Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 573 : Hỏi và đáp
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 22:23 13-07-2025
.
“Misha Karlstein là kẻ phản bội.”
Kể từ khi câu nói ấy lần đầu tiên thoát ra từ miệng của Bướm, Cáo đã luôn tìm cách bới sâu vào sự thật đằng sau nó.
Có lẽ ngay cả khi không phải là theo yêu cầu của tôi, anh ta cũng vẫn sẽ hành động như vậy.
Dù muốn hay không, từ giờ Cáo cũng phải đồng hành cùng Misha và chẳng ai sẽ muốn sống trong ngờ vực khi biết có một kẻ phản bội trong hàng ngũ đồng minh của mình.
Tuy nhiên… đó là một câu hỏi đầy rủi ro.
“Đây là lần thứ hai cô nhắc đến Misha Karlstein, có đúng không?”
Bướm, người vừa nhận câu hỏi, hỏi lại bằng giọng điệu lạ lẫm, ánh mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào Cáo, như thể cô ta nhìn nhìn xuyên thấu nội tâm của người khác.
“Cô có vẻ rất quan tâm tới nữ Thú nhân đó nhỉ?.”
“…Thì sao?”
“Heh… tôi chỉ nói vậy thôi.”
Bởi vì cô ấy đã hé lộ rất nhiều thông tin về Tầng Hầm Số 1, trên thực tế, việc cô ấy đang ở trong mê cung gần như đã được xác nhận.
Có lẽ kể từ sau buổi họp hôm nay, đa số thành viên của Hội Bàn Tròn sẽ mặc nhiên xem Cáo là một trong những người đang đi cùng Bjorn Yandel.
‘Càng có thêm lý do để tôi cố gắng mang càng nhiều thành viên của Đoàn thám hiểm Armin và Clan Hex trở về càng tốt.’
Người ta vẫn nói: “Giấu cây trong rừng, giấu người giữa đám đông.” Càng nhiều người sống sót, khả năng danh tính của Versil bị lộ càng thấp.
Nhưng đó là chuyện của sau này.
“Thế, giờ đến lượt tôi hỏi nhỉ?”
Không chỉ Cáo, các thành viên khác cũng bắt đầu đưa ra câu hỏi.
“Cô nhận được thư mời tham gia Hội Bàn Tròn từ ai?”
Nữ Hoàng, người vẫn luôn cảnh giác với cô ta, muốn biết Bướm vào được nơi này bằng cách nào.
Đặc biệt hơn, Black, người từ trước tới nay gần như đều giữ im lặng, cũng lần đầu tiên tham gia đặt câu hỏi.
Việc cô ấy lên tiếng đã bất ngờ, nhưng điều gây bất ngờ hơn chính là nội dung câu hỏi:
“Cô có nghĩ rằng Misha Karlstein là một mối đe dọa đến tính mạng của Bjorn Yandel không?”
Cái gì cơ?
Tôi không hiểu vì sao câu hỏi đó lại được đưa ra, nhưng dù sao thì… tình hình cũng chưa đến mức quá tệ.
“Hmm… mọi người có vẻ rất hứng thú với Misha Karlstein nhỉ?”
Nhờ sự xuất hiện của Black, sự nghi ngờ hướng về phía Versil đã giảm nhẹ phần nào. Hoặc chính xác hơn, sự chú ý của họ bị phân tán.
“Vậy là có ba câu hỏi rồi…”
Ngay sau đó, thời gian đặt câu hỏi kết thúc. Bướm có một chút thời gian để cân nhắc trong khi mỉm cười tinh nghịch.
“Hmm… chọn cái nào đây nhỉ…”
Giờ là lúc Bướm chọn câu nào để trả lời.
Nếu cô ta trả lời câu của Black hoặc của Cáo, tôi sẽ biết được điều mình đang khao khát muốn biết.
Nếu chọn Nữ hoàng thì tôi sẽ phải chờ đến vòng sau. Và nếu không có vòng thứ ba thì cũng có nghĩa là tôi vĩnh viễn không nghe được câu trả lời.
Cho nên…
“Vì cả hai người đều hỏi cùng một chuyện, nên trả lời câu hỏi đó là hợp lý, đúng không?”
Khoảnh khắc Bướm nói ra câu ấy, một cảm giác nhẹ nhõm thoáng qua trong lòng tôi.
Tất nhiên, cảm giác đó chẳng kéo dài được bao lâu đã nhanh chóng bị thay thế bởi sự do dự.
Trong thế giới này vẫn luôn tồn tại những điều mâu thuẫn như vậy, một thứ mà ta vừa khao khát được biết lại vừa sợ hãi phải nghe.
“Vậy thì giữa hai người, tôi sẽ trả lời câu hỏi của ai đây….”
Ngay sau đó, Bướm – người như đang quan sát từng phản ứng nhỏ – khẽ nhếch môi cười rồi tiếp tục:
“À, thôi thì như thế này đi. Dù sao nội dung cũng giống nhau, tôi sẽ trả lời cả hai luôn.”
Nghe thoáng qua thì có vẻ là một hành động tử tế, nhưng càng như thế tôi lại càng cảm thấy bất an.
Bởi vì có công ty nào lại chịu lỗ khi tổ chức một chương trình mua 1 tặng 1?
Mỗi hành động đều có lý do. Và lý do ấy gần như luôn liên quan đến lợi ích của kẻ thực hiện.
‘Tại sao suy nghĩ đầu tiên của tôi lại là… chẳng lẽ do tôi đã hỏng mất rồi sao?’
Tôi không rõ, nhưng tôi vẫn mở to tai ra, chăm chú lắng nghe.
Bướm – người cứ kéo dài từng lời nói như thể đang tận hưởng mọi ánh nhìn hướng về phía mình – cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng.
"Misha Karlstein nhận được chỉ thị từ một người nào đó và quay trở lại bên cạnh Bjorn Yandel. Nhưng những chỉ thị ấy không liên quan gì đến việc giết chết Bjorn Jandel hay gì đó tương tự cả."
Cô ta dường như đang nói về Lee Baek-ho và Hòn đá Phục sinh. Có vẻ đây chính là lý do cô ta gọi Misha là kẻ phản bội, tôi cứ tưởng là vì lý do khác cơ.
‘Nhưng làm sao cô ta biết được chuyện đó?’
Chẳng lẽ Bướm kia đến từ phía của Lee Baek-ho?
Chính Lee Baek-ho là người đã đưa cho tôi mã mời, nếu hắn ta còn có một cái khác cũng không có gì bất ngờ…
"Tôi có thể biết chỉ thị đó là gì không?"
"Ồ cái đó à? Không có gì to tát cả. Người đó chỉ nhờ cô ta quan sát từ xa và truyền đạt thông tin thôi."
"Vậy thì cô ấy được lợi gì?"
"Hửm? Cô không biết cô ta… À mà, dù sao cô ta cũng chẳng thể nói dối được. Thôi, phần này tôi sẽ để cho cô tự tìm hiểu.
Theo suy đoán của tôi, thứ mà cô ấy nhận được khả năng cao chính là Hòn đá Phục sinh.
Ngay cả từ gian xảo cũng không đủ để miêu tả Lee Baek-ho.
Hắn hẳn đã cố dọa cô ấy bằng cách bảo rằng vận mệnh của tôi là phải chết, lấy Hòn Đá Phục Sinh làm thù lao để đổi lấy việc Misha trở thành gián điệp cho hắn.
Nhưng trên thực tế, mục đích thật sự của hắn chính là đưa Hòn đá Phục sinh đến tay tôi.
Nhờ cuộc trò chuyện này, tôi cũng hiểu ra được một điều.
“Vậy ý cô là… ngoài chỉ thị đó, không còn gì khác nữa sao?”
“Đúng vậy, không còn gì khác. Ít nhất theo như tôi biết thì là vậy.”
Âm mưu của Lee Baek-ho đã kết thúc với việc Hòn đá Phục sinh được giao vào tay tôi.
Dĩ nhiên, có thể phía sau vẫn còn một tầng kế hoạch sâu hơn chưa lộ diện. Nhưng ít nhất thì có vẻ như Misha không liên quan đến những âm mưu âo đó.
Tuy nhiên, điều khiến tôi không yên lòng lại là điều khác—
“Tại sao cô ta lại trả lời dễ dàng đến vậy?”
Nếu ta giả định Bướm là đồng minh của Lee Baek-ho, thì một giả thuyết khá hợp lý sẽ bắt đầu hình thành.
Bởi vì Lee Baek-ho biết rằng tôi là Sư Tử.
‘Hắn đang cố tình cung cấp thông tin cho tôi?’
Điều hắn mong muốn vẫn giống như trước kia. Hắn muốn tôi dần từ bỏ những ràng buộc về thế giới này và tập trung chinh phục Mê cung.
Vì vậy, hắn cố tình tung ra thông tin rằng Misha là kẻ phản bội, những lời ám chỉ mơ hồ — chỉ từng đó thôi cũng đủ gieo rắc nghi ngờ và phá vỡ niềm tin của tôi vào những người xung quanh.
Từ góc nhìn của hắn, đây là một nước cờ tiện tay, dù thất bại cũng không mất gì.
“Thế giờ chúng ta có thể tiếp tục chứ? Tôi nghĩ tôi đã trả lời đầy đủ rồi.”
Sau lượt của Bướm, đến lượt Black.
“Tôi nên hỏi gì đây…? Thật ra chúng tôi cũng chẳng biết gì nhiều về cô, nên cũng chẳng có gì để hỏi cả, đúng không?”
Giọng điệu có phần ngạo mạn, nhưng tất cả đều gật đầu với điều Bướm đã nói. Có lẽ vì cô ấy ít khi cất lời nên sự xuất hiện của cô ấy luôn được bao phủ bởi một lớp sương mù.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là không có ai đặt câu hỏi.
“Vậy tôi sẽ hỏi cái này. Vì sao lúc nãy cô hỏi liệu Misha có phải là mối đe dọa với tính mạng của Bjorn Yandel không?”
Dường như Bướm tò mò về thân phận thật sự của Mặt Nạ Đen, và điều đó cũng đúng với Cáo.
“Cô… có đang ở Tầng Hầm Số 1 ngay lúc này không?”
Có vẻ họ đang nghi ngờ rằng người đó đang ở quanh đây…
Chỉ có Nữ hoàng là người duy nhất đưa ra câu hỏi chẳng liên quan gì đến thân phận của cô ấy.
“Cô từng nói rằng chính nhờ ma pháp không gian mà Auril Gavis mới có thể đến Trái Đất. Thông tin đó, cô lấy được nó từ đâu?”
Bất ngờ thay, cả ba câu hỏi đều khá thú vị.
Dĩ nhiên, xét về tầm quan trọng, thì câu hỏi của Nữ hoàng có lẽ là nổi bật nhất.
Cuối cùng, một trong ba câu được chọn để trả lời.
Sau một thoáng ngập ngừng, Black khẽ cất lời.
“Tôi chưa từng đặt chân đến tầng hầm.”
Đó là câu trả lời cho câu hỏi của Cáo.
Thực ra, nếu không có điều gì khác biệt trong lập trường của chúng tôi, thì đây chắc chắn là câu hỏi dễ nhất trong số cả ba câu.
“Cô hài lòng với câu trả lời chứ?”
“…Ừ.”
Sau khi lượt của Black kết thúc, Chú Hề mở miệng, như thể đã chờ đợi từ lâu.
“Pssit, cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi!”
Ngươi thích được chú ý đến vậy sao?
“Nào, hãy hỏi đi! Chẳng phải mọi người đều rất tò mò về tôi sao?”
Nghe cái giọng hớn hở đó, tôi bỗng chẳng còn muốn hỏi gì nữa. Thậm chí còn muốn đứng dậy và ra về luôn.
“Thật đáng buồn. Nhưng chính tôi cũng có điều muốn nói với mọi người đó .”
“Pssit! Vui quá đi mất!”
Bất chấp thái độ lố bịch của Chú Hề, các câu hỏi vẫn lần lượt được đưa ra.
Cáo, Sói, Goblin, Nữ Hoàng, Black…
Tất cả thành viên, trừ Bướm và tôi, đều đã đặt câu hỏi. Và Chú Hề thì vô cùng phấn khích vì điều đó.
“Năm câu hỏi rồi đó… chẳng phải đây là kỷ lục tốt nhất từ trước đến nay sao? Pssit!”
“Được rồi, chọn một câu để trả lời đi.”
“Chẳng phải vẫn còn một người chưa đặt câu hỏi sao?”
Chú Hề, phớt lờ lời thúc giục của Nữ hoàng, liếc nhìn tôi. Có vẻ như hắn đang chờ đợi tôi lên tiếng.
Tôi đâu phải học sinh tiểu học nữa.
“Tôi không có câu hỏi nào.”
“Hmm… Thật vậy sao…”
“Cứ nói đi, chuyện gì cũng được. Miễn đó là một câu chuyện thú vị.”
Vì lý do nào đó, nhìn thấy vẻ mặt hụt hẫng của hắn nên tôi đã buột miệng thêm vào câu đó.
Dù là một hành động vô thức, đó cũng khó mà gọi là sai lầm. Bởi vì với kiểu người như hắn, làm như vậy sẽ càng có khả năng khiến hắn tiết lộ thứ gì đó hữu ích.
Và quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như vậy.
“Một câu chuyện thú vị à… tôi hiểu rồi. Vậy thì để tôi kể cho ngài nghe câu chuyện của tôi.”
“Haizz… Không phải nguyên tắc là hỏi và trả lời là sao.”
Nữ hoàng thở dài khi nhìn Chú Hề, kẻ rõ ràng đang cố thu hút sự chú ý của tôi về phía hắn.
Tất nhiên, dù là nói vậy, ánh mắt của mọi người vẫn đổ dồn vào hắn. Dù sao thì, ai cũng tò mò về thứ gọi là “câu chuyện thú vị” mà hắn sắp kể—
“Ngày 2 tháng 8 năm 154 của Kỷ Nguyên Mới. Lực lượng Noark, những kẻ đã sống bao năm trong đường cống ngầm không một tia sáng, cuối cùng đã bước ra khỏi tường thành và tiến vào thế giới bên ngoài.”
Câu chuyện của hắn bắt đầu như thế.
“Bên ngoài tường thành, cảnh tượng hoàn toàn khác với những câu chuyện mà bọn họ từng nghe. Không hề có lời nguyền của phù thủy, mà là những cánh rừng xanh ngát và những cánh đồng trải dài đến tận chân trời.”
“Vậy rồi sao?”
“Người Noark lang thang khắp nơi như thể đang khám phá một vùng đất mới, rồi nhanh chóng định cư tại một nơi thích hợp.”
“…Bỏ qua những thứ kỳ quặc kia đi, vào thẳng trọng tâm.”
“Đừng như vậy mà, hãy nghe kỹ nhé? Vì phần quan trọng là từ giờ mới bắt đầu.”
“…Nói đi.”
“Những người Noark bắt đầu hoài nghi. Vì sao hoàng gia lại nhốt dân chúng của mình trong tường thành? Vì sao họ ngăn cấm việc bước ra thế giới bên ngoài?”
“….”
“Họ đã suy nghĩ rất lâu, và thật may mắn là họ tìm được câu trả lời. Chỉ gần đây thôi, họ đã đi đến một quyết định lớn lao.”
Tuk-tuk.
Như để tăng thêm kịch tính, hắn gõ tay lên bàn, thu hút sự chú ý.
Và cuối cùng, hắn tiết lộ điểm mấu chốt của câu chuyện.
Tôi không rõ mạch dẫn thế nào mà lại đến kết luận này, nhưng mà—
“Chúng tôi đã quyết định sẽ xâm lược Raphdonia.”
Một cuộc đại chiến sắp sửa bùng nổ.
*****
Noark và hoàng gia.
Cuộc chiến giữa hai bên ban đầu chỉ diễn ra bên trong Mê cung, sau khi Noark rời khỏi tường thành. Noark bằng cách nào đó đã xuất hiện và chiếm lĩnh Tầng Bảy, từ đó bắt đầu đụng độ với quân đội hoàng gia tại khu vực xung quanh Dãy Núi Rồng.
Nhưng giờ đây, cuộc chiến ấy sắp lan ra khỏi Mê cung…
“Xâm lược… anh chắc chứ?”
“Pssit… cô nghĩ tôi đang nói dối sao?”
“Khi nào? Vậy thì khi nào?”
Thông tin mà Chú Hề mang đến như thả một quả bom vào giữa Hội Bàn Tròn. Tất cả thành viên đều trở nên náo động, khẩn thiết muốn biết thêm chi tiết từ hắn.
Nhưng rồi—
“Muốn biết thêm thì tự tìm hiểu đi! Phần của tôi đến đây là hết. Tôi cũng chẳng rõ liệu các người có thể kể cho tôi điều gì thú vị trước khi cuộc họp hôm nay kết thúc không. Pssit.”
Chú Hề dừng lại ngay chỗ quan trọng mà không nói thêm gì nữa.
Thật đáng tiếc. Tôi đã tưởng hắn sẽ tận dụng bầu không khí sục sôi để nói thêm điều gì đó.
“Tôi…”
Khi tôi vẫn còn ngồi yên, chìm trong dòng suy nghĩ, Chú Hề quay sang nhìn tôi, cất giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Lần này… ngài có thấy vui chút nào không?”
Thành thật mà nói, phản ứng ấy khiến tôi không khỏi bối rối. Từ những gì tôi thấy, dường như kế hoạch xâm lược bị công khai là vì tôi.
Tại sao hắn lại khát khao sự chú ý và công nhận của tôi đến vậy?
Tôi không rõ, nhưng tôi biết câu trả lời chính xác.
“Đó là câu hỏi của anh sao?”
Giờ thì—đã đến lượt tôi trả lời câu hỏi của họ.
.
Bình luận truyện