Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 571 : Buổi họp cuối cùng của Hội Bàn Tròn

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 02:24 10-07-2025

.
Một căn phòng thay đồ, nơi hàng chục bộ trang phục và vô số chiếc mặt nạ được treo trên tường. Ngay khi mở mắt tại đó, tôi khoác lên mình bộ vest màu xanh navy quen thuộc và đội chiếc mặt nạ sư tử lên đầu. Không có chút động tác hay giây phút nào bị lãng phí, vì mọi thứ đã trở thành thói quen. Tôi đến đây mỗi tháng để “khoe khoang” bản thân, nên thậm chí có thể tìm thấy trang phục và mặt nạ của mình ngay cả khi nhắm mắt. “Lần cuối cùng… rồi sao?” Thực ra, dạo gần đây những thông tin từ Hội bàn tròn không còn quan trọng như trước nữa. Nhưng tôi vẫn không thể không thấy tiếc nuối khi biết đây sẽ là lần cuối cùng. “…” Không rõ vì lý do gì, tôi vẫn không thể rời bước. Ngay cả sau khi đã mặc xong trang phục, tôi vẫn đứng đó lặng lẽ, nhìn những chiếc mặt nạ và bộ đồ được trưng bày. Trong lúc suy nghĩ, một điều chợt loé lên trong đầu tôi—điều mà tôi đã suýt quên mất trong suốt thời gian qua. “Đó là biểu tượng cho số phận của mỗi người…” Khi lần đầu bước vào “Những Người Quan Sát Của Hội Bàn Tròn”, các thành viên mới sẽ bản năng chọn lấy chiếc mặt nạ phản ánh rõ nhất vận mệnh của họ. Vậy thì, tại sao tôi lại chọn mặt nạ sư tử? Tất nhiên là nó tốt hơn goblin hay orc rồi—nhưng vì lý do gì tôi lại chọn nó? ‘Thật ra thì, tôi vốn là kiểu người thích hổ hơn là sư tử…’ Vì đã khá lâu kể từ ngày chọn chiếc mặt nạ này, tôi cố nghĩ xem có manh mối nào không, nhưng tôi không thể nghĩ ra được gì. Thế là tôi đành tiếp tục bước đi. Tại sao cáo lại chọn mặt nạ cáo? Tại sao goblin lại chọn mặt nạ goblin? Và ngay từ đầu, sừng hươu là cái gì cơ? Nó thậm chí còn chẳng giống một con nai thật sự; chỉ là chiếc mặt nạ bình thường có gắn một cặp sừng thôi. “…Chẳng thể nào hiểu nổi.” Thời gian sắp đến, tôi không thể nấn ná thêm trong căn phòng này, nên tôi chậm rãi bước ra hành lang. Dọc đường đi trên tấm thảm đỏ, tôi không ngừng nghĩ về điều này: Nếu các đồng đội của tôi đến Hội bàn tròn, họ sẽ chọn chiếc mặt nạ nào? ‘Aynar chắc sẽ là Golden Retriever…’ Tôi lần lượt hình dung từng thành viên của Clan Anavada, Amelia, Erwin, và cả những đồng đội cũ như Raven, và cả Dwarf, Rottmiller ngày trước. Tôi không cố tình, nhưng Misha lại hiện lên sau cùng. ‘Misha…’ So với những người khác, cô ấy dễ hình dung hơn. Chắc chắn không phải là chiếc mặt nạ hợp với một cô gái thuộc bộ tộc Mèo Đỏ. Cô ấy… giống chó hơn là mèo. Tất nhiên, không phải là con chó bình thường. Nghĩ đến cô ấy, tôi nhớ ngay đến chiếc mặt nạ chó đầy vết sẹo được treo trong một góc khuất—có lẽ thứ đó sẽ rất hợp với cô ấy. Vấn đề là… có lẽ một vài vết sẹo trong số đó là do tôi để lại. ‘Đủ rồi.’ Tôi dừng suy nghĩ tại đó—và cũng dừng cả bước chân. “Pssit… ngài đã đến đúng như tôi hy vọng, thật là nhẹ nhõm. Tôi còn lo mình chẳng kịp nói lời chia tay cuối cùng.” Một… hai… ba… bốn… năm… sáu… bảy… tám… chín… ‘Tôi chắc mình sẽ cảm thấy hụt hẫng nếu thiếu mất ai đó.’ May thay, tất cả những thành viên mà tôi vẫn thấy mỗi tháng đều đã có mặt. ***** Trăng Lưỡi Liềm, Cáo, Chú Hề, Sừng Hươu. Tất cả bọn họ đều có mặt—những thành viên ban đầu, đã ở đó kể từ ngày đầu tiên tôi bước vào Hội Bàn Tròn. Tiếp theo là Goblin, một thành viên luôn bị bắt nạt, Nữ Hoàng – người được GM cử đến để điều tra Hội bàn tròn, và một bộ ba lạ mặt do Sói, Black và Bướm hợp thành – những người tham gia khá muộn. Mọi người đã ngồi yên vị, dõi mắt nhìn tôi. “…” Vì là buổi họp cuối cùng, có lẽ họ đang đợi tôi nói gì đó? Tôi không chắc, nhưng vì muốn giữ nguyên vai diễn đến tận cùng, tôi lờ đi ánh mắt của họ rồi bước về chỗ ngồi của mình. Kuung—! Tiếng ghế chạm đất như khởi đầu cho buổi họp. Thông thường, ngay khi tôi ngồi xuống, cuộc họp sẽ bắt đầu. Nhưng hôm nay thì khác. Mọi người bắt đầu trò chuyện. “Không ngờ lại thật sự là lần cuối… như thể sét đánh ngang tai vậy.” “Từ tháng sau… sẽ không còn cuộc họp nào nữa sao?” “Well, ít nhất thì cuối cùng tôi cũng có thể ngủ đàng hoàng. Tôi cứ luôn bị đánh thức mỗi lần cộng đồng mở cửa.” Tôi nhận ra sự luyến tiếc trong từng tiếng thở dài. Ngay cả Nữ hoàng, người thuộc phía quản trị, cũng thì thầm: “…Thật đáng tiếc. Còn quá nhiều điều tôi chưa kịp tìm ra.” Rồi Goblin, đang lén nhìn Nữ Hoàng, rụt rè hỏi: “Vậy… tại sao các cô không hoãn việc đóng cửa lại?” “Chuyện đó không dễ như anh nghĩ. Chúng tôi… cũng có những lý do riêng.” “Có chuyện gì vậy… cô có thể tiết lộ không?” “Xin lỗi, Trăng Lưỡi Liềm. Tôi không tiện nói rõ. Nhưng tôi có thể khẳng định việc này không phải một quyết định xuất phát từ mong muốn cá nhân của chúng tôi.” “…Vậy đó thật sự là áp lực từ phía gia đình hoàng gia sao?” “Tôi sẽ không nói về điều đó, Cáo.” Chủ đề lập tức xoay quanh Nữ hoàng. Là người thuộc nhóm quản trị viên, chắc chắn cô ấy biết nhiều hơn. Rồi có người nhắc đến điều mà ai đó đang nghĩ. “…Nhưng Master không đến sao?” “Ý anh là…?” “Master. Tôi cứ nghĩ vào lần cuối này ông ấy sẽ xuất hiện.” Câu nói từ Sói khiến Nữ Hoàng gật đầu, như thể cô ấy cũng đang chờ đợi điều tương tự. Bầu không khí trầm lắng. Rồi Goblin giơ tay. “Tôi… chỉ là… vì đây là lần cuối, sao chúng ta không… tiết lộ tên thật?” Lời đề nghị khiến mọi người sững sờ. “Có lẽ định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau. Nếu biết rõ danh tính thật sự, biết đâu về sau chúng ta có thể nhận được sự hỗ trợ từ những người khác, hoặc cùng kiến tạo một nơi chốn mới như Hội Bàn Tròn này” “Thôi đi, Goblin.” – Cáo ngắt lời. “Sự tồn tại của Hội Bàn Tròn là dựa trên yếu tố ẩn danh. Ai sẽ dám tiết lộ tên thật mình ở nơi này?” “Nhưng mà… cũng đáng tiếc mà…” “Pssit, ý tưởng đó dễ thương đấy. Với tôi thì chẳng sao cả, dù sao thì danh tính của tôi cũng đã bị lộ. Nhưng… chuyện đó cũng áp dụng cho Goblin nhỉ? Chẳng lẽ đây là một chiêu âm mưu của Goblin, tay không bắt sói?” “Không! Tôi không có ý đó…” “Không cần phải giải thích, Goblin.” – Nữ hoàng lên tiếng. “Dù anh không nói thì mọi người cũng hiểu là anh chỉ đơn giản là thấy tiếc nuối mà thôi.” “Vậy sao… vâng… tôi chỉ thấy tiếc…” Một tiếng nói nhỏ, chứa đầy nuối tiếc. Như thể đây là… buổi lễ tốt nghiệp chứ không phải phiên họp cuối cùng. ‘Thôi, có lẽ đến giờ bắt đầu rồi chứ?’ Nhưng ngay lúc đó… “Khoan đã.” Trăng Lưỡi Liềm – một thành viên kỳ cựu – cắt lời Cáo. “Tôi muốn đề xuất điều một điều.” “Đề xuất?” “Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai nhưng có khả năng rất cao đây là lần cuối chúng ta có thể trò chuyện cùng nhau. Vậy tại sao ta không thay đổi quy tắc?” “Anh muốn thay đổi như thế nào?” “Chúng ta hãy đặt câu hỏi mà mình muốn biết và hỏi những người khác. Chúng ta có thể làm lần lượt theo vòng như bình thường, mọi người thấy thế nào?” Tất cả mọi người đều nhìn Trăng Lưỡi Liềm một cách kỳ lạ sau khi anh ta mà nói ra ý tưởng của mình. Và nhìn vào cách họ lườm anh ta, có vẻ như ý tưởng này không được hoan nghênh lắm. Cảm nhận được sự khó chịu của những người khác, Trăng Lưỡi Liềm nhanh chóng thêm một luật khác vào trò chơi của mình. “Tất nhiên, mọi người không cần phải trả lời những câu hỏi mà bản thân thấy khó. Như thế thì sao?” Mọi người có vẻ chăm chú suy nghĩ trong chốc lát, nhưng câu trả lời cuối cùng vẫn là phủ định. “Không phải lỗ hổng là quá lớn sao. Với một điều kiện như vậy, làm gì có ai sẽ chọn trả lời câu hỏi của người khác chứ? Đừng lãng phí thời gian nữa và mang những thông tin mà chúng ta đã chuẩn bị ra đi.” Những gì họ nói cũng là những gì tôi nghĩ. Lỗ hổng là quá lớn. Thậm chí, kể cả khi có ai đồng ý trả lời, ở mỗi lượt chỉ có người đặt câu hỏi là được lợi, bởi vì những người khác có thể sẽ hoàn toàn không hứng thú gì với thông tin đó. Anh ta cần phải có một sự cân bằng tốt hơn nếu muốn tiến hành trò chơi đó. “Xin hãy xem như tôi chưa nói gì.” Cuối cùng, Trăng Lưỡi Liềm đã nhận ra rằng suy nghĩ của mình quá ngây thơ và cúi đầu xin lỗi. Cáo đã tiếp quản vai trò chủ tọa sau đó và phiên họp bắt đầu. “Vậy… người đầu tiên sẽ là Sừng Hươu, anh có thể bắt đầu chưa?” “Tất nhiên tôi.” Sừng Hươu, hiệp sĩ hoàng gia, là người bất đầu đầu tiên. “Khả năng cao hoàng gia không liên quan đến việc đóng cửa cộng đồng.” “Chỉ là suy đoán thôi sao? Trong trường hợp thế này, anh biết là phải đưa ra căn cứ thuyết phục chúng tôi, đúng chứ?” “Hoàng gia đã lên kế hoạch cử một Quân đoàn Viễn chinh xuống Tầng Hầm Số 1 và định dùng cộng đồng này làm kênh truyền tin. Nếu thật sự muốn đóng cửa nơi này, thì họ đã chẳng cần vạch ra kế hoạch đó.” “Nhưng lỡ đó là chuyện cơ mật, và anh không có đủ thẩm quyền để biết thì sao?” Nói cách khác, câu hỏi là: liệu hoàng gia có bí mật ra quyết định, mà chính Sừng Hươu cũng không hay biết? Bị chất vấn như vậy, gương mặt Sừng Hươu lộ rõ vẻ khó chịu, nhưng anh ta không thể phản bác. Bởi vì khả năng đó thực sự tồn tại. “Quyền quyết định nằm ở mỗi người.” Sừng Hươu chỉ trả lời như vậy rồi chuyển quyền phán đoán cho cả nhóm. Và họ đã gật đầu đồng ý. Lý do rất đơn giản: “Tôi biết có một lực lượng đã được tập hợp, nhưng không ngờ hoàng gia lại để họ đi xuống đó…” Một số người thậm chí còn không biết có sự tồn tại của đội thám hiểm. Ngoại trừ Sói, người có biết một chút thông tin nội bộ, thì ngay cả Chú Hề, thành viên cấp cao đến từ Noark, cũng không hề nghe nói về chuyện đó. Thú thật, tôi cũng thấy hơi bất ngờ vì thông tin của Sừng Hươu được duyệt qua dễ dàng như vậy. ‘Vì là buổi họp cuối sao? Mọi người có vẻ dễ dãi hơn bình thường.’ Dù sao thì lượt tiếp theo đã đến. Thứ hai là Cáo. “Theo nguồn đáng tin cậy… Quân đoàn Viễn chinh đã hội quân cùng Nam tước Yandel và đang tiến hành thám hiểm.” Thông tin mà Cáo đưa ra – về việc tôi đang tham gia cùng Quân đoàn Viễn chinh – theo tôi thì chẳng có gì to tát. Tôi đã bị kẹt dưới lòng đất mấy tháng nay rồi. Chẳng còn thông tin nào đáng giá đến mức không thể mang ra ở nơi bày. “Nhưng mà… thông tin này có giá trị khá thấp, không phải sạ ?” Nữ Hoàng, người vẫn lặng lẽ lắng nghe, lên tiếng chê bai. Các thành viên khác cũng gật đầu đồng tình. Thế là Cáo buộc phải nhả ra mẩu tin thứ hai: “Bjorn Yandel đã hấp thụ Tinh chất của Belarios.” Cuối cùng thì cũng đến thứ này. Dù thông tin cá nhân bị lộ, tôi cũng chẳng bực mình. Vì đã có quá nhiều nhân chứng, nên chuyện này sớm muộn gì cũng bị lan truyền. Chắc Cáo cũng hiểu điều đó nên mới chọn thông tin này. “Belarios… là quái vật cấp 3 nhỉ?” “Người đàn ông đó, không biết anh ta đã ăn bao nhiêu Tinh chất cấp 3 rồi?” “Cô có biết anh ta chọn màu gì không?” “Còn phải hỏi nữa sao? Một tên Barbarian đang khát khao trở nên mạnh còn có lựa chọn nào khacs ao?.” “Nghe nói anh ta đã miễn nhiễm với Aura rồi… Giờ đây, kháng pháp cũng sẽ không còn là điểm yếu của anh ta nữa.” Có vẻ như Bjorn Yandel lại sắp nổi tiếng lần nữa tôi. Tôi nhìn những thành viên của Hội bàn tròn– những người vẫn luôn thờ ơ khi ai đó chia sẻ thông tin – bỗng sôi nổi hẳn lên khi câu chuyện xoay quanh tôi. “Thôi, dừng ở đây và chuyển sang người tiếp theo.” Cáo nhanh chóng tiếp tục cuộc họp, như thể không muốn để chuyện của tôi kéo dài thêm. “Haha, vậy tôi xin phép.” Sói là người kế tiếp. Ông ta là một người ủng hộ trung thành của Auril Gavis, người từng giữ vai trò Master của Hội Bàn Tròn, cũng là người luôn nói đỡ cho Auril Gavis một cách đáng ngờ. “Auril Gavis hiện đang ở ngoài tường thành.” Lại là thông tin liên quan đến ông ta – người mà Lee Baek-ho đang tìm kiếm. ‘Ở ngoài tường thành… vậy là Baek-ho đoán đúng.’ Thông tin rất ngắn, nhưng vì dính dáng đến một nhân vật quan trọng nên cũng được thông qua. “Rồi, tiếp theo…” Buổi họp vẫn tiếp tục. “Gần đây… một lời sấm truyền đã giáng xuống. Dưới dạng một giấc mơ tiên tri.” “Lại sấm truyền nữa hả, Pssit…” “Trong giấc mơ đó, Bjorn Yandel đã chết.” Goblin, với một giọng điệu không quan tâm, thản nhiên kể ra nội dung của lời tiên tri đó. “…?” “…?” “…?” Hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu mọi người, nhưng Goblin chẳng nói gì thêm mà chỉ bình tĩnh kết thúc lượt của mình. Đó là cách những tác giả đoạn chương gieo rắc nỗi sợ cho đọc giả của mình. Những người sau cũng đưa ra các thông tin ngắn gọn. “Ghostbusters… sẽ không bao giờ được tái lập.” – Nữ hoàng nói chắc nịch. Trăng Lưỡi Liềm nhắc đến kế hoạch của người lùn: chế tạo Thánh Tích Tạo Vật mới. Chú Hề thì chỉ nói vừa đủ, rõ ràng hắn ta định giữ sức cho vòng sau. “Chà… đến lượt tôi rồi sao.” Mọi ánh mắt lập tức hướng về phía tôi như thường lệ, nhưng tôi phớt lờ tất cả chúng và chỉ nhìn về một nơi duy nhất… “….” Trăng Lưỡi Liềm – người đang nhìn tôi với ánh mắt chân thành hơn bất kỳ ai. Vì một số lý do, thật khó để nhìn thẳng vào mặt anh ấy vào lúc này. Chính bởi vì tôi anh ấy mới đề nghị thay đổi quy tắc thành hỏi–đáp. Nếu đây là lần cuối cùng, anh ấy có điều gì đó mà mình nhất định phải biết. ‘Tôi biết anh ta muốn gì. Nhưng chính vì vậy tôi mới không thể thốt nó ra thành lời.’ Sự thật là – thông tin mà tôi định chia sẻ hôm nay đã được quyết định từ trước khi tôi đến. Có những điều mà tôi bắt buộc phải nói ra, trước khi buổi họp cuối này kết thúc. Tôi miễn cưỡng mở miệng: “Hòn đá Phục sinh…” Vừa nhắc đến đây, ánh mắt của Crescent Moon lập tức sáng bừng. Nhưng chỉ trong thoáng chốc. “…chỉ có thể dùng… cho một người đã chết trong một khoảng thời gian ngắn.” “…?” “Và nó chỉ phát huy tác dụng… khi thi thể vẫn còn.” Ánh sáng hy vọng trong mắt anh ta chợt vụt tắt. Cùng lúc đó, lời Baekho Lee từng nói vang vọng trong đầu tôi: [Nhưng chẳng phải anh cũng giả tạo sao? Anh luôn lừa dối và thao túng người khác.] Dù là Misha, Lee Baek-ho, hay bất kỳ ai khác… Có lẽ… tôi cũng không có tư cách để nổi giận với họ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang