Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 431 : Lễ khải hoàn

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 23:55 05-05-2025

Bầu trời có phần u ám, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn lọt qua. Hơi ấm từ mặt trời đẩy lùi cái lạnh đã thấm vào xương tủy tôi. Đây là nơi không có cái lạnh run rẩy hay cái đói cồn cào. “Bây giờ… cảm giác có vẻ chân thực hơn một chút. Tôi thực sự… đã trở về an toàn…” Như thường lệ, việc trở về thành phố sau chuyến đi khó khăn mang lại cho chúng tôi một cảm giác vừa ngọt ngào vừa cay đắng lạ lùng. Chắc chắn, vẫn còn sống là điều tốt, nhưng lòng chúng tôi vẫn cảm thấy nặng nề bởi vì có những người đã không thể trở về cùng chúng tôi. “Giá như họ có thể kiên trì thêm một chút nữa… chỉ một chút nữa thôi…” Nếu điều đó xảy ra… Có lẽ đã có thêm một số người nữa có thể trở lại thành phố. “Marone.” Khi nghe Sven Parab gọi, Marone - người đang nói chuyện một mình - đã ngậm chặt miệng. Đúng vậy, chỉ vì chúng ta đã trở lại thành phố không có nghĩa là rắc rối đã kết thúc. Còn quá sớm để cảm thấy nhẹ nhõm. Theo những gì chúng ta biết, mọi thứ từ đây trở đi có thể còn khó khăn hơn cả ở Mê cung. Chúng tôi nuốt những lời căm phẫn đang sôi lên trong lòng, không chỉ vì đây là ngôi biệt thự mà chúng tôi đã ở vài ngày trước khi mạo hiểm vào Mê cung—và vì thế chúng tôi phải cẩn thận với lời nói của mình. Đơn giản là vì chúng tôi không được phép làm khác đi. Cho dù ngọn núi trước mặt chúng tôi có dốc và hiểm trở đến đâu— Chúng tôi phải bỏ lại những người đã chiến đấu đến phút cuối cùng để chúng tôi có thể đứng đây. “Kaislan, anh ổn chứ?” “À, tôi không thể tốt hơn được nữa. Nhưng có vẻ như tôi là người cuối cùng?” Khi Kaislan trở về sau khi được một linh mục chữa trị, toàn bộ đoàn thám hiểm của chúng tôi đã tập trung ở sảnh vào của dịnh thự nhà Hầu tước. “Thay vì chỉ ngồi đây chờ đợi, mọi người nghĩ sao nếu chúng ta đi dạo? Có vẻ như thời tiết hôm nay khá đẹp.” “Nếu được vậy thì tốt quá.” “Ý cô ‘nếu được vậy’ là sao?” "Anh thấy đám kỵ sĩ đứng ở trước phòng tiếp khách không? Bất cứ ai có ý định ra ngoài đều sẽ bị bọn họ chặn lại." Sau lời giải thích của Akuraba, nữ pháp sư Marone thốt lên lời phàn nàn đầy bất mãn. “Ha! Giống như chúng ta đã làm sai điều gì đó vậy! Chúng ta đã liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ, và đây là cách họ đối xử với chúng ta? Nếu có thể, chúng ta nên được đối xử như những anh hùng!” “Ừm, cô Marone…” “Cái gì? Tôi sai à?” Sven Parab nhìn tôi, nhưng tôi không thấy cần phải can thiệp. Việc phàn nàn ở mức độ này là điều bình thường. Thực ra, chính tôi là người đã yêu cầu họ làm điều đó. Thứ thực sự quan trọng là điều khác. “Ha ha, được rồi, đoàn thám hiểm của chúng ta trực thuộc quân đội, đúng không? Trước khi chúng ta nộp báo cáo chính thức lên cấp trên, nhiệm vụ của chúng ta vẫn chưa được coi là kết thúc.” “Dù chúng ta đúng là quân nhân, nhưng như vậy cũng quá nghiêm khắc rồi.” “Được rồi, bình tĩnh nào. Chúng ta không phải đã phá hủy Thiên Nhãn để đảo ngược cục diện chiến tranh sao? Một khi chúng ta báo cáo xong mọi chuyện, chúng ta sẽ nhận được phần thưởng mà chúng ta vẫn luôn chờ đợi.” “Đúng vậy, chỉ là vấn đề thời gian.” James Carla huýt sáo đồng tình với lời nói của Kaislan. Đương nhiên, cuộc trò chuyện sau đó đều xoay quanh những phần thưởng có thể nhận được, những gì mỗi người trong chúng tôi dự định sẽ yêu cầu… những điều nhỏ nhặt, tầm thường về vật chất. Rõ ràng đây là những lời nói dành cho những người bên ngoài nghe. Toàn bộ cuộc trò chuyện của chúng tôi có khả năng được truyền trực tiếp đến tai một quan chức cấp cao nào đó. “Mister, ít nhất họ cũng đã nhanh chóng mang đồ ăn đến cho chúng ta. Hãy thử cái này xem.” “À, cảm ơn nhé.” Trong khi tôi xé miếng thịt trên chiếc đĩa mà Erwin đưa đến, tôi xem xét lại mọi chuyện đã xảy ra cho đến giờ. Trong trường hợp có bất kỳ sự cố nào xảy ra, tôi cần phải chuẩn bị cho nó. Những người lính canh ở trạm kiểm soát dường như không nghi ngờ điều gì. Ngay khi trở lại Quảng trường Thời không, chúng tôi đặt trang bị của mình vào không gian con. Tất nhiên, chúng tôi đã giấu riêng những thứ không thể để cho người khác thấy vào nhẫn hoa hồng và chỉ để lại những chiến lợi phẩm thông thường trong không gian con của mình. Và sau đó đến trạm kiểm soát. Ở đó, tôi lớn tiếng tuyên bố rằng chúng tôi là một phần của Đơn vị Đặc nhiệm Hoàng gia và yêu cầu họ liên lạc với Hầu tước. Đó là một động thái được tính toán. 'Với những nhà thám hiểm tràn ngập trạm kiểm soát, tin tức về Đơn vị Đặc biệt này hẳn đã lan truyền khắp thành phố rồi.' Nhân viên của trạm kiểm soát, không biết phải làm gì, đã nhắc lại lời Hầu tước rằng chúng tôi phải chờ đợi ở đây. Sau đó- [Từ đây trở đi, chúng tôi sẽ hộ tống các anh.] Chưa đầy ba mươi phút sau, các hiệp sĩ từ dinh thự của Hầu tước đã đến. Họ đưa chúng tôi đến cùng một dinh thự bỏ trống ở thủ đô đế quốc, nơi đã diễn ra lễ khánh thành đơn vị của chúng tôi. [Chúng tôi sẽ mang hành lý giúp các anh.] [Hành lý của chúng tôi…?] [Theo lệnh của Hầu tước. Tôi xin thề trên danh dự của một hiệp sĩ rằng sẽ không có vật phẩm nào bị mất.] Ngay cả những phần chiến lợi phẩm “an toàn để trưng bày” cũng bị tịch thu trong quá trình này, và khi chúng tôi đến trang viên, các linh mục được các hiệp sĩ triệu tập đã chữa trị cho từng người chúng tôi. Đó là những gì đã xảy ra cho đến bây giờ… Cốc cốc. Có tiếng gõ cửa vang lên. Đúng rồi, tôi cũng đã cho ông ta rất nhiều thời gian rồi. Vậy cuối cùng ông ta đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi sao? “Hầu tước muốn gặp ngài.” Từ giờ phút này, tôi cần phải luôn tỉnh táo. *** Đi theo các hiệp sĩ, chúng tôi đến một phòng tiếp khách khá giống với nơi chúng tôi đã đến. Điều bất thường là chiếc ghế chủ toạ đang trống rỗng… Thay vào đó, chỉ có một quả cầu pha lê duy nhất. “Một viên message stone…” Tôi không thể không bật cười trước sự vớ vẩn này. Từ đây đến điền trang của Hầu tước không xa lắm, thế mà ông ta lại phải dùng đến phương pháp liên lạc đường dài sao? Ồ, ít nhất thì điều đó cũng cho thấy ông ta cũng có sự tự nhận thức về hành vi của bản thân. Ông ta biết rằng ông ta đã làm điều gì đó vô cùng tàn ác với chúng tôi đến nỗi nếu chúng tôi gặp nhau trực tiếp, đầu ông ta sẽ có xác suất bị đập vỡ ngay tại chỗ. [Xin lỗi vì đã chào hỏi anh theo cách này. Tôi có việc gấp phải giải quyết.] “Tôi có thể hiểu điều đó.” [Ừm, nghe giọng điệu bình thản của anh thì… Tôi cho rằng những người khác đã biết rồi?] Giọng nói nhẹ nhàng của ông ta vang lên ngay khi chúng tôi ngồi xuống ghế sofa. Không có gì phải che giấu nên tôi đã thừa nhận thẳng thắn. “Họ sẽ tìm ra thôi, năng cách này hoặc cách khác. Cho nên tôi đã nói với họ rằng tôi là Bjorn Jandel. Mặc dù vậy, tôi đã nói rằng đó là điều tôi phải làm theo lệnh của gia đình hoàng gia.” [Tôi hiểu rồi. Vậy thì nhẹ nhõm rồi.] “Ngoài ra, ông không có điều gì muốn nói trước sao?” Đã đến lúc dừng nói chuyện phiếm và đi thẳng vào vấn đề. Tôi nói bằng giọng pha lẫn sự tức giận: “Nói thật đi. Tại sao đội cứu viện không bao giờ xuất hiện?” Trong thời gian còn lại ở Mê cung, đội của tôi và tôi đã thảo luận về phản ứng tự nhiên mà chúng tôi nên có khi về thành phố. “Chắc chắn là người của ông đã nghe được thông điệp phủ sóng trên toàn bộ khu vực đó của tôi. Đừng nói với tôi là ông chưa bao giờ nhận được nó. Chuyện gì đã xảy ra?” […Chúng tôi vẫn đang tìm hiểu tình hình cụ thể.] “Ông đã có nửa ngày, và ông vẫn chưa tìm hiểu được vấn đề sao?” “Theo như tôi nghe được, lực lượng địch trú quân ở rừng Deadwood lớn ngoài dự kiến. Đã có nhiều nỗ lực để giải cứu anh, nhưng cuối cùng, họ phải từ bỏ.” Đó chính xác là phản ứng mà tôi mong đợi. Nhưng có một điều tôi không lường trước được. [Có lẽ khi anh gửi thông tin liên lạc diện rộng, phía Noark đã nhận ra rằng có một lực lượng giải cứu.] Wow. Vậy là ông ta đang ám chỉ rằng một phần lỗi là do tôi sao? Da mặt của Hầu tước dày cỡ nào? “Vậy thì còn việc không thể liên lạc lúc ban đầu thì sao? Nếu mọi thứ diễn ra đúng ngay từ đầu, thì sẽ không có chuyện này xảy ra!” [Ồ… có vẻ như con trai tôi đã gặp phải chút nhầm lẫn nào đó.] “…Nhầm lẫn?” Tôi hỏi với giọng điệu tức giận, khó mà nói có bao nhiêu phần là diễn và bao nhiêu phần là thật. Và sau đó— [Cho phép tôi thay mặt nó xin lỗi. Tôi rất xin lỗi—] Tôi nổi cơn thịnh nộ. “Bethel—RAAAAAAAAAAH!” Tôi không thể nhằm ngọn lửa này vào Hầu tước hay gia đình hoàng gia, nhưng không có lý do gì phải nhường nhịn một con tốt thí bị đẩy ra chịu trách để chịu trách nhiệm. “Eltora Tercerion!” [Khoan đã, bình tĩnh nào—] “Vậy là lỗi của tên khốn đó sao?! Vì hắn vô năng, vì hắn làm hỏng, nên chúng tôi mất hai phần ba đoàn thám hiểm?!” [Nghe này, đó là—] “Hầu tước! Tên khốn đó đâu rồi? Khoan, đừng nói với tôi. Bởi vì khoảnh khắc tôi nhìn thấy hắn, có lẽ tôi sẽ vô tình đập vỡ hộp sọ của hắn.” […] Giống như một người không thể kiềm chế cơn giận, tôi đập mạnh tay xuống bàn trước mặt, làm vỡ tan nó. Sau đó, tôi hít vào những hơi thở gấp gáp và đứt quãng. […Anh đã bình tĩnh lại chưa?] Phía sau quả cầu pha lê, sự nghi ngờ thoáng qua trong mắt Hầu tước. Chết tiệt, tôi bị cuốn theo mạch cảm xúc rồi. Tôi không phải là người hay nổi giận như thế này. Ngay cả khi cảm xúc của tôi nóng hơn hầu hết mọi người, tôi vẫn thường làm mọi việc dựa trên nguyên tắc lợi ích tối đa. Cho nên cách làm chính xác bây giờ là— "Đền bù." Tôi lên tiếng, cố kiềm chế cơn giận dữ. Không phải là cơn giận của tôi đã hoàn toàn biến mất, nhưng tôi muốn ông ta nghĩ tôi đang cố tình làm quá vấn đề này lên. “Tôi yêu cầu một sự đền bù xứng đáng. Tôi đã thực hiện yêu cầu của ông và dẫn đầu đoàn thám hiểm. Tôi đã hoàn thành tốt nhiệm vụ.” [À… tất nhiên rồi, tất nhiên rồi. Đền bù… đúng vậy, rất công bằng.] Hầu tước không thể nào phản đối. Ngay khi ông ta nói vậy, tôi trao đổi ánh mắt với các thành viên. Một số người còn gật đầu như muốn nói "làm tốt lắm". Chi tiết đóng vai trò quan trọng trong những vấn đề như thế này. “Được rồi, chúng ta hãy hoãn cuộc thảo luận về việc bồi thường cho những sai lầm lại…” “…….” [“Tôi có thể nghe được không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong Mê cung vậy?”] Đây chính là phần quan trọng nhất. Sau khi hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, tôi bắt đầu câu chuyện đã chuẩn bị. Câu chuyện mất nhiều thời gian hơn một chút vì hầu tước cứ xen vào những câu hỏi, nhưng chúng tôi đã hoàn thành trong vòng chưa đầy một giờ. [“Anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện vì đứa con vô tích sự của tôi.”] Đó là những lời duy nhất ông ta nói sau khi tôi kể xong câu chuyện. Đã trải qua nhiều sai… Không hiểu sao câu đó lại khiến máu tôi dồn lên đầu, nhưng tôi cố gắng kiềm chế. [“Tôi đảm bảo sẽ anh nhận được sự đền bù xứng đáng cho lỗi lầm của con trai tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức.”] Hầu tước tiếp tục. [“Và… thực lòng, xin chúc mừng vì đã sống sót.”] Hừ, đừng làm tôi buồn nôn. [“Tôi sẽ liên lạc lại sau.”] Dù sao thì, điều đó cũng đã chấm dứt cuộc trò chuyện của chúng tôi với hầu tước. “Xin cho phép tôi dẫn đường cho mọi người đến phòng của mình.” Tôi tự hỏi liệu ông ta có hiểu được câu chuyện của chúng tôi hay không. Mà, thời gian sẽ trả lời mọi câu hỏi. *** Sau đó, chúng tôi được các hiệp sĩ hộ tống đến phòng của mình. Một chiếc giường lớn có chăn bông mềm mại. Ánh nắng ấm áp chiếu qua cửa sổ. Nghĩ đến những lần tôi phải ngủ trần nền băng, căn phòng này quả thực rất rộng rãi, nhưng cơ thể tôi, kiệt sức sau 75 ngày mệt mỏi, vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy tôi có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Có lẽ các đồng đội của tôi ở những phòng khác cũng vậy. Chúng tôi đều lo lắng rằng mình có thể bị các hiệp sĩ tấn công trong lúc ngủ. “…….” Mặc dù vậy, ngay khi tôi nằm xuống, cơ thể tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và cuối cùng tôi ngủ thiếp đi. Và sau đó… “Ít nhất thì đầu tôi vẫn còn nguyên.” Sáng hôm sau, tôi thức dậy và thấy mình vẫn ổn. Chết tiệt, ngay cả ở thành phố, tôi cũng phải ngủ mỗi đêm với cảm giác bất an này sao? Chúng tôi còn một chặng đường dài phía trước. Chúng tôi chỉ có một lựa chọn duy nhất là bước tiếp về phía trước. Dù sao đi nữa, ngày sinh tồn thứ hai của chúng tôi đã bắt đầu như thế. Chúng tôi đã lấy lại được hành lý đã bị tịch thu vào ngày hôm trước. Khi tôi hỏi hầu tước tại sao lấy chúng đi, lời giải thích của ông ta vô lý đến mức thực sự ấn tượng: [“Tôi chỉ ra lệnh cho họ thay anh định giá chiến lợi phẩm, vì anh đã mệt, và người của tôi biết tôi sẽ mua chúng với giá cao hơn giá thị trường. Tôi không ngờ họ lại thực hiện việc đó như vậy. Tôi sẽ chắc chắn cảnh báo họ để họ không bóp méo lời tôi như thế nữa.”] Nghe có vẻ nực cười, nhưng hầu tước đã giữ lời hứa. Đối với bất kỳ mặt hàng nào chúng tôi muốn bán, ông ta đã mua chúng với giá cao hơn nhiều so với giá thị trường. Chúng tôi đã nắm bắt cơ hội này và bán đi mọi thứ chúng tôi không cần. Well, ít nhất thì tiền của chúng tôi cũng sẽ dồi dào trong một thời gian. [“À, còn một điều nữa. Vì anh đã xuất hiện ở trạm kiểm soát nên sự quan tâm của công chúng đối với đoàn thám hiểm khá cao.”] Cũng có một số tin tốt. Trong chiến tranh, thông tin phát thanh về việc Thiên Nhãn bị phá hủy đã lan truyền khắp Lục địa Bóng tối, và sự xuất hiện của Đơn vị Đặc biệt của Hoàng gia đã lan rộng trong thành phố. “Lễ mừng chiến thắng?” [“Nó sẽ được tổ chức tại cung điện hoàng gia. Trước mặt giới quý tộc và công dân của vương quốc, vai trò của anh trong hoạt động này—cho đến nay vẫn được giữ bí mật—sẽ được tiết lộ, và những thành tựu của các anh sẽ được ca ngợi.”] Vâng, tôi cũng nghĩ họ sẽ làm như vậy, nhưng hai ngày là quá sớm. Liệu họ có thể sắp xếp mọi thứ nhanh như vậy không? Tôi cảm thấy khó hiểu nhưng rồi đã tự tìm ra câu trả lời. À, họ đã chuẩn bị cho việc này rồi. Lễ mừng chiến thắng có lẽ đã được chuẩn bị từ lâu. Dù sao, việc không có người sống sót không phải là lý do đủ để hủy bỏ 'lễ kỷ niệm' nhỏ bé của họ. Họ đã lên kế hoạch quảng bá việc phá hủy Thiên Nhãn như một thành tựu vĩ đại của riêng họ, tôn vinh "lực lượng viễn chinh đã hy sinh" trong khi chia sẻ vinh quang với nhau. [“Vậy thì hãy chuẩn bị đi. Tôi sẽ nhờ người gửi lịch trình và chi tiết buổi lễ cho anh xem qua. Tất nhiên, chúng tôi cũng sẽ cung cấp tất cả quần áo anh cần.”] “Hiểu rồi. Tôi sẽ chuyển lời này đến các thành viên khác.” [Như tôi đã nói, công chúng sẽ theo dõi chặt chẽ. Có thể sẽ khó chịu, nhưng vì lợi ích của mọi người, hãy ở lại đây cho đến khi buổi lễ diễn ra. Nếu anh cần bất cứ điều gì, đừng ngần ngại yêu cầu.”] “Vậy thì… còn một điều nữa.” Tôi đưa ra một yêu cầu với Hầu tước. *** Sau đó, thời gian hai ngày trôi qua rất nhanh mà không có biến cố gì lớn. Và thế là cuối cùng… “WAAAAAAAHHHHHH!” “Các anh hùng đã đến!” Ngày diễn ra lễ khải hoàn đã đến.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang