Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 570 : Vạch mặt
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 02:24 10-07-2025
.
Dịch giả-kun : giữ đúng lời hứa rồi nha
******
Trong một thế giới xa lạ nơi mà chúng tôi buộc phải che giấu thân phận Ác linh nếu không muốn bị treo cổ, có một nơi mà những người chơi như tôi có thể giữ được sự ẩn danh và vẫn liên lạc được với nhau— đó chính là Ghostbusters.
Và bây giờ, Ghostbusters sắp đóng cửa.
Tác động từ thông báo ấy là điều chẳng cần phải nói cũng hiểu được.
[Đừng đóng cửa.]
Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa. Mở cửa…
Một bài viết của một kẻ tuyệt vọng.
[GM, nếu ngươi dám đóng server thì cứ thử xem.]
Nếu Ghostbuster biến mất, người cũng sẽ biến mất theo.
Một lời đe dọa.
[GM và đội ngũ quản trị, xin hãy đọc.]
Xin chào, tôi chỉ là một người bình thường, đã sống ở thế giới này suốt 5 năm. Cũng như bao người khác, tôi từng đối mặt với vô số lần cận kề cái chết. Thậm chí, kẻ thù lớn nhất… là chính bản thân tôi.
Đã có lúc tôi chỉ muốn từ bỏ tất cả.
Nhưng chính cộng đồng Ghostbusters này đã nâng tôi dậy.
Một bài đăng đầy chân thành, tha thiết cầu xin đừng đóng cửa. Những lời từ đáy lòng.
[Yêu cầu hoàn tiền GP]
Tôi đã gửi yêu cầu rồi. Bao giờ thì các người xử lý vậy?
Đó là số tiền rất lớn đối với tôi. Mấy người không định chuồn đi đấy chứ?
Những người quan tâm đến lợi ích của cá nhân mình hơn là số phận của cộng đồng.
[Lý do Ghostbusters đóng cửa sau 12 năm vận hành]
Ai cũng biết, GM có mối quan hệ mờ ám với hoàng gia. Ghostbusters tồn tại được đến ngày nay cũng vì nhận được tài trợ từ họ.
…
Giả thuyết. Âm mưu. Tin đồn. Bài phân tích. Mọi bài viết trên diễn đàn giờ đều xoay quanh sự kiện lớn này: Ghostbusters đóng cửa.
Nhưng… điều đó cũng không phải là chuyện không thể hiểu.
Click click.
Tôi cũng chẳng khác gì những người đó.
Tôi cũng choáng váng đến mức dù đang liên tục lướt đọc, tìm hiểu, nhưng trong đầu h chỉ một câu hỏi duy nhất trong đầu:
“Tại sao? Tại sao lại phải đóng cửa server?”
Cuối cùng, tôi dừng lại và không đọc nữa.
Tôi hiểu rằng chẳng có bài viết nào ở đây có thể cho tôi biết câu trả lời thật sự. Chín mươi phần trăm những thứ này chỉ toàn là suy đoán điên cuồng hoặc công kích cá nhân.
Tôi sẽ tự mình suy nghĩ vậy. Dù sao, tôi cũng biết nhiều hơn đám người đó.
‘Khả năng lớn nhất, vẫn là do hoàng gia.’
Việc GM có liên hệ bí mật với hoàng gia đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Vậy, vấn đề là—
“Tại sao hoàng gia lại muốn đóng cửa server?”
Họ xảy ra mâu thuẫn? Hay là một toan tính chính trị nào đó sâu hơn?
Tôi không thể đoán ra.
“Phiền thật đấy…”
Việc Ghostbusters biến mất đã đủ buồn, nhưng điều khiến tôi chán nản hơn cả chính là thời gian nó xảy ra.
“Sao lại đúng lúc mình bị kẹt ở Tầng Hầm Số 1 cơ chứ…”
Một khi cộng đồng đóng cửa, tôi sẽ không còn cách nào để tiếp cận thế giới bên ngoài từ Tầng Hầm này nữa.
Click click.
Sau khi nghiền ngẫm về chuyện này đến bế tắc, tôi đưa ra quyết định.
“Cứ hỏi thẳng luôn.”
Dù có suy nghĩ trăm lần, cũng chẳng bằng được một cuộc nói chuyện trực tiếp với đương sự được.
Tôi khác với những người chơi chỉ biết than thở trên diễn đàn. Tôi biết biệt danh thật của GM.
[Đã gửi yêu cầu trò chuyện 1:1 với Elfnunalove]
Một biệt danh mà mỗi lần nhìn thấy lại khiến tôi nghẹn trong cổ họng.
Tôi đã gửi yêu cầu.
Nhưng dù tôi có mãi vẫn không thấy phản hồi.
Không từ chối hay chấp nhận.
Không có cả một tin nhắn yêu cầu tôi đợi một lát.
‘Anh ta đang bận gì đó sao?’
Thế thì…
Click click.
Tôi rời khỏi khung trò chuyện và chuyển sang danh mục phòng chat.
[Đại Hàn Dân Quốc độc lập Muôn năm] – Có 2 người dùng đang trực tuyến.
Okay, có vẻ như cả hai người bọn họ đều đang online.
Tôi đưa con trỏ chuột lên nút “Tham gia phòng”, hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại tâm trí.
Và rồi—
“Oh! Hyung-nim! Anh đến rồi à? Đứa em trai này lúc nào cũng thấy vui mừng khi gặp anh đó!”
“Oppa, anh có thấy thông báo đó chưa? Chúng ta cần nói chuyện về việc đó—”
Vừa bước vào phòng chat, tôi lập tức lườm thẳng vào Lee Baek-ho mà không để ý đến Hyun-byeol – người vừa nồng nhiệt chào đón tôi.
“Hyun-byeol. Em ra ngoài một lát được không?”
“…Vâng?”
“Anh có chuyện cần nói riêng với tên khốn Lee Baek-ho này.”
Hôm nay tôi đến đây không phải là để vui cười.
*****
Sau khi Hyeonbyeol, người vẫn còn đang bối rối nhìn tôi, lặng lẽ rời khỏi phòng chat, sự im lặng bao trùm lấy căn phòng.
Rồi Lee Baek-ho lên tiếng trước, dè dặt:
“Hyung… anh giận à…?”
Thật sự, đúng là một kẻ ghê tởm.
Thực ra, hắn ta không quá quan tâm đến chuyện tôi có tức giận hay không. Nếu là một người quan tâm đến cảm xúc người khác, hắn ta đã chẳng làm cái trò đó sau lưng tôi.
Vì vậy tôi hỏi thẳng:
“Anh đang làm cái quái gì vậy?”
Nhưng hình như hắn không hiểu ý tôi lắm.
“Hả? Không, huyng… từ từ đã, nói em biết trước đi, anh đang nói cái gì vậy…”
Cũng tốt. Tôi cũng đang muốn biết mình đã biết đến đâu rồi.
Mà trong tình huống này, tôi chẳng có lý do gì để giấu nữa. Nếu thật sự đây là lần cuối cùng chúng tôi có thể nói chuyện trong môi trường như thế này, thì đây là cơ hội duy nhất để nói hết.
“…Hòn đá Phục sinh.”
Giống như khi tôi nói chuyện với Misha, chỉ một từ đó thôi là đủ.
Và chỉ bằng một từ, sắc mặt Lee Baek-ho lập tức thay đổi.
Vẻ bồn chồn ban đầu biến mất, thay vào đó là ánh mắt tiếc nuối.
“…Vậy là kế hoạch thất bại rồi sao?”
Hắn thở dài, rồi hỏi:
“Là cô ta nói cho anh biết à?”
Một lần nữa, tôi lại nhận ra sự thật này: đầu óc tên này thực sự có vấn đề.
“Hay là anh tự phát hiện? Mà thôi, từ lúc em giao nó cho cô ta thì em đã nghĩ là kiểu gì cũng sẽ bị phát hiện rồi—”
“Lee Baek-ho.”
Tôi ngắt lời hắn.
Nếu cứ tiếp tục nghe hắn nói, tôi e mình sẽ không kiềm chế được.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, siết chặt hai tay rồi hỏi:
“Tại sao anh lại làm vậy?”
Tại sao hắn lại đưa Hòn đá Phục sinh cho Misha?
Baek-ho nghiêng đầu một chút, rồi bật cười.
“Câu hỏi đó… không giống anh cho lắm đâu, huyng.”
Và rồi hắn nhìn tôi, nở một nụ cười:
“Anh chẳng phải đã biết câu trả lời rồi sao?”
Hắn nói đúng. Nhưng tôi vẫn hỏi lại, một cách dứt khoát:
“Anh chỉ cần trả lời những gì tôi hỏi thôi. Tại sao anh lại làm vậy?”
Cuối cùng, hắn cũng trả lời.
“Tại vì anh quá… chậm chạp.”
“…Chậm chạp?”
“Anh không thể tự mình vứt bỏ những thứ cần phải vứt bỏ, thế nên em chỉ muốn giúp một tay thôi. Dù sao thì sau khi trở về, mấy mối quan hệ ở nơi này cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa, đúng không?”
Đây mới chính là bản chất của Lee Baek-ho.
Một kẻ lạnh lùng sẵn sàng hi sinh mọi thứ vì mục tiêu.
Nếu tôi chết và mất trí nhớ, hắn sẽ chỉ cần lại gần, cười một cách thân thiện, rồi tiếp tục gọi tôi là “hyung hyung” như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lee Han-soo lúc đó chắc chắn sẽ không tức giận với anh ta.
“Vậy à? Dù sao cũng cảm ơn nhé.”
“…Gì cơ?”
“Dù sao Hòn đá Phục sinh cũng là vật phẩm quý. Nhưng nhờ anh, tôi đã có nó mà không phải trả gì cả.”
Tôi cười mỉa, nhưng phản ứng của hắn lại khác hoàn toàn với những gì tôi tưởng.
“Vậy thì tốt quá. May mà anh thích nó. ”
Câu trả lời nhẹ tênh, không chút hối hận.
“Anh sẽ không chết, anh biết chứ? Một ngày nào đó anh sẽ vượt qua tầng cuối cùng, và hoàn thành điều ước của em. Nhưng anh biết tại sao em vẫn đưa Hòn đá Phục sinh cho anh không, huyng?”
Hắn ta nói tiếp mà không cần tôi trả lời.
“Vì nếu anh chết rồi được Hòn đá Phục sinh hồi sinh, thì điều đó có nghĩa anh chưa thực sự chết. Và chỉ có như thế, dòng chảy của thời gian mới cho phép một sự kiện như vậy được xảy ra.”
Đơn giản mà nói, kết quả được quan sát bởi Record Stone là cố định. Việc cánh cổng của Vực thẳm được mở ra là không thể bàn cãi. Nhưng mà sự xuất hiện của Hòn đá Phục sinh sẽ tạo ra một tương lai nơi mà tôi không còn những mối liên kết với thế giới này và chỉ tập trung vào việc đó.
“Dòng chảy của thời gian giống như một dòng sông. Dù rất cả nước rồi cũng sẽ chảy ra biển, chỉ một thay đổi nhỏ cũng sẽ khiến con đường nước chảy thay đổi hoàn toàn.”
Trên thực tế, kể cả khi tôi không phải là người trực tiếp sử dụng Hòn đá Phục sinh, nếu một đồng đội của tôi buộc phải sử dụng nó, mối liên kết giữa tôi và họ cũng sẽ bị cắt đứt.
Đó chính là lý do Lee Baek-ho đưa nó cho Misha và trả cô ấy về bên tôi.
Tôi cố gắng kìm nén, cố gắng mỉm cười tỏ ra :
“Vậy đây chính là cảm xúc thật của anh à? Đáng ngạc nhiên thật. Dù kế hoạch có thất bại thì cũng đừng—”
“Kế hoạch thất bại sao, em không nghĩ vậy đâu.”
“…Cái gì?”
“Nếu là anh, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi bọn họ đâu. Đồng đội của anh hay chính anh đều có thể chết bất cứ lúc nào, chẳng lẽ anh có thể ngăn mình sử dụng Hòn đá Phục sinh sao?”
Tôi chết lặng.
Không phải vì tức giận—mà vì hắn ta nói đúng.
Khi giây phút đó đến, dù biết hậu quả, tôi vẫn sẽ không ngần ngại dùng hòn đá ấy.
“Nếu anh không muốn giữ nó thì vứt đi cũng được. Sẽ khá là đáng tiếc, nhưng cũng không ảnh hưởng gì lớn. Dù sao thì kế hoạch B vẫn đang tiến hành rất tốt.”
“….”
“À mà chuyện Misha sao rồi? Nếu là anh tự mình phát hiện ra thì chắc anh đang cảm thấy rất tức giận vì bị phản bội đúng không?”
“….”
“Ồ, nhìn biểu cảm của anh thì em đoán đúng rồi nhỉ. Nếu anh có ý định hoàn toàn đoạn tuyệt với cô ta thì trả lại cho em nhé. Em không muốn mất thời gian tìm lại một công cụ khác.”
“...”
“Nhưng chẳng phải anh cũng giả tạo sao? Anh luôn lừa dối và thao túng người khác, không phải mèo con cũng có quyền làm thế sao? À, cô nàng chiến binh Barbarian đó có biết không, chuyện anh là một Ác linh— ”
“Im đi.”
“…Hả?”
“Hãy im đi. Bây giờ tôi đang rất muốn giết anh.”
Tôi đã chấp nhận thất bại của mình.
Nếu trong những cuộc tranh cãi, ai tức giận trước là người thua, thì hôm nay tôi đã thua hoàn toàn và tôi đang cực kỳ muốn trút giận.
Trong thế giới linh hồn này, tôi không thể giết được hắn, nhưng mà…
“Bình tĩnh đi, huyng. Em có một đề nghị mới—”
“Baek-ho.”
Tôi không tiếp tục để hắn nói nhảm.
“Dù có nói là không bao giờ gặp lại, thì kiểu gì chúng ta cũng sẽ gặp lại, ít nhất là một lần nữa, đúng không?”
“Uh… Em nghĩ vậy.”
“Lần sau gặp, huyng đây sẽ hoàn thành điều ước của cậu.”
“Gì cơ? Ý anh là—”
Ý tôi là gì à?
Không phải hắn ta luôn nói điều đó sao.
Rằng hắn muốn rời khỏi cái thế giới khốn kiếp này.
“…Hẹn gặp lại.”
Nói xong, tôi ngay lập tức rời khỏi phòng chat.
*****
Trở lại với phòng của Lee Han-soo.
Khi tôi dần làm dịu được những cảm xúc vừa nãy, tôi mới chợt nhớ đến Hyeon-byeol—người đã ra ngoài trước và có lẽ đang chờ tôi.
‘Chắc cô ấy phải rất bối rối…’
Nhưng tôi không muốn quay lại phòng chat đó để giải thích hay nói bất kỳ điều gì thêm nữa.
Trước tiên, tôi cần hồi phục lại năng lượng đã tiêu hao.
Tôi cần bình tâm lại một mình ở một nơi yên tĩnh.
1 phút… 2 phút… 3 phút…
Tôi cứ nằm dài trên giường như thế một hồi lâu, trong trạng thái mơ màng. Và rồi, tinh thần cũng dần trở lại một chút.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện với Lee Baek-ho, nghĩ về những điều lẽ ra mình nên nói lúc ấy—và có chút tiếc nuối.
Dù sao thì…
“Haa…”
Tôi lê người khỏi giường như một cái xác sống và kiểm tra lại phòng chat.
[Đại Hàn Dân Quốc Độc lập Muôn năm] – Có 0 người trực tuyến.
Hyeon-byeol không còn ở trong phòng.
Có lẽ cô ấy đã chán vì phải chờ đợi và rời đi.
Tôi thấy có lỗi, nhưng vẫn mở hộp thư đến để kiểm tra.
Yêu cầu trò chuyện với GM trước đó vẫn chưa có phản hồi.
‘Tôi có cảm giác hình như anh ta đã đọc nó rồi.’
Không có lý nào bận đến mức không kiểm tra được. Và trong một tình huống bình thường, dù có bận đến đâu thì anh ta cũng sẽ không bỏ qua thử của tôi.
Tuy vậy, tôi lại không thấy quá bức bối hay tức tối.
Dù sao thì, chỉ cần thoát khỏi mê cung này, tôi có thể trực tiếp đến gặp GM để hỏi chuyện.
Ngay cả khi không phải GM, vẫn còn một cách để liên lạc với ban điều hành vào lúc này.
Click. Click.
Ngay khi tôi điều khiển chuột, một dòng tin chào mừng quen thuộc hiện lên trên màn hình—dòng chữ mà tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần.
[Chào mừng, Người Giám Sát.]
Đã đến lúc bắt đầu cuộc họp cuối cùng của Hội bàn tròn.
.
Bình luận truyện