội, tôi mở miệng một cách bình thản.
“Dĩ nhiên rồi. Bởi vì hoàng thất của chúng tôi không có nền văn hóa trăng hoa như vậy.”
Amelia có chút bối rối trước lời nói của tôi.
“Hoàng thất của chúng tôi…?”
“Tôi đã không kể với cô vì sợ sẽ khiến cô cảm thấy áp lực, nhưng họ của tôi, ‘Lee’, có nghĩa là tôi thuộc dòng dõi hoàng thất Joseon.”
(Dịch giả-kun : kiến thức mềm cho anh em, Joseon là triều đại của Hàn, và đồng thời cũng có nghĩa là Triều Tiên. Người Bắc Triều tự gọi mình là Joseon Minjujuui Inmin Gonghwaguk, nghĩa là: Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên)
“Anh… đang nói rằng mình là hoàng tộc sao?”
“……Ừm, là chi nhánh xa thôi.”
Nói ra điều đó khiến lương tâm tôi hơi nhói, nhưng cũng đâu phải sai hẳn đâu, đúng không?
Trên giấy tờ thì cũng có thể diễn giải như vậy.
Do đặc điểm của một dân tộc thuần chủng, khả năng trong người có lẫn chút dòng máu hoàng tộc là rất cao.
“…Hoàng tộc sao. Thật đáng kinh ngạc.”
Ngạc nhiên thay, Amelia lại chấp nhận điều đó khá dễ dàng.
Nhưng dường như vẫn còn một câu hỏi vương lại.
“Nhưng anh đã nói đất nước mình đang sống là Hàn Quốc mà?”
“Joseon… là một vương triều cổ xưa đã diệt vong từ lâu rồi.”
“Thì ra là… huyết thống của một vương triều cổ đã sụp đổ?”
Ờm…
“Ừ, đúng vậy.”
Chuyện này cũng có thể lý giải được theo nhiều cách.
Trông tôi giờ đây hẳn là ngầu hơn một công dân A nhỏ bé mang họ Lee rất nhiều.
“Giờ thì tôi hiểu rồi. Vì sao anh lại ám ảnh với việc sống sót đến vậy. Hẳn anh đã lớn lên trong một môi trường không còn lựa chọn nào khác. Chắc là anh có cảm giác về trách nhiệm phải bảo toàn huyết mạch của gia tộc mình.”
“….”
Tôi chỉ giữ im lặng.
Nhưng có lẽ việc tôi tiết lộ thân phận đã khơi dậy trí tò mò của cô ấy, Amelia bắt đầu đặt nhiều câu hỏi.
“Joseon quả là một đất nước độc đáo. Ngay cả hoàng tộc cũng không được lấy nhiều vợ.”
Lần này tôi cũng không biết đáp lại ra sao.
Thực tế là, Joseon theo chế độ đa thê.
Ngoài vợ chính còn có cả thiếp.
…và không ít là đằng khác.
‘Đa thê… chẳng phải đó là một hệ thống xã hội cơ bản nhất sao?’
Một ý nghĩ như vậy thoáng qua đầu tôi, nhưng tôi vội vàng lắc đầu để xua đi.
Không, không thể như vậy được.
Chẳng phải hoàng gia hiện tại – chính phủ Hàn Quốc kế thừa tinh thần Nho giáo – đang thực thi chế độ một vợ một chồng đó sao?
‘…Nhưng đây đâu phải là thế giới đó?’
Nếu nghĩ kỹ thì, thậm chí giết người cũng bị xem là tội tử hình ở Hàn Quốc dưới chính quyền K. Nếu cân nhắc mọi thứ theo luật Hàn Quốc, tôi đã có thể bị tử hình hàng trăm lần với số người mình đã giết.
‘Nếu vậy thì, có lý do gì để phải tự ràng buộc bản thân đâu?’
Đột nhiên, con quỷ bên vai trái của tôi bắt đầu thì thầm những lời mê hoặc, nhưng tôi lập tức bịt tai và nhắm mắt.
Chẳng cần phải viện cớ như Nho giáo hay hệ thống xã hội gì cả. Vì tôi sinh ra và lớn lên trong một thế giới như vậy, nên bản năng tôi cảm thấy ghê tởm mỗi khi nghĩ về những chuyện như thế.
Có lẽ cô ấy đã nhận ra điều đó.
“…Có vẻ đó là một chủ đề nhạy cảm với anh. Xin lỗi.”
Amelia lại cúi đầu xin lỗi, và vì tôi cũng thấy mình đã phản ứng hơi gay gắt nên chấp nhận lời xin lỗi ấy.
Tất nhiên, chấp nhận lời xin lỗi không đồng nghĩa với việc xóa tan nghi ngờ.
“Không sao. Nhưng tại sao cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó?”
Khi tôi hỏi lý do, Amelia nói rằng cô ấy chỉ muốn có thêm thông tin để đưa ra lời khuyên, rồi thấp giọng lẩm bẩm:
“Tôi không ngờ… nó không phải là một vũng bùn đơn thuần.”
Giọng nói ấy vang lên thật nghiêm trọng.
“Thì ra, đó là một chiến trường… máu tươi rồi sẽ nhuộm đỏ nơi đó.”
“…Cô đang nói gì vậy?”
“Ồ, tôi chỉ đang tự lẩm bẩm thôi. Anh đừng để tâm.”
Không. Làm sao tôi có thể không để tâm sau khi nghe những lời đó cơ chứ.
*****
Sau cuộc trò chuyện với Amelia – cuộc trò chuyện khiến tôi lo lắng – cuối cùng tôi cũng có thể nghiêm túc nói về chiến lược đánh boss.
Và rồi…
“Chúng ta thực sự phải nhảy xuống sao?”
Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được phòng boss…
À không, phải nói chính xác là đến lối vào phòng boss.
Vù-!
Một vách đá lạnh lẽo, tỏa ra cảm giác băng giá.
Bên dưới nó là một vực sâu đen ngòm như đáy vực.
“Đừng sợ. Ở đây không có sát thương khi rơi đâu.”
“Sát thương khi rơi…?”
“Ý tôi là chúng ta sẽ không ngã chết đâu.”
Dù tôi đã tận tình giải thích, Amelia vẫn không hiểu rõ lời tôi. Có vẻ cô ấy hơi phản ứng thái quá với việc nhảy xuống.
Vậy nên tôi quyết định giúp cô ấy một tay: nhấc bổng cô ấy lên bằng tay trái, kẹp ngang hông và lao thẳng xuống vực.
“…!”
Người thường chắc chắn sẽ hét toáng lên trong một tình huống thể này, nhưng Amelia thì khác. Dù cô ấy nắm tóc tôi và suýt chút nữa làm tôi hói, cô ấy không hề phát ra một âm thanh nào.
Kuung-!
Chúng tôi chạm đất dưới đáy vực với một tiếng động cực nặng.
Một lúc sau, Amelia hoàn hồn lại và bước xuống khỏi vai tôi.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, rồi thở dài.
“Tại sao một tên có thể cư xử nhẹ nhàng như anh lại luôn…”
“Cô nói gì?”
“….”
“Không sao đâu, Barbarian. Giờ thì kẻ địch ở đâu?”
Tôi thấy hơi khó chịu khi cô ấy lại gọi tôi là Barbarian thay vì Yandel, nhưng chuyện đó có thể để sau. Tôi sẽ bỏ qua cho cô ấy vào lúc này.
“Nó sẽ ra sớm thôi.”
Thực tế, ngay khi tôi giương khiên và chuẩn bị, những cơn chấn động vang vọng khắp không gian.
Và rồi, con boss xuất hiện.
Kuung-!
Một sinh vật hình người to lớn hơn bất cứ con Ogre nào từng xuất hiện.
Ba chiếc sừng nhô ra từ trán, và chỉ có một con mắt.
Phần ngực bị xé toạc như thể đã bị mục rữa, để lộ cả xương sườn...
Slurp.
Một cái lưỡi kỳ dị thò ra từ giữa những xương sườn ấy.
Như thể đang nhìn con mồi.
À, tất nhiên là nó cũng giống như những con boss khác.
‘…Nó cũng không nói gì cả.’
Bình thường, con quái vật vốn luôn lẩn trốn trong suốt thời gian đầu khi chúng tôi bước vào Khe nứt, sẽ khoe khoang rằng nó đã thông minh thế nào khi thành công trong dụ dỗ chúng tôi đến đây.
“Chuẩn bị đi, Amelia.”
“Tôi đã nói hãy gọi tôi là…”
“Dù sao ở đây cũng chỉ có hai chúng ta thôi mà?”
“Yandel, đây không phải lần duy nhất anh gọi sai đâu.”
Cô ấy đang nói gì thế?
Để hình thành thói quen cũng cần có thời gian kia mà.
“Tôi nói vậy là vì lo cho anh—”
“Bethel—raaaaaaa!!!”
Trước khi màn càm ràm có thể kéo dài hơn, tôi kích hoạt [Gigantification] rồi lao thẳng về phía trước.
Ngay khi tôi va vào con quái và giữ chặt lấy nó, Amelia im lặng và bắt đầu hành động.
“Amelia Rainwales đã sử dụng [Self-Replication].”
Ngay khi vừa bất đầu, cô ấy đã tạo ra một bản sao và sử dụng chiến thuật bầy sói để tấn công từ hai phía, triệt để lợi dụng lợi thế quân số.
Một cách tự nhiên, hai Amelia song sinh đã phối hợp với nhau một cách nhuần nhuyễn.
「Amelia Rainwellz đã thi triển [Asura Strike].」
Cô ấy đá thẳng vào đầu con quái vật cao gấp nhiều lần tôi, khiến nó lảo đảo và lộ ra điểm yếu ở cổ.
「Amelia Rainwellz đã thi triển [Abyssal Power].」
Amelia còn lại không bỏ lỡ cơ hội mà ngay lập tức sử dụng aura để chém xuyên qua lớp da dày và khiến nó xuất huyết nghiêm trọng.
Tôi đột nhiên nhận ra sự khác biệt khi so sánh với lần đi cùng pháp sư Raven.
Trong khi pháp sư phải mất một khoảng thời gian dài để tung ra một đòn mạnh, thì Amelia lại liên tục gây sát thương cao (DPS) nhờ các kỹ năng cận chiến.
Và...
‘Chỉ số của cô ấy vốn đã rất cao, nên lượng sát thương đầu ra lớn hơn nhiều so với Raven.’
Cho dù có thời gian có kéo dài, Amelia vẫn có thể gây ra lượng sát thương theo thời gian lớn hơn Raven.
Tất nhiên, điều đó chỉ đúng khi cô ấy có thể duy trì thế tấn công trong suốt thời gian đó.
‘Vấn đề lớn nhất là năng lượng…’
Sát thương bùng nổ của Amelia chỉ thua mỗi Erwin, nhưng thời gian duy trì lại quá ngắn. Vì cách kết hợp Tinh chất của cô ấy mà năng lượng linh hồn (MP) đang tiêu hao quá nhanh…
‘Giờ khi đang phải solo, điểm yếu đó càng lộ rõ hơn.’
[Self-Replication] tiêu tốn rất nhiều MP để duy trì.
Đồng thời, khi phân thân sử dụng kỹ năng, lượng tiêu thụ MP của nó sẽ tăng gấp 5 lần.
Từ trước đến giờ, cô ấy vẫn cầm cự được là nhờ nguồn MP dồi dào từ [Abyssal Power]…
‘Thật ra đây là vấn đề nên giải quyết từ lâu.’
Thực tế, điểm yếu này chưa bị lộ ra là nhờ kỹ thuật cá nhân quá tốt của Amelia.
Xem cô ấy kìa.
“Amelia Rainwales đã sử dụng [Replacement].”
Cô ấy thường dùng phân thân để thu hút sự chú ý, và phần lớn các đòn tấn công vẫn đến từ bản thể.
Đồng thời, cô ấy vẫn luôn tập trung vào điểm yếu của kẻ địch để tối ưu hoá sát thương/MP, duy trì nhịp độ riêng để MP không bao giờ xuống quá thấp.
Và tất nhiên, những kỹ năng dùng nhiều aura sẽ chỉ được kích hoạt trong thời điểm thật sự cần thiết.
Ví dụ như bây giờ.
Phập!
Sau một trận chiến kéo dài, lưỡi kiếm được bao phủ bởi aura của Amelia chém bay đầu con quái vật.
Nếu tình hình trở nên khó khăn, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để can thiệp.
‘Không ai ngờ rằng một màn trình diễn đặc sắc như vậy lại đến từ một nhân vật được build nữa với như thế này…’
Từ lúc nào không hay, khóe miệng tôi đã cong lên.
「Hell Giant Herza đã bị tiêu diệt. EXP +6」
「Thưởng hạ gục Guardian. EXP +3」
Nhìn thấy bạn đồng hành của mình mạnh lên lúc nào cũng khiến tôi vui vẻ.
.
Bình luận truyện