Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 426 : Khốc liệt
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 18:39 03-05-2025
Nơi này không giống như Glacier Eye, nơi lối đi chỉ đủ rộng cho 4 người dàn hàng ngang.
Đây thực tế là một khu vực mở.
Phạm vi trách nhiệm của tiền tuyến đã được mở rộng, nhưng số lượng thành viên của tiền tuyến thực tế lại giảm đi.
'Tôi, Jun, Goblin.'
Đội tanker tinh nhuệ bây giờ chỉ còn ba chúng tôi.
Nhưng trong hoàn cảnh đó, chân của Jun bị què, khiến anh khó có thể phát huy hết khả năng của mình.
Vì thế…
'Puta Rickerburn, Kaislan, Ravien, Amelia.'
Các chiến binh cận chiến của chúng tôi tản ra, tạo thành một rào chắn thứ hai cách chúng tôi một khoảng. Tất nhiên, có quá nhiều khoảng trống để gọi là rào chắn…
Tuy nhiên, phàn nàn về điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Chúng tôi đã làm những gì tốt nhất có thể trong hoàn cảnh này.
Bây giờ, tất cả những gì còn lại là xem kết quả.
Vù vù—!
Một làn sương đen lan tỏa khắp mọi hướng, bao phủ cả không gian rộng lớn.
Đây là tác phẩm của một pháp sư bóng tối. Mặc dù nó có tác dụng làm suy yếu, mục đích thực sự của nó có thể là che khuất tầm nhìn của chúng tôi.
[Phạm vi tầm nhìn khoảng 1 mét]
Cơ thể chiến binh của tôi, trong điều kiện tầm nhìn hạn hẹp, trở nên nhạy cảm hơn.
Và trong tình huống đó.
[Grrrrrr]
Nhiều quái vật undead xuất hiện từ bóng tối, nhe răng và vung móng vuốt. Tất cả chúng đều được triệu tập bởi các linh mục của Karui.
Ở Glacier Eye, con đường hẹp khiến ưu thế về số lượng trở nên vô nghĩa, nhưng giờ thì không còn như vậy nữa.
Rắc-!
Tôi vung búa khắp nơi, đẩy lùi lũ quái vật đang tiến đến.
Vào lúc đó.
[Mister…!]
Ngay khi lời cảnh báo của Erwin, người đang ở dạng tinh linh, đến được tai tôi,
Vù—!
Với một âm thanh chói tai ngắn ngủi, một lưỡi kiếm sắc nhọn xuất hiện từ trong bóng tối và nhắm vào cổ tôi.
Keng-!
Keng-!
Do tầm nhìn bị hạn chế nên phản ứng của tôi chậm hơn bình thường, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn kịp chặn được nó bằng khiên.
Nhưng ngay lúc tôi nghĩ mình sẽ lâm vào khổ chiến vì màn sương này,
Vù vù—!
Một luồng ánh sáng trắng tinh khiết phát ra từ nơi trái tim tôi.
Lúc đầu, tôi giật mình, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
[Periton Eriavosti đã sử dụng [Unquenchable Light] (Ánh sáng bất diệt)
Đó là một trong những vật phẩm tăng sức mạnh của linh mục. Trong trò chơi, nó chỉ tăng chỉ số tinh thần và không thực sự hữu ích.
Tuy nhiên…
'Cô ấy dùng nó để đảm bảo tầm nhìn sao? Thông minh đấy.'
Tôi không thể không bật cười.
Vù vù—!
Đóa hoa ánh sáng trắng bung tỏa ra từ trái tim tôi đẩy lùi bóng tối xung quanh, giúp tôi duy trì tầm nhìn khoảng ba mét.
Tất nhiên, bóng tối bao trùm không gian trống rỗng vẫn còn đó.
Tôi hầu như không thể nhận ra Sven Parav và Amelia ở bên trái và bên phải của tôi.
Nhưng--.
Cho dù khuôn mặt họ bị bóng tối che khuất, ánh sáng nơi trái tim họ vẫn nhấp nháy rõ nét, giống như đom đóm bay lơ lửng trong đêm đen.
“Ááááá!!”
Tôi dùng khiên đánh bay lưỡi kiếm bay về phía mình, vung búa một cách điên cuồng, đồng thời kiểm tra những ánh đèn đang phát sáng xung quanh mình liên tục.
Vù vù—!
Ánh sáng rung chuyển và nhấp nháy, báo hiệu họ đang chiến đấu dữ dội.
Đối với kẻ thù ẩn trong bóng tối, chúng có thể là mục tiêu dễ thấy, nhưng với chúng tôi, chúng là những tín hiệu, báo hiệu những người đồng đội bên cạnh mình vẫn còn sống và chiến đấu.
Bằng chứng cho sự tin tưởng của chúng tôi.
[Erwin Fornacci di Tercia đã sử dụng [Focused Fire] (Tập trung hỏa lực)
Những mũi tên xuyên thủng bóng tối.
[Benjamin Orman đã niệm [Purifying Moonlight]
Các hạt ánh sáng rơi từ bầu trời xuống thấm vào cơ thể chúng tôi.
Thời gian dần trôi qua, những vết thương tích tụ trên cơ thể tôi càng ngày càng nhiêud.
Xoẹt—!
Người phụ nữ tự giới thiệu mình là Six vừa nói vừa nhìn tôi.
“…Ngươi yếu hơn trước nhiều rồi.”
Ừ thì, giờ tôi không thể sử dụng [Iron Skin] được nữa. Mặc dù tôi đã kích hoạt chế độ Barbarian nguyên tố (Đất), khả năng chặn các đòn tấn công từ Aura của tôi đã giảm đi đáng kể.
Không, không chỉ có thế.
Tôi không có bonus sức mạnh từ [Gigantification].
Tôi không thể sử dụng kỹ năng tấn công duy nhất của mình là [Swing] hay [Eye of the Storm] để thỉnh thoảng phản đòn đối thủ.
Nhưng…
Tôi cười toe toét.
“Thì sao?”
“Nếu ngươi nghĩ ta yếu đuối thì hãy thử giết ta xem.”
“……”
“Ta sẽ không bao giờ gục ngã.”
Chính xác hơn là tôi đã quyết tâm thực hiện điều đó.
Trong những trận chiến kiểu này, người sống sót cuối cùng sẽ là người chiến thắng.
“Ngươi chỉ đang dựa dẫm vào nữ linh mục đó thôi.”
Vâng, cô ta không sai.
Nếu không phải nhờ vào phép hồi máu liên tục từ phía sau, tôi đã không thể để chịu đựng được cho đến bây giờ.
Nhưng…
'Cô ta nghĩ như vậy sẽ chọc tức được tôi sao?'
Người phụ nữ hài hước.
“Tin tưởng đồng đội của mình có gì sai không?”
Suy cho cùng, 'Dungeon & Stone' là một trò chơi đồng đội.
Bùm—!
Tôi vung búa xuống theo hướng phát ra âm thanh.
Tất nhiên, không có cảm giác đặc biệt nào cho thấy chiếc búa đã đập vào một mục tiêu sống.
“Đối với một người tin tưởng đồng đội của mình, ngươi có vẻ khá thiếu kiên nhẫn.”
Ha, cô ta nói nhiều thật.
“Ngươi đang lo lắng à? Rằng ta chỉ đang ở đây để kiềm chế ngươi trong khi những người khác xử lý lũ còn lại?”
Ý định của cô ta khá rõ ràng.
Khiến tôi kích động, để tôi lộ ra một chút sơ hở, nếu không phải vì mục đích như vậy, người phụ nữ lạnh như băng này sẽ không nói nhiều như vậy.
Vấn đề là… nó thật sự có hiệu quả.
Vù—!
Tôi vung búa thêm một lần nữa.
Mặc dù vậy, sự bồn chồn của tôi vẫn còn đó.
Những người khác đâu rồi? Tôi đã mong đợi nhiều kẻ trong số chúng sẽ hợp sức chống lại tôi. Bằng cách đó, đồng đội của tôi sẽ có khoảng thời gian dễ dàng hơn.
“Aaagh!!”
Giữa tiếng vũ khí va chạm, tiếng hét của ai đó lọt vào tai tôi.
“Bjorn Jandel, ngươi sẽ là kẻ cuối cùng.”
Tiếng hét đó là của ai?
“Từ lần trước gặp nhau, ta đã nhận ra rằng ngươi không phải là kẻ dễ gục ngã.”
Kẻ thù hay đồng đội?
Tôi không biết.
Nhưng…
“Vậy nên, cho đến lúc đó, ta hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất-”
Tôi cố gắng xoa dịu những suy nghĩ quá khích của mình. Bây giờ, tôi không thể chạy ngay đến đó để kiểm tra được.
“Bethel—raaaaaa!!”
Tôi chỉ có thể tin tưởng họ và làm tốt phần việc của mình.
***
Khi anb còn nhỏ, vị tổng giám mục đã nhận nuôi anh từng nói với anh rằng.
[Con đã không còn cha mẹ nữa; cha mẹ duy nhất của con bây giờ là thần mặt trời Tobera].
[Hãy từ bỏ trái tim của một con người, vì những tình cảm trần tục đó chẳng có ý nghĩa gì đối với những người phát ngôn cho thần linh].
[Từ giờ trở đi, con là một jun.]
Jun, cựu Dị đoan Thẩm phán giả - Inquistor của Giáo hội Tobera.
Vào cái ngày anh từ bỏ họ Arshen, anh sống như một con thú, một sứ giả của các vị thần chứ không phải là một con người.
[Đây là việc con phải làm. Con không phải là một người đàn ông sao?]
Anh kìm nén ham muốn của mình trong khi đọc kinh cầu nguyện.
[A, đau quá…!]
[Con vẫn còn giữ lại trái tim của một con người.]
Anh phải trải qua quá trình huấn luyện hàng ngày chẳng khác nào tra tấn.
[Con luôn có thể đứng lên. Chỉ cần ánh sáng mặt trời ở bên con.]
Đôi khi, anh muốn gục ngã, nhưng ánh nắng ấm áp của thần thuật chữa lành đã buộc anh phải đứng lên một lần nữa.
Và đến khi anh trưởng thành, anh đã không còn có thể được gọi là con người nữa.
Anh không hề nghi ngờ gì cả.
Anh chỉ làm theo những gì Nhà thờ bảo, thực hiện những công việc bẩn thỉu cho giáo hội nhân danh thần linh.
Nhưng…
'Tại sao..'
Trời nhiều mây chỉ cho phép vài tia nắng len lỏi xuống mặt đất, nhưng kỳ lạ thay ánh nắng mặt trời chiếu vào da anh mang lại cảm giác ấm áp hơn bao giờ hết.
Ngày hôm đó, khi Jun Arshen ngơ ngác nhìn lên bầu trời, anh lần đầu tiên có một câu hỏi cho riêng bản thân mình.
“Mình có đang làm điều đúng đắn không?”
Nhưng câu hỏi ấy đã quá muộn, quá muộn rồi.
Cho đến bây giờ, anh vẫn không hiểu tại sao câu hỏi như vậy lại đột nhiên nảy sinh trong đầu mình. Có lẽ cảnh tượng một gia đình ba người đi bộ trên phố, rạng rỡ hạnh phúc đã để lại ấn tượng quá sâu sắc.
Nhưng có một điều chắc chắn: kể từ ngày đó, cuộc sống như thú dữ của anh đã kết thúc.
[—Cái gì, cái gì! Làm sao ngươi có thể làm như vậy!]
Anh từ bỏ vị trí trong Dị đoan Thẩm phán đoàn và trở lại làm thành viên chính thức của Nhà thờ.
Mặc dù anh đã lùi lại một bước, nhưng chỉ sau khi làm như vậy, anh mới nhận ra sự thất vọng của mình đối với Nhà thờ.
Đó không phải là sự căm ghét dành cho thần linh, bởi vì trong câu hỏi đến với anh như một sự mặc khải, lần đầu tiên anh cảm nhận được sự hiện diện gần gũi của Thần Mặt trời Tobera.
Ngược lại, đức tin của anh còn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
'Mình… đã không làm đúng.'
Sự tuyệt vọng xâm chiếm anh nhiều hơn là sự tức giận.
Gánh nặng của những tội lỗi mà anh đã phạm phải nhân danh Thần mặt trời Tobera đè nặng lên vai anh.
Một cuộc sống bình thường bây giờ dường như là điều không thể.
Nhưng càng khó có được, điều đó càng khiến anh khao khát nó hơn.
Vâng, có lẽ đó là lý do.
[Ta có một việc cuối cùng muốn nhờ con].
Jun Arsen đã chấp nhận một nhiệm vụ cuối cùng để cắt đứt quan hệ với tổng giám mục… không, giờ ông ta là một Hồng y Giáo chủ.
Không giống như nhiệm vụ thường lệ là tạo ra những tội nhân không tồn tại. Lần này, nó nghe giống như một nhiệm vụ vì hòa bình thế giới hơn.
Anh nghĩ ít nhất nó cũng có thể là một cơ hội để chuộc lại một phần lỗi lầm của bản thân mình.
Và thời gian trôi qua…
Bùm—!!!
Và rồi anh đang ở đây.
“Sự trừng phạt.”
Có lẽ đây là hình phạt của anh.
Hình phạt cho việc trở thành một tên khốn ngu ngốc, bị thao túng bởi những kẻ đã bẻ cong ý chí của các vị thần và bị thao túng bởi trái tim độc ác của con người.
Đúng, trước đây, anh vẫn luôn nghĩ mình đang tham gia một chuyến hành trình chuộc tội. Nhưng bây giờ, anh đã biết vai trò của mình trong chuyến thám hiểm này là gì.
“Mình… đã sai rồi.”
Các vị thần lôi anh ra khỏi cuộc sống dơ bẩn trước kia không phải là để trừng trị anh vào lúc này.
“Aaaaaagh!”
“H-làm sao hắn vẫn còn có thể cử động được?!”
Ánh sáng trong tim anh đã tắt, ánh sáng của một người mong muốn tiến về tương lai.
Bước chân.
Kéo lê một bên chân đã mất khả năng di chuyển, anh loạng choạng tiến về phía trước.
Bước chân.
Những chuyển động của anh không vững chắc, như thể anh có thể ngã gục bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn tiến về phía trước.
Bước chân.
Chỉ khi tiến về phía trước, anh mới hiểu ra điều gì đó.
Nghe có vẻ giống một trò chơi chữ ngu ngốc, nhưng…
Bước chân
Những ai muốn tiến về phía trước luôn có thể tìm ra cách.
Bất kể hoàn cảnh nào.
“Có lẽ, nếu không có người đàn ông đó, mình sẽ không bao giờ biết được điều này.”
Đúng lúc đó, anh nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.
“Jun! A-Anh đang làm gì thế!”
Nữ tu sĩ Periton Eriavosti.
Một người phụ nữ đã sống một cuộc đời tươi sáng hơn anh rất nhiều, bảo vệ công lý thuần túy, không giống anh. Một người phụ nữ cháy bỏng với quyết tâm, thề sẽ sống vì đứa con yêu dấu của mình.
Nhưng không chỉ có mình cô ấy.
“Barhatun Viar!”
Vị pháp sư có râu này có một người vợ mà ông vô cùng yêu quý.
「Gerold Aldidi đã sử dụng [Nullify].」(Xoá bỏ)
Người đàn ông già đã mất đứa con của mình có một mong ước bấy lâu cần thực hiện.
['Titana Akuraba đã thi triển [Vampiric Awl]
Cô gái tộc Người lùn đang đấu tranh vì một lý do chính đáng.
Đột nhiên, lời nói của Puta Rickerburn trước trận chiến hiện lên trong tâm trí anh.
[Càng nghe càng thấy thảm hại. Tôi không biết, nhưng nếu phải chọn ra người tầm thường nhất trong số chúng ta, thì đó sẽ là tôi.]
Lời nói của anh ấy sai rồi.
Trong số mười tám người sống sót cho đến bây giờ. Không, thậm chí tính cả ba mươi người từ lúc bắt đầu.
Có lẽ người tầm thường nhất trong số đó là—
Không, không còn nghi ngờ gì nữa—
'Là mình đây…'
Cuối cùng, Jun đã nhận ra vai trò của mình.
“Nhanh lên, đi lối này!”
Sinh ra không nhận được gì ngoài cái tên từ cha mẹ.
Trở thành một Dị đoan Thẩm phán Giả.
Sau khi lang thang vô định, cuối cùng cũng tới được nơi băng giá ngự trị quanh năm này.
Mọi thứ anh đã nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận trong chuyến đi này—
“Chỉ đơn giản là để dẫn dắt anh làm tròn bổn phận của mình.”
Tất cả đều vì khoảnh khắc này.
Cảm giác như được khai sáng vậy. Ngay lúc nhận ra điều đó, tâm trí anh trở nên minh mẫn, nỗi sợ hãi không còn kìm hãm anh nữa.
Và khoảnh khắc này cũng không có cảm giác như là một thử thách.
Ngay cả cái chân bất động của anh cũng giống như một điều tất yếu, một điều gì đó mang anh đến đây.
“Ở đây vẫn còn một tên tanker sao?.”
“Chân hắn ta vô dụng rồi.”
“Đó có phải là lý do hắn ta ở lại đây không?”
“Loại bỏ hắn nhanh đi.”
Kẻ thù phát ra luồng aura đỏ như máu và cùng lao về phía anh ta cùng lúc.
Jun giơ khiên lên.
Keng, Keng, Keng—!
Hai con dao găm đâm xuyên qua tấm khiên.
Và sau đó…
Xoẹt—!
Hai con dao găm đâm vào phổi anh.
Nhưng anh không cảm thấy đau đớn. Lần đầu tiên, anh biết ơn vì những huấn luyện khắc nghiệt mà anh đã phải chịu đựng khi còn nhỏ.
「Jun Arshen đã sử dụng [Divine Descent].」(Thần duệ)
Sức mạnh của Thần linh bao trùm cơ thể anh khiến anh cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì.
Và rồi anh hét lên.
Có lẽ đây không phải là tiếng hét phù hợp với một paladin, nhưng…
“Bethel—raaaaaaa!!”
Dù sao thì anh cũng không bao giờ chuộc lại được tội lỗi của mình, nên có lẽ chỉ một lần sẽ không sao.
Vâng, chỉ một lần thôi.
La hét chỉ vì anh muốn như thế.
“Chúng ta phải giúp Jun!”
Những người thuộc tuyến sau đã rút lui ra sau lưng anh—linh mục, pháp sư, cung thủ—bắt đầu cố gắng hết sức để hỗ trợ anh bằng kỹ năng của họ.
Nhưng dù vậy, ngọn lửa cuộc đời của Jun Arshen cũng đang nhanh chóng lụi tàn.
Cạch.
Chiếc khiên trượt khỏi cánh tay anh khi gân của anh bị đứt.
Xoẹt, xoẹt, xoẹt—!
Những con dao găm đâm vào thân thể anh ấy, nhưng Jun Arshen không còn chặn hay né nữa. Anh chỉ tập trung vào việc giữ mình thẳng đứng.
Thấy vậy, các Rose Knights trao đổi với nhau những ánh mắt đầy bối rối.
“Hắn ta đáng lẽ phải chết từ lâu rồi.”
“…Vậy tại sao hắn vẫn chưa ngã xuống?”
“Chúng ta đã lãng phí hơn ba phút cho hắn rồi, nhanh chóng kết liễu hắn đi.”
Các cuộc tấn công ngày càng dữ dội hơn.
Bụp!
Máu đọng lại bên dưới anh tạo thành một vũng nước lớn và tâm trí anh trở nên mụ mị.
Anh đã đứng vững được bao nhiêu phút?
Cảm giác về thời gian của anh bị bóp méo và anh không thể nhìn rõ khuôn mặt kẻ thù nữa, nhưng dù vậy, vẫn có điều gì đó anh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Vù vù—!
Một vài đốm ánh sáng nhấp nháy riêng lẻ trong bóng tối.
Trong số đó chắc chắn có anh ấy.
Bjorn Jandel.
Có lẽ ngay lúc này anh ấy vẫn đang làm công việc của mình, tiến về phía trước một cách vững chắc.
“Clan…”
Họ nói là sẽ tự mình tổ chức một cái khi trở về thành phố đúng không?
Cái chết không hề đáng sợ, nhưng một nỗi hối tiếc lại dâng trào trong anh.
Khi chủ đề này lần đầu tiên được đưa ra, anh đã không tham gia vào vì nghĩ rằng đó không phải là việc của mình. Nhưng nếu có cơ hội…
'Nghe có vẻ như sẽ rất... vui...'
Chắc chắn là anh sẽ thử tiếp tục kề vai bên cạnh những con người này.
Dù cho điều đó có nghĩa là Gia đình Hoàng gia, Noark và vô số những người khác sẽ quay lưng về phía họ—
Dù cho cả thế giới có trở thành kẻ thù của các anh—
Rầm—!
Một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên qua phổi anh. Máu và không khi lạnh tràn vào phổi thông qua lỗ hổng và dập tắt ngọn lửa sinh mệnh của anh.
Ánh sáng phát ra nơi trái tim Jun đã tắt.
“……”
Khi xung quanh ồn ào trở nên im lặng, tầm nhìn của anh trở nên đen kịt. Những ánh sáng nhấp nháy ở phía xa dần biến mất, để lại những dấu vết nhòe nhoẹt.
Nhưng sau đó…
Vù vù—!
Bóng tối bao trùm anh tan đi, xung quanh tràn ngập ánh sáng. Như thể thần linh đã đến để chào đón và tiếp nhận đứa trẻ đã hoàn thành sứ mệnh của mình về nhà.
Một ánh sáng ấm áp bao trùm toàn bộ cơ thể anh.
Jun Arshen mỉm cười.
Kể cả khi đây chỉ là ảo giác trước khi chết.
Kể cả khi đó chỉ là niềm hy vọng hay ảo giác do đức tin mãnh liệt.
“Thần Mặt trời nhân từ và bao dung…”
Cảm tạ Người vì đã không trừng phạt tội nhân ngu ngốc này bằng roi da.
Xin hãy đón nhận linh hồn mệt mỏi, kiệt sức này.
“Làm ơn, hãy để con trở lại trong vòng tay Người…”
Đó chính là khoảnh khắc mà anh luôn mong đợi.
***
Không có chiến lược hay chiến thuật nào cả.
Chỉ là cuộc đấu tranh không ngừng nghỉ để sinh tồn.
Bùm—! Xoẹt, Thịch—!
Một trận chiến hỗn loạn với đầy tiếng nổ, tiếng vũ khí va chạm, tiếng la hét và tiếng thét.
Cuộc giao tranh kéo dài trong nhiều phút, một tình huống mà không người nào có thể biết được ai sẽ sống sót hoặc chết đi vào cuối cuộc chiến.
Vù vù—!
Sương mù bao quanh chúng tôi bắt đầu tan dần.
Không thể nào ma thuật của pháp sư bóng tối đã cạn kiệt được…
'Có ai đó đã giết được pháp sư bóng tối rồi sao?'
Được thôi, tôi sẽ sớm tìm ra thôi.
Khi sương mù tan hoàn toàn, tầm nhìn thu hẹp của chúng tôi trở lại bình thường.
Điều đầu tiên tôi nhìn thấy là một người phụ nữ đang cau mày.
Và ở xa phía sau cô ta…
'Anh ấy đi đến đó từ khi nào vậy?'
Xa phía trước, sâu bên trong hàng ngũ quân địch, có một hiệp sĩ đang vung kiếm một cách giận dữ.
Melend Kaislan.
Bên cạnh anh ấy, một người đàn ông có vóc người ốm yếu mặc áo choàng nằm gục với cổ bị cắt đứt.
'Một hành động liều lĩnh, nhưng kết quả không tệ.'
Sau đó, tôi nhìn xung quanh.
Cho đến nay, chưa có chiến binh cận chiến nào của chúng tôi tử nạn, nhưng tình trạng của mọi người đều rất tồi tệ.
Người nghiêm trọng nhất có lẽ là Ravien.
Cô ấy đã nói trước đó rằng cô ấy tự tin vào khả năng đấu tay đôi của mình, nhưng nếu không có kiếm, cô ấy sẽ gặp rắc rối.
'Tốt, chưa có ai chết cả.'
Vậy còn phía sau thì sao?
Trước đó hình như tôi đã nghe thấy tiếng hét ở đó.
'Nghe như có ai đó hét lên tên vị thần tổ tiên của chúng tôi.'
Tôi không thể chắc chắn vì có rất nhiều vụ nổ xảy ra xung quanh.
Tận dụng thời điểm kẻ địch tạo khoảng cách với chúng tôi, tôi nhanh chóng kiểm tra phía sau.
Trái với mong đợi của tôi, nơi đó là nơi chiến sự diễn ra tàn khóc nhất.
Ba Rose Knights đang đứng trước hàng hậu quân của chúng tôi.
“……”
Một xác chết nằm trên mặt đất.
Thoạt nhìn, tim tôi chùng xuống, nhưng khi nhìn kỹ hơn, đó là một Rose Knights.
Và sau đó…
'Jun đã chặn chúng lại.'
Tôi thấy Jun đứng phía trước ba kẻ đó như thể một vệ thần che chở cho tuyến sau.
Ngay khi nhìn thấy anh ấy, cuộc trò chuyện giữa chúng tôi trước trận chiến đột nhiên hiện lên trong tâm trí tôi.
[“Anh muốn tôi… trốn ở phía sau sao?”]
Có vẻ như anh ấy không thích yêu cầu của tôi.
Nhưng khi tôi thuyết phục anh ấy rằng trận chiến thực sự sẽ diễn ra sau khi trở về thành phố, và tôi cần sức mạnh của anh ấy ở đó, anh ấy miễn cưỡng gật đầu.
Nhưng…
'Một gã thậm chí còn không thể đi lại bình thường cuối cùng vẫn phải ra tiền tuyến sao…'
Tôi thở dài sau khi kiểm tra trạng thái của Jun.
Cơ thể anh ấy bê bết máu đến nỗi khó có thể tìm được chỗ nào không bị thương.
Có lẽ anh ấy cũng đã đưa ra quyết định.
Nếu chúng tôi không thể sống sót lúc này thì lo lắng về tương lai cũng chỉ bằng thừa.
'Nếu không có anh ấy, hậu phương đã bị phá hủy hoàn toàn rồi.'
Suy nghĩ đó khiến tôi rùng mình, nhưng sau đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhờ tinh thần chiến đấu của Jun, hậu phương của chúng tôi đã giết được một Rose Knights để đáp trả—
Badump!
Cảm giác bất an kỳ quái.
"Tại sao…"
Jun đang đứng thẳng, dù anh ấy không còn cầm khiên trên tay nữa.
Đúng vậy, anh ấy đang đứng thẳng.
Nhưng…
“Tại sao lại không có ánh sáng?”
Không giống như những người khác, vị trí nơi trái tim của anh ấy không sáng lên.
Và mặc dù trái tim tôi cảm thấy khó chịu, tâm trí tôi nhanh chóng đưa ra kết luận.
Anh ấy đã chết.
“……!”
Tôi không phải là người duy nhất nhận ra cái chết của anh ấy.
Những Rose Knights đó cũng lập tức nhận ra người đàn ông đang đứng sừng sững trước mặt mình và chịu đòn thật ra chỉ còn là một cái xác. Chúng nhanh chóng chuyển hướng lưỡi dao về phía những người khác ở hậu phương.
Nhưng con dao găm của chúng không chạm tới được mục tiêu dự định.
Keng-!
Amelia, người di chuyển ngay khi nhận ra tình huống nguy hiểm ở phía sau, đã kịp thời đẩy lùi hai kẻ địch cùng với bản sao của mình…
Bụp—!
Bị lâm vào vòng vây và bị hai tên kiềm chế, tên thứ ba không hề bỏ lỡ cơ hội và lập tức đâm lưới dao và sau lưng Amelia.
Tia máu bắn ra khi con dao bị rút ra khỏi lưng Amelia đã khiến tôi nhận rõ tình hình hiện tại
'…Tôi đã sai.'
Tôi tập trung vào phòng thủ với suy nghĩ rằng chỉ cần tôi giữ vững, chúng tôi sẽ chiến thắng.
Vì kỹ năng chủ động của tôi đã bị khóa, tôi nghĩ tốt nhất là không nên tham lam, hành động như một tấm khiên thịt và làm tốt nhiệm vụ của mình.
Nhưng…
[Mister…!!]
Đây có thực sự là điều tốt nhất tôi có thể làm không?
Có thật là tôi chỉ có thể làm được đến thế thôi không?
Cho đến tận lúc này, tôi vẫn tin chắc rằng mình đã làm tốt nhất có thể. Nhưng bây giờ tôi không thể nghĩ theo cách đó được nữa.
Bởi vì tôi đã nhìn thấy cảnh tượng đó.
Với cái chân bị thương, cho đến phút cuối cùng, anh bạn paladin của tôi đã đốt cháy tất cả những gì mình có để bảo vệ đồng đội, và thậm chí sau khi chết, vẫn đứng thẳng để chặn đường kẻ thù.
Đây là câu nói chỉ có những người như anh ấy mới có quyền thốt ra, câu nói “Tôi đã cố gắng hết sức.”
Siết chặt nắm đấm, tôi đưa ra quyết định và ra lệnh cho Erwin.
“Erwin, thay đổi nguyên tố.”
Sử dụng Chế độ Đất, chuyên về phòng thủ, chỉ biến tôi thành một cái bao cát.
Vâng, nếu vậy thì…
[Hả? Sang cái nào?]
Ngay khi tôi nói cho cô ấy câu trả lời, một sự thay đổi đã xảy ra trong cơ thể tôi.
Vù vù—!
Một nguyên tố không phải là nước, lửa, đất hay gió.
Thuộc tính chính của Erwin, hay được gọi là Tinh linh Máu.
[Một Tinh linh Bóng tối tà ác trú ngụ trong cơ thể nhân vật]
Một cái bóng màu đen, với cường độ đáng ngại, bao phủ làn da tôi.
Tôi sẽ gọi trạng thái này là…
[Tất cả các chỉ số kháng tính được cố định ở mức 0]
(Dịch giả-kun: cố định nghĩa là không thể thay đổi, dù là tăng hay giảm)
[Kháng thần thuật được cố định ở mức -200]
[Kháng bóng tối được cố định ở mức +800]
[Đã áp dụng hiệu ứng Phước lành của vực thẳm - Blessing of the Abyss]
[Miễn nhiễm với mọi loại trạng thái bất lợi]
[Tất cả các đòn tấn công đều được thêm vào hiệu ứng không thể tránh né…]
“…”
Chế độ Tấn công Cực mạnh - Barbarian Nguyên tố (Bóng tối).
—------------------------------
(Dịch giả-kun : chỗ này dịch khó thiệt sự và t cũng không thể đảm bảo mình có dịch sát nguyên tác không, nhưng mà nó cảm động không chịu được)
Bình luận truyện