Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 575 : Bên dưới lớp mặt nạ
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 22:23 13-07-2025
.
Một chiếc mặt nạ trắng, không có bất kỳ đường nét trang trí nào.
Ông ta khoác một chiếc áo choàng tối màu, phủ kín cả thân thể, chỉ để lộ đôi bàn tay nhăn nheo như của một ông già bị héo quắt đi bởi thời gian.
“Này… lão già kia là ai thế?”
“…”
Black và Bướm đều nhìn người đàn ông xa lạ vừa xuất hiện kia với ánh mắt nghi hoặc. Tuy vậy, Nữ Hoàng, dù đây là lần đầu tiên cô ta gặp, lại có phản ứng hoàn toàn khác biệt.
“…Không lẽ nào…”
Dù chỉ mới lần đầu giáp mặt, nhưng chỉ cần nhìn hoàn cảnh, cô ta cũng có thể đoán ra thân phận thật sự của lão.
“Master…!”
Ngay sau đó, Sói, người đầu tiên nhận ra vị khách không mời, vội bật dậy và lao tới vẫy đuôi.
“Lâu rồi không gặp, Sói. Gần đây anh vẫn khỏe chứ?”
“Nhờ có ngài, mọi chuyện đều ổn cả. Nhưng Master, sao ngài lại đến đây? Lẽ ra ngài phải báo trước chút gì chứ…”
Những lời đối đáp khiến ai cũng hiểu rõ mối liên hệ giữa hai người.
“Lần cuối cùng rồi mà. Tôi chỉ muốn nhìn mặt mọi người một chút nên tôi mới ghé qua. Và cả tôi có một chút việc cần giải quyết ở đây.”
“Việc cần giải quyết…? Ý ngài là…?”
Sói có vẻ muốn hỏi thêm, nhưng Master không nói rõ nội dung.
Một cách nói lửng lơ, càng khiến người nghe thêm tò mò.
“Tạm thời chuyện đó bỏ qua đã… Anh đứng sang bên một chút được không? Tôi cũng muốn chào hỏi những người khác nữa.”
“À…! Xin lỗi!”
Khi bị nhắc nhở, Sói lập tức cúi đầu xin lỗi rồi ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi.
Ai nhìn vào chắc sẽ nghĩ ông ta là một con chó trung thành, chứ chẳng phải sói.
Tôi còn đang mỉm cười trong đầu vì ý nghĩ đó, thì ánh mắt của Master chuyển sang phía tôi.
“Cái gọi là nhân quả… quả thật kỳ lạ. Cảm giác thế nào khi lại cùng nhau xuất hiện ở đây một lần nữa?”
Không giống lần gặp trước tại Hội Bàn Tròn, lần này ông ta chẳng còn ý định che giấu thân phận Auril Gavis của mình nữa.
Tất nhiên, chuyện đó cũng chẳng quá bất ngờ.
[Master của Hội Bàn Tròn chính là Auril Gavis.]
Sói đã từng tiết lộ điều đó ngay tại nơi này.
Và có lẽ, lý do lời ấy được thốt ra ngay từ đầu… là vì lão già này đã cho phép như vậy.
Tuk-tuk.
Vậy thì… tại sao ông ta lại xuất hiện lần nữa?
Nhìn vào mối quan hệ khăng khít giữa ông ta và Sói, nếu ông ta chỉ muốn nhắn nhủ gì đó cho tôi, thì cứ để Sói truyền lời là đủ.
Dù trong đầu vẫn đang cân nhắc, tôi cũng không phủ nhận những lời được nói ra.
“Cũng chẳng có gì đặc biệt cả.”
“Vậy sao? Tôi cứ nghĩ anh sẽ có chút hụt hẫng chứ. Dù gì thì… thứ này vốn cũng là do chính anh tạo ra, không phải sao?”
Ừ thì… đúng là như vậy.
Dù không hẳn là toàn bộ Hội Bàn Tròn, nhưng trò chơi sự thật này là một hệ thống do tôi khơi mào.
“Phi Pssit??!”
“Anh ta… chính là người tạo ra Hội Bàn Tròn sao…?”
Nhưng những lời như vậy là đủ để khiến những người xung quanh bật dậy khỏi ghế.
*****
Một câu. Hai câu. Rồi ba câu.
"Ồ, tất nhiên là chuyện của hai mươi năm trước rồi… Khi đó không chỉ có những Ác linh đến từ thế giới của anh."
Mỗi lần tôi tiếp tục trò chuyện với lão già ấy, cả Bàn Tròn lại náo động với đủ loại phản ứng.
"Vậy là đã có một Hội Bàn Tròn khác từ hơn hai mươi năm trước sao…?"
"Không, chờ đã—ý ông ta là gì khi bảo những Ác linh không tới từ Trái Đất…?"
Thật sự rất phiền.
Nếu biết trước sẽ như thế này, thì chẳng phải tốt hơn nếu chúng tôi có một cuộc trò chuyện riêng, chỉ hai người?
Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng rồi lại tự mình bỏ qua chuyện đó. Giờ đây, chỉ riêng việc đối mặt với lão già này thôi cũng đủ khiến đầu tôi nhức nhối rồi.
"Vậy… rốt cuộc ông đến đây làm gì?"
"Tôi đã nói rồi mà. Tôi có việc cần giải quyết, nên mới đến thăm nơi này một chút sau ngần ấy thời gian."
Nói xong, ông ta chuyển ánh mắt của mình sang một thành viên khác.
"Rất vui được gặp lại cô, Cô Cáo. Cô dạo này vẫn ổn chứ?"
"Hả? À à… vâng… cũng lâu rồi nhỉ."
"Thật lòng mà nói, tôi có hơi thất vọng đấy. Khi chẳng có gì trong tay thì cô bám lấy ta như hình với bóng, giờ thì đến cả người từng cứu giúp mình cô cũng chẳng buồn nhớ đến. Ha ha."
"Ngài… sao ngài lại biết chuyện đó…!"
Cáo lập tức lúng túng thấy rõ khi ông ta nhắc đến những lời cô từng nói, và ánh mắt của những người còn lại liền sáng lên như thể vừa ngửi thấy mùi máu.
Nhưng làm sao ông ta biết được chuyện mà chúng tôi chỉ vừa mới nói cách đây ít phút?
Không cần nghe lý do tôi cũng đã hiểu rồi.
Lão già ấy… có cách để nghe lén tất cả mọi thứ được nói ra tại nơi này.
Điều đó đồng nghĩa với việc—
“…Ông ta vẫn luôn biết tất cả những gì xảy ra ở đây.”
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi biết lão già này nham hiểm, nhưng không ngờ lại tồi tệ đến mức này.
"Này… không phải như vậy đâu…"
"Không cần phải biện hộ. Tôi ổn mà, đừng lo."
Và ông ta nói thật. Ông ta hoàn toàn không có vấn đề gì với chuyện này.
Bởi vì trong mắt ông ta, sự tồn tại của Cáo hay những người khác cũng chẳng đáng một xu. Dù có người bị thương, lăn lộn sắp chết trước mặt, nếu ông ta không có lý do để cứu, thì ông ta cũng sẽ chỉ đứng nhìn.
"Này."
Lúc ấy, Nữ hoàng, người vẫn im lặng nãy giờ, bất ngờ lên tiếng.
"Ông… thật sự là chủ nhân của Hội Bàn Tròn sao? Ý tôi là… Auril Gavis?"
"Cô cần gì sao?"
"Tôi chỉ muốn hỏi một điều. Sói nói rằng ông có thể ngăn cộng đồng này bị đóng lại… điều đó là thật chứ?"
"Là thật. Vì chính ta là người đã tước quyền lực của các cô ngay từ đầu."
Một lời tuyên bố dửng dưng đến mức khiến không khí ngưng đọng.
Sau một thoáng im lặng, Nữ Hoàng mới thốt ra nổi:
"…Cái gì?"
Auril Gavis cười khẩy, tiếng cười đầy vẻ châm chọc:
"Cô nghĩ thiết bị gặp vấn đề à? Không đâu, thiết bị tôi đưa cho anh ta vẫn hoạt động hoàn hảo. Chỉ là anh ta cảm nhận được quyền hạn tôi đã trao cho anh ta đang dần bị tước đoạt."
"Tước quyền…? Sao có thể làm thế được?"
"Well, chẳng đời nào tôi lại trao toàn bộ mọi thứ cho anh ta một cách trọn vẹn cả."
Một lời đáp gọn lỏn, lạnh lùng đến nỗi khiến tất cả câm lặng.
"Đừng quá buồn. Tôi chỉ lấy lại những gì vốn thuộc về ta. Vả lại… chẳng phải các cô đã dùng nó trong suốt thời gian qua sao?"
"…"
"Được rồi, đến đây là kết thúc cuộc trò chuyện…"
Auril Gavis, người vừa làm cho Nữ hoàng nín bặt, bước đến và đặt tay lên viên ngọc nằm giữa chiếc bàn tròn.
Và rồi—
Ssssssssssssssssssssss—
Viên ngọc phát sáng, tan thành từng hạt ánh sáng nhỏ, trôi theo đầu ngón tay nhăn nheo của Auril Gavis như xác quái vật tan biến trong mê cung.
"Việc tôi cần làm… hoàn thành rồi."
Không như những thành viên khác đang trố mắt nhìn, tôi hiểu rất rõ hành động đó mang ý nghĩa gì.
Hai mươi năm trước, Auril Gavis từng nói rằng ông ta đã đánh mất phần lớn quyền kiểm soát không gian này khi tạo ra viên ngọc nằm trên chiếc bàn tròn.
Vậy nên bây giờ…
“Ông đến đây để lấy lại quyền hạn của mình.”
Auril Gavis… cuối cùng đã khôi phục địa vị từng có.
"Chính xác. Giờ ta có thể làm mọi thứ trong không gian này. Ví dụ như… chuyện này chẳng hạn."
Khi đôi tay nhăn nheo vung nhẹ trong không khí—
Tuk.
Tất cả các mặt nạ của thành viên đồng loạt rơi xuống mặt bàn như bị một bàn tay vô hình giật phăng ra.
"Aaaah!"
"…!"
"P…ssit?"
Khuôn mặt thật, thứ mà họ vẫn cố che giấu suốt bấy lâu, nay đã bị lột trần. Và… hỗn loạn bắt đầu.
Có kẻ lấy tay che mặt, có người ngồi sụp xuống đất, run rẩy như thể muốn biến mất. Một số khác thì ngơ ngác không nói nên lời.
Tất nhiên, không phải ai cũng phản ứng bị động như vậy.
Phựt!
Một người ngay lập tức đăng xuất. Rồi người thứ hai. Hai người đã biến mất gần như cùng lúc.
"Dù bề ngoài trông không giống vậy, hóa ra anh ta cũng là một người khá xấu hổ nhỉ? Dù sao thì… nếu đã bắt các người lộ mặt, tôi cũng nên bù đắp lại phần nào, đúng không?"
Người biến mất đầu tiên là Chú Hề. Hắn rút lui nhanh đến mức tôi chỉ kịp thấy lờ mờ rằng hắn… có vẻ trắng trẻo, hơi mập.
Người còn lại – Black – thì nhanh đến mức còn chẳng để lại chút dấu vết nào.
Tôi liếc nhanh một vòng khi còn kịp.
Nữ Hoàng, mặt đỏ lên đầy bối rối, có vẻ ngoài của một phụ nữ phương Tây điển hình: tóc vàng, mắt xanh. Không quá xinh đẹp, khoảng đầu ba mươi. Những người khác nhìn cô đầy nghi hoặc.
"Bằng cách nào đó, khuôn mặt đó khiến tôi cảm thấy khá quen thuộc…"
Có lẽ… đó không chỉ là cảm giác.
Cô ta là Soul Queen, là "người kiểm duyệt" của cộng đồng Ghostbuster, là người tiếp xúc đầu tiên với các tân binh, nên khả năng là cô ta từng lộ diện với nhiều người là rất cao.
Tiếp theo…
‘Goblin’… khá đẹp trai.
Không, phải nói là rất đẹp trai.
Anh ta là diễn viên hay gì đó sao?
Vì làn da ngăm đen, tôi cứ nghĩ anh ta là người Đông Nam Á, nhưng hoá ra anh ấy có một gương mặt quyến rũ đậm chất Nam Mỹ.
‘Nói tóm lại anh ta là một người đàn ông Nam Mỹ đẹp trai.’
Và trên thực tế là khuôn mặt của anh ta ở thế giới này cũng rất đẹp trai. Chuyện này không thể chỉ đơn giản là sự trùng hợp được.
‘Mà, chuyện đó cũng không quan trọng.’
Tôi giả vờ bình thản, tiếp tục quan sát những gương mặt vừa bị tiết lộ.
Bướm là người châu Á. Cáo trông trẻ hơn tôi tưởng. Sói thì… đúng như dự đoán, là một ông già.
Cuộc họp của Hội Bàn Tròn là một cuộc họp giữa những kẻ mang mặt nạ.
Nhưng khi lớp mặt nạ rơi xuống, thứ còn lại chỉ là những gương mặt bình thường, những con người chẳng có gì đặc biệt.
Không ai trông quá mạnh mẽ. Không ai trông đáng sợ. Nhưng—
‘Tôi đoán không thể trông mặt mà bắt hình dong.’
Ai mà có thể nhìn mặt Lee Han-soo mà đoán được anh ấy là kẻ có thể cười tươi khi đập nát đầu ai đó bằng búa, tay chân nhuộm máu?
Cũng như tôi, chẳng ai trong số những người ở đây không có đôi bàn tay nhuốm đầy máu.
Những người như thế… đều đã chết từ lâu rồi.
"Um… tại sao lại tháo mặt nạ chứ… tôi thấy hơi… không, thật ra là rất khó chịu… À! Không phải là tôi giận hay gì đâu nhé…"
Cuối cùng Goblin cũng lên tiếng, và Auril Gavis đáp lại không chút do dự:
"Hừm, chẳng phải các anh cũng tò mò sao? Đã là lần cuối rồi, tôi nghĩ ít nhất mọi người nên thấy mặt nhau một lần."
"À… Vậy sao…"
Goblin gật gù với vẻ mặt đờ đẫn rồi quay sang liếc tôi một cái.
Không cần nghe lời, tôi cũng hiểu rõ ánh mắt đó muốn hỏi gì.
"Nhưng mà… vì sao ông… “
“Tôi đoán anh muốn hỏi vì sao ta không tháo mặt nạ của anh ấy, đúng không?”
“Vâng… Đúng vậy.”
Auril Gavis đã tháo mặt nạ của tất cả mọi người mà không thèm hỏi ý kiến của họ, ngoại trừ tôi ra.
"Haha. Bởi vì chính tôi cũng cần phải thận trọng khi cư xử với anh bạn này! Nếu tôi vượt quá giới hạn, tôi không biết anh ta sẽ làm những gì đâu."
"À… thế à."
Sau khi nghe câu trả lời đó, Goblin chỉ biết gật đầu gượng gạo.
Cảnh tượng đó… thật buồn cười.
Nếu sẽ chỉ gật đầu và chấp nhận mọi thứ như thế, thế thì ngay từ ban đầu anh ta hỏi để làm gì?
Nhưng đúng là… nếu có ai sống đúng với cái tên Goblin nhất, thì đó chính là anh ấy.
“…”
“…”
Không gian chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.
Auril Gavis dường như rất thích thú với tình huống hiện tại, còn các thành viên thì cứ liếc nhìn tôi.
Ánh mắt ấy… như muốn thúc giục điều gì.
Tôi đành mở lời trước.
"Vậy… việc của ông xong rồi chứ?"
Nếu còn chuyện thì tốt nhất nói ngay đi, còn nếu không thì đi đi.
Tôi cố tỏ ra lịch sự, nhưng thật ra đang giục thẳng mặt. May mà ông ta cũng hiểu đúng ý:
"Chưa. Tôi vẫn còn một việc nữa."
"Việc gì?"
"Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh."
"Vậy sao? Hỏi đi."
Tôi nói, ra vẻ sẵn lòng.
Tất nhiên, tôi sẽ nghe câu hỏi trước rồi mới quyết định có trả lời hay không.
Nhưng—
"Có quá nhiều người đang nghe."
Auril Gavis liếc quanh, giọng đầy ẩn ý.
"Nhưng nếu đuổi họ ra thì cũng có lỗi một chút. Dù sao tôi cũng đã buộc họ lộ mặt mà. Không phải tôi nên bồi thường cho họ sao?"
Ngay khi nghe đến từ bồi thường, tôi lập tức cảnh giác.
Lão già này mà chịu cho không ai thứ gì thì mặt trời sẽ mọc từ phía tây. Hẳn là có ẩn ý gì sau đó…
"Cho thẳng thì mất vui nên tôi nghĩ tại sao chúng ta không chơi một trò chơi nhỉ?"
Đúng như dự đoán. Lại vòng vo rồi.
"Trò chơi…?"
"Phải. Trò chơi. Tôi biết anh cũng thích mà. À, và phần thưởng chỉ dành cho một người chiến thắng duy nhất."
"…Phần thưởng là gì?"
Goblin hỏi ngay lập tức mà chẳng cần biết trò chơi ra sao.
Và Auril Gavis trả lời—thản nhiên như thể đó chỉ là một điều vụn vặt.
"Tôi sẽ đưa người đó… trở về nhà."
…!
Cả căn phòng lập tức chìm trong im lặng—rồi ánh mắt tất cả đều biến đổi.
Một cách rõ rệt.
.
Bình luận truyện