Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 574 : Khẩn cầu
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 22:23 13-07-2025
.
Ngày hôm nay, cuộc họp của Hội Bàn Tròn đang diễn ra theo một cách hoàn toàn khác.
Tất cả chúng tôi đang ở trong một trò chơi mà người chơi buộc phải trả lời thật lòng những câu hỏi mình được hỏi.
“Pssit, có thật như vậy không? Nếu thật thì tôi không thể để cơ hội này trôi qua như thế được.”
Căn phòng chìm vào im lặng. Tất cả mọi người đang được phép đặt câu hỏi cho tôi và có vẻ như họ đang cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Thật lòng thì tôi cũng hơi tò mò.
Những thành viên của Hội Bàn Tròn sẽ hỏi gì nếu họ có thể đặt một câu hỏi cho Sư Tử?
Well, tôi sẽ biết điều đó sớm thôi.
Sau một lúc, bầu không khí trầm tư cuối cùng cũng bị phá vỡ, người lên tiếng là Cáo.
“Anh… có thật sự biết chúng tôi là ai không?”
Tôi có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại thì đây có vẻ là một câu hỏi khá phù hợp cho buổi họp cuối cùng. Dù sao, tôi cũng là người đã tiết lộ danh tính của Chú Hề và đe dọa Nữ Hoàng băng phương pháp tương tự.
“Ha..”
Chú Hề, người vừa nghe những gì Cáo nói, thở hắt ra với vẻ khó chịu.
“Cô không biết đây là cơ hội vàng đến thế nào đâu. Cô thật sự định lãng phí cơ hội của mình để hỏi một câu hỏi hiển nhiên như vậy sao?”
Chú Hề có vẻ cho rằng tôi nhất định biết tất cả, những thực tế thì đối với một vài người trong số họ, thứ duy nhất mà tôi biết chỉ là biệt danh.
Cáo không có lý do gì để nao núng trước Chú Hề.
“Làm sao anh có thể chắc chắn đó có phải chuyện hiển nhiên hay không?”
“...Pssit?”
“Việc đặt câu hỏi gì là chuyện của tôi. Đừng xen vào việc của người khác, anh thật phiền phức.”
Một giọng nói lạnh lẽo, sắc như dao.
Nghĩ lại thì, đó vốn là tính cách thật sự của cô ấy. Khi tôi lần đầu đến Hội Bàn Tròn, chính Cáo là người đầu tiên chọn đứng lên chất vấn tôi.
Dĩ nhiên, khi đó cô ấy có lý do chính đáng.
‘Đó là khoản thời gian đầu của tôi ở thế giới này…’
Dù sao thì, giờ cũng đã là chuyện cũ rồi.
Và sau tất cả, Cáo đã gia nhập Clan Anavada và trở thành đồng đội của tôi. Tất nhiên… lúc đó tôi vẫn chưa biết điều này.
“…Tại sao cô lại tức giận như vậy? Chỉ là nói đùa thôi mà.”
Chú Hề, có phần bối rối trước phản ứng của Cáo, cố chữa cháy bằng cách gọi đó là lời đùa.
Nhưng Cáo chẳng thèm đáp lại. Cô ấy lờ hắn ta đi như thể không hề nghe thấy.
Trong bầu không khí căng như dây đàn ấy—
"Ahaha… Thế thì đến lượt tôi rồi!"
Lúc này, Sói lên tiếng, như thể hoàn toàn chẳng hề quan tâm đến cuộc cãi vã vừa rồi.
"Tôi muốn biết nơi và cách mà anh Sư Tử gặp Phù Thủy Đại Địa."
Phù Thủy Đại Địa…
Một câu hỏi bất ngờ. Tôi cứ nghĩ câu hỏi của ông ta sẽ xoay quanh Auril Gavis.
Tuk-tuk.
Tôi vô thức gõ ngón trỏ lên tay vịn, rời mắt khỏi Sói, nhìn sang một bên.
Cử chỉ ấy như thể đang chờ câu hỏi tiếp theo.
Goblin, người vừa chạm mắt với tôi, đảo mắt nhìn quanh rồi thận trọng cất lời:
"Tôi… tôi không biết hỏi thế nào cho đúng nữa…"
"Chẳng phải anh đã biết tính cách của ông Sư Tử rồi sao? Đừng lưỡng lự nữa, cứ hỏi đi—"
"Anh… anh có đang kết hôn hay hẹn hò với nhiều người phụ nữ không?"
Khoảnh khắc Goblin thốt ra câu hỏi ấy—một bầu không khí không thể diễn tả thành lời bao trùm khắp Hội Bàn Tròn.
"…Hở?"
Chú Hề phát ra một âm thanh ngớ ngẩn, như thể chính hắn cũng không tin vào tai mình, và những thành viên còn lại cũng chẳng khá hơn.
Mọi người sững người trong giây lát, và chỉ một lúc sau họ mới hiểu ra chuyện gì vừa xảy ra.
Sau đó, phản ứng bắt đầu thay đổi đôi chút.
"Câu hỏi kiểu quái gì thế này…"
"…Tên Goblin kia bị điên à?"
"…Khaha! Puh…Puhahahahahaha!!"
Có kẻ thì giận, có người thì chửi, lại có kẻ bật cười sặc sụa.
Giữa những phản ứng trái chiều ấy, bắt đầu xuất hiện vài lời suy đoán lý do tại sao Goblin lại hỏi một câu như vậy.
"Chẳng lẽ… anh hỏi vậy là vì cái 'định mệnh' gắn liền với chiếc mặt nạ ấy sao?"
Cáo lẩm bẩm.
Nghe thế, Chú Hề khịt mũi tỏ vẻ không hài lòng.
"Hừ! Ý ngươi là cái suy đoán ngớ ngẩn hồi đó à? Biết đâu lý do ngài Sư Tử chọn mặt nạ Sư Tử đơn giản chỉ là vì ngài ấy… có nhiều trang phục nữ thôi."
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này. Có vẻ như đó là một cuộc trò chuyện riêng tư, diễn ra trong lúc tôi vắng mặt…
"Trang phục nữ…? Ý các người là sao?"
Nhìn Nữ hoàng với ánh mắt hoang mang, tôi đoán rằng câu chuyện đó đã diễn ra vào khoảng thời gian mà chỉ có những thành viên ban đầu hiện diện của Hội Bàn Tròn.
"Nếu thực sự tò mò, lần sau sao cô không hỏi một cách chân thành hơn? Pssit."
"Thôi không sao. Tôi cũng lờ mờ đoán được anh ta đang nói về điều gì rồi. Vậy giờ đến lượt tôi đặt câu hỏi, đúng chứ?"
—Nữ Hoàng, khéo léo né được đòn công kích của Chú Hề, tiến thẳng đến lượt của mình.
"Điều tôi muốn hỏi rất đơn giản. Anh đã từng gặp Vua Cải Cách ngoài đời chưa?"
Câu hỏi của Nữ hoàng chứa đựng hàm ý sâu xa và không dễ dàng để đoán được dụng ý thật sự của cô ta là gì.
Chắc hẳn cô ta có vô vàn điều muốn hỏi, nhưng cô ta lại chọn duy nhất câu hỏi này.
‘Tại sao…? Tại sao cô lại hỏi điều đó?’
Một cuộc gặp với nhà vua.
Đây là lần thứ hai chủ đề này xuất hiện tại Hội Bàn Tròn.
Vào lần trước, Nữ Hoàng và Sói từng thừa nhận rằng họ đã gặp mặt đức vua trong quá khứ.
‘Phải chăng việc gặp được nhà vua là một điều rất quan trọng?’
Tôi có cảm giác… còn nhiều tầng nghĩa hơn thế.
Hoặc cũng có thể, chỉ đơn giản là quá ít người đã từng gặp nhà vua, nên họ đang cố lần ra danh tính thật của tôi thông qua điều đó.
“Hmm… Vậy là đến lượt của tôi rồi nhỉ?”
Khi tôi còn đang thu xếp lại suy nghĩ, thì lượt của Bướm bắt đầu.
“Thế thì… tôi nên hỏi gì đây…”
Bướm, lúc đầu vẫn đùa giỡn, bỗng đưa ra một quyết định khiến tất cả đều ngỡ ngàng.
“Tôi… sẽ bỏ lượt.”
“…Gì cơ? Bướm, chẳng phải ngươi biết đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có sao! Ngài Sư Tử là một con người bí ẩn, biết tất cả mọi thứ, có thể trả lời bất cứ điều gì cơ mà!”
Dù Chú Hề lớn tiếng phản đối, lựa chọn của Bướm vẫn không thay đổi.
“Nhưng… nếu tôi hỏi, tôi nghĩ ông Sư Tử cũng sẽ không trả lời đâu.”
“Hả? Sao cô lại chắc chắn thế trong khi cô vẫn chưa hề hỏi?”
“Trực giác. Và kinh nghiệm.”
“…?”
“Đàn ông thường không thích loại phụ nữ mang đến rắc rối cho họ.”
Câu trả lời hướng về Chú Hề, nhưng thật dễ để nhận ra cô ta đang thực chất muốn nói cho tôi nghe.
“Nếu giải nghĩa… thì có lẽ ý của cô ta là: câu hỏi đó chắc chắn sẽ khiến tôi bối rối.”
Dù sao thì, vì Bướm tự bỏ lượt nên đến ngay lượt của Black.
Cô ta sẽ hỏi điều gì đây?
Thực lòng mà nói, tôi không giao tiếp nhiều với cô ta, nên cũng chẳng đoán nổi. Có lẽ cô ta sẽ bỏ lượt như Bướm—
“Bjorn Jandel.”
…Gì cơ?
Tại sao cái tên ấy lại đột ngột xuất hiện?
Tôi khẽ giật mình, nhưng cố giữ vẻ thản nhiên, chống cằm lắng nghe phần tiếp theo.
“Bjorn Yandel… và Misha Karlstein…”
Gì vậy? Không lẽ hắn cũng biết chuyện về Hòn Đá Phục Sinh?
Ngay khi suy đoán ấy thoáng lướt qua trong đầu tôi—
“…Hai người họ thực sự đang hẹn hò đúng như lời đồn à?”
Khi câu hỏi của Black hoàn tất, đầu óc tôi trống rỗng.
“Lại là cái gì nữa đây…”
Tại sao lại hỏi tôi chuyện đó?
Chẳng lẽ cô ta thực sự biết tôi là Bjorn Yandel?
Nhưng dù có biết thì tại sao lại hỏi một điều như vậy?
Nhằm mục đích gì?
“Haizz… Sao mà câu nào nghe cũng rác rưởi thế nhỉ…”
Tôi không rõ, nhưng Chú Hề thở dài thườn thượt, có vẻ khó chịu vì ngay cả Black cũng lãng phí cơ hội bằng một câu hỏi nhảm nhí.
Vậy là hắn định hỏi cái gì to tát lắm sao?
“Được rồi, mọi người đã xong rồi, giờ đến lượt tôi.”
Dù hắn có hỏi gì, tôi cũng không định trả lời hắn đâu.
Khi tôi đang tự nhủ như vậy, tên hề liếc nhìn tôi, mở miệng một cách lạ thường — đầy do dự:
“Vậy thì… tôi sẽ hỏi, thưa ngài Sư Tử.”
Một giọng nói run rẩy, khác hẳn thường ngày, như thể hắn đang thực sự căng thẳng.
“Nếu… nếu tôi từ bỏ tất cả và nói rằng tôi muốn đi theo ngài Sư Tử… thì ngài sẽ chấp nhận tôi chứ?”
Tên khốn này… hắn ta nghiêm túc sao?
*****
Khi Chú Hề tuyên bố rằng hắn muốn trở thành thuộc hạ của tôi, một bầu không khí kỳ quái bỗng bao trùm khắp Hội Bàn Tròn.
"Tôi cứ tưởng anh định hỏi gì nghiêm túc..."
"Tại sao phải làm quá lên chỉ để hỏi mỗi chuyện đó?"
"Đáng tiếc thật. Nếu muốn hỏi kiểu đó thì cứ chờ sau buổi họp rồi nói riêng là được…"
Và như một sự báo ứng, ánh mắt của các thành viên dành cho hắn không mấy thân thiện.
Dĩ nhiên, bản thân Chú Hề chẳng mảy may quan tâm đến những ánh nhìn đó.
"Ờm… vậy… ngài có thể… trả lời được không…?"
Một câu hỏi nghiêm túc, không hề mang lấy một tiếng cười hời hợt thường thấy. Lẽ ra đây phải là phân cảnh cuối cùng của một chương trình hẹn hò nào đó.
Đến mức này rồi, nó thậm chí chẳng còn đáng gọi là lố bịch nữa. Có thể nói là—nó đã vượt xa cái ranh giới ấy từ lâu rồi.
Hắn chẳng biết tôi là ai.
Và tôi cũng chẳng rõ hắn ta muốn gì khi muốn đi theo mình.
Sư Tử chỉ là một kẻ vô danh, mạnh mẽ, được bao phủ bởi tầng tầng lớp sương mù. Bọn họ chỉ có thể nhìn nhận tôi tới mức đó mà thôi.
Vậy mà hắn lại muốn từ bỏ tất cả để trở thành thuộc hạ của tôi sao?
“Cái đầu của hắn… có bị làm sao không vậy?”
Việc này có giống như một học sinh trung học ái mộ đám đầu gấu vô lại không?
Tôi không biết. Nhưng rồi thời gian đặt câu hỏi cũng khép lại bằng câu hỏi đó của Chú Hề.
Tổng cộng tôi đã nhận được 6 câu hỏi.
Dù Bướm đã bỏ lượt, thì số lượng câu hỏi của tôi vẫn là nhiều nhất từ trước đến nay.
Vấn đề là—phần lớn trong số đó đều là những câu hỏi rất… kỳ quặc.
"..."
"..."
Khi đến lượt tôi trả lời, mọi người đồng loạt im lặng, ánh mắt dồn hết về phía tôi.
Tôi sẽ chọn trả lời câu nào đây?
Mỗi người đều mang trong ánh mắt một mong muốn: "Xin hãy chọn câu hỏi của tôi."
Trong số đó, rõ ràng nhất là Chú Hề.
“Ánh mắt đó thật… phiền phức…”
Tôi né tránh ánh nhìn ấy một cách tự nhiên, trong đầu vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Câu hỏi nào là tốt nhất để trả lời?
[Tôi muốn biết nơi và cách anh Sư Tử đã gặp Phù Thủy Đại Địa.]
[Anh đã từng gặp Vua Cải Cách ngoài đời chưa?]
Hai câu này… loại bỏ.
Với Sói, tôi không biết câu trả lời sẽ dẫn đi đâu; còn với Nữ Hoàng, tôi không thể hiểu hết được dụng ý của cô ta.
[Anh có đang kết hôn hay hẹn hò với nhiều người phụ nữ không]
[Bjorn Yandel và Misha… có thật đang hẹn hò đúng như lời đồn không?]
Còn hai câu này thì… quá kỳ quặc để chọn trả lời lúc này.
[Anh… có thật sự biết chúng tôi là ai không?]
[Nếu… nếu tôi từ bỏ tất cả và nói rằng tôi muốn đi theo ngài Sư Tử… thì ngài sẽ chấp nhận tôi chứ?]
Cuối cùng, chỉ còn lại hai câu hỏi đáng để cân nhắc. Và nếu phải loại bỏ một lựa chọn…
Thật đáng tiếc, nhưng vì tôi không biết danh tính của tất cả bọn họ, rất dễ để biết tôi nên chọn gì.
Một câu trả lời mập mờ kiểu “chỉ biết một vài người” sẽ làm mất đi lớp sương bí ẩn quanh tôi. Vì thế, tôi chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.
Tuk-tuk.
Tôi lập tức xoáy ánh mắt quanh bàn, dừng lại ở Chú Hề.
Và tôi cất giọng, đọc rõ ràng một cái tên.
“Abed Necrapeto.”
Tên thật của Kẻ thu thập Xác chết đang mang mặt nạ Chú Hề.
Tôi nhìn thẳng vào hắn, giọng trầm xuống, dứt khoát nói:
“Không đời nào tôi sẽ chấp nhận anh.”
Ngay khi tôi trả lời, hắn như sụp đổ.
"Tại sao…?"
Tại sao ư?
Rất đơn giản.
“Vì tôi không có sở thích nuôi sâu bọ.”
Dù hắn có giả vờ thân thiện, dù hắn có luôn ủng hộ tôi tại Hội Bàn Tròn… tôi cũng chẳng bao giờ xem hắn là con người.
[Chị em… chị ấy không còn cử động nữa. Không thể nói chuyện. Lạnh ngắt và cứng đờ. Em… em vẫn chưa làm được gì cho chị ấy…]
Hắn là kẻ thù của tôi.
*****
Sau khi ánh sáng xanh lóe lên báo hiệu câu trả lời là sự thật, Chú Hề không nói thêm lời nào.
Hắn chỉ ngồi đó, mắt đờ đẫn, nhìn vào khoảng không như thể đã mất hết phương hướng.
"Này… không sao đâu—"
Ngay khi Nữ Hoàng đang định cất lời an ủi Chú Hề—
"Puuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu…"
Bất chợt, chú hề phá lên cười một mình như một kẻ điên loạn.
"Puh-huh… sâu bọ…."
Hmm… Có lẽ lời tôi dùng hơi quá nặng?
Một thoáng ý nghĩ như vậy vụt qua đầu tôi. Nhưng thực sự—tôi không thể làm khác. Những kẻ như hắn, nếu không nói đủ rõ ràng thì sẽ không bao giờ chịu bỏ cuộc.
"Thật là… đáng kinh ngạc, ngài Sư Tử ạ…"
Chẳng mấy chốc, Chú Hề, kẻ vừa cười như khóc kia như một kẻ điên kia, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào tôi.
"Tôi cũng từng rất tự tin vào bản thân. Phew…"
Một kiểu phản ứng quen thuộc nơi những kẻ muốn tỏ ra ngầu trong phút cuối cùng.
"Sâu bọ! Dù gì thì cũng là sâu bọ! Puhuhuh…! Chắc hẳn trong mắt ngài Sư Tử, tất cả bọn tôi đều như vậy đúng không? Puhhhhh…."
Nếu còn cười được, thì chắc cũng chưa thực sự bị đánh gục.
"Heh… hắn ta bị điên rồi ư? Chúng ta nên làm gì đây?"
"Trời ạ… tại sao tôi lại hỏi câu như vậy chứ…."
Thấy Chú Hề cười như điên loạn, từng thành viên bắt đầu lần lượt buông lời thương cảm.
Dù vậy… tôi chẳng bận tâm.
‘Tôi muốn vòng hỏi đáp tiếp theo bắt đầu sớm nhất có thể…’
Trong lúc tôi đang cân nhắc liệu có nên can thiệp vào lúc này không—
Ầm…..
Căn phòng của Hội Bàn Tròn đột ngột rung chuyển dữ dội như thể đang xảy ra động đất.
Và rồi…
“Xin thứ lỗi.”
Trong khi cuộc họp vẫn đang diễn ra—một vị khách bất ngờ xuất hiện từ bên ngoài.
Hiện tượng này… từ trước đến nay tôi chỉ mới gặp phải đúng một lần.
Master.
Kẻ đã sáng lập nên Những người quan sát của Hội Bàn Tròn…
Người đàn ông già nua, từng được xác nhận là Auril Gavis, lần trước cũng đã bước vào căn phòng này theo cách đó.
‘Mọi chuyện diễn ra giống hệt khi ấy.’
Vậy thì lần này sẽ ra sao?
Tôi từ từ quay đầu, hướng về phía cánh cửa vừa được mở ra.
Một giọng nói vang lên, đầy thoải mái và thân thiện:
"Có vẻ có những chiếc mặt nạ mà tôi chưa từng thấy trước đây nhỉ?"
Một ông lão với chiếc mặt nạ trắng, nở nụ cười rộng đến lạ, đứng trước mặt chúng tôi.
.
Bình luận truyện