Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 25 : Hoạ vô đơn chí
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 00:06 10-02-2025
.
Chúng tôi chạy xuyên qua bóng tối.
Thỉnh thoảng, tôi mở la bàn ra để kiểm tra phương hướng rồi lại cố gắng chạy thật nhanh.
"Grooooooooo!"
Ghoul, Skeleton và những quái vật khác liên tục chặn đường, nhưng chúng quá chậm để gây ra bất kỳ vấn đề nào.
Nhưng điều tương tự cũng đúng với kẻ truy đuổi chúng tôi.
Đã khoảng năm phút rồi phải không? Con điếm tâm thần đó chắc hẳn đã mất rất lâu để lột sạch những tên xấu số đó.
Đó chính là may mắn của chúng tôi. Nếu chúng tôi không ăn mặc như lính mới, con khốn đó đã từ bỏ chiến lợi phẩm và đuổi theo chúng tôi ngay rồi.
Nhưng điều này cũng chứng minh rằng cô ta có đủ khả năng và sự tự tin để bắt kịp chúng ta ngay cả khi đã chạy trước khá xa. Tuy nhiên, ít nhất thì điều đó cũng giúp chúng tôi có thêm một chút thời gian.
"Bjorn, đó không phải là dấu hiệu mà anh đã để lại sao?"
Tin tốt liên tục đến.
Những tòa nhà bằng đá đổ nát xuất hiện ở khắp mọi nơi, tại Deadlands.
Mỗi lần đi qua một nơi như vậy, tôi đều để lại một ký hiệu, để sau này tôi có thể tìm được đường quay lại cổng dịch chuyển Tầng Một dễ dàng hơn.
"Đi theo hướng này!"
Mặc dù tôi đã biết chúng tôi đang ở gần đó, nhưng chúng tôi đến đó sớm hơn dự kiến. Có lẽ chúng tôi đã chạy thoát khỏi ả ta …
"Các người là ai!"
Chết tiệt, tôi không có ý định lập Flag.
Anyar và tôi dừng chân lại cùng lúc, bởi vì chúng tôi đã chạm trán với một nhóm nhà thám hiểm khác.
Khoan đã, theo một cách nào đó, thế này không phải tốt hơn sao? Kẻ cướp đoạt là kẻ thù tự nhiên của những nhà thám hiểm.
Nếu chúng tôi giải thích tình hình và đưa ra mức tiền thưởng thích hợp, chúng tôi thậm chí có thể nhận được sự giúp đỡ của họ.
"Barbarian?"
Nhóm nhà thám hiểm đột nhiên xuất hiện trong bóng tối, chĩa vũ khí vào chúng tôi và nghiêng đầu.
Họ có bốn người, tất cả đều là nhân loại, và trang bị trông ít nhất phải tốt gấp đôi trang bị của chúng tôi.
Nhân loại rất khó tin, nhưng có lẽ chúng tôi không có lựa chọn nào khác.
"Chúng tôi đang bị một tên cướp đuổi theo. Chúng tôi yêu cầu sự giúp đỡ."
"Vậy làm sao anh có thể đảm bảo mình không phải là kẻ cướp?"
"Tôi xin thề trên danh dự của một chiến binh. Mọi điều tôi nói đều là sự thật."
Trái ngược với lần hứa với Fairy, lần này tôi chủ động tuyên thệ chiến binh mà không cần được yêu cầu. Điều đáng ngạc nhiên là lời tuyên thệ này có hiệu lực ở mọi nơi.
Một anh chàng đầu trọc, có vẻ là thủ lĩnh trong bốn người, suy nghĩ một lúc trước khi lên tiếng.
"Nếu chúng tôi bắt được kẻ cướp, chúng tôi sẽ lấy hết chiến lợi phẩm. Anh có đồng ý không?"
"Tất nhiên rồi."
"Tốt."
Khi gã đầu trọc ra hiệu, những nhà thám hiểm khác hạ vũ khí xuống.
Rõ ràng là mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy nếu tôi không phải là một Barbarian.
"Vào đây đi. Chúng ta sẽ nói chuyện thêm sau."
Khi tôi tiến lại gần họ, người đàn ông tóc vàng, cao khoảng 160cm, sử dụng kỹ năng của anh ta và tạo ra một lớp màn chắn bao quanh chúng tôi.
"Đây là kỹ năng của tôi, kỹ năng của Earth Gnome. Nó có thể giúp chúng ta đồng hoá với môi trường xung quanh trong phạm vi bán kính ba mét."
Nói một cách đơn giản, đây là phiên bản AoE của kỹ năng tàng hình của Cung thủ Goblin. Dù mang lại hiệu ứng tàng hình quần thể khá op, nhưng đổi lại, nó có một nhược điểm là không thể di chuyển.
"Anh có bị thương không?"
"Không có."
"Thật là may mắn..."
Người đàn ông đầu trọc nhìn tôi và nói vậy.
Anh ấy nói đúng.
Có bao nhiêu nhóm thám hiểm có khả năng tàng hình AoE ở Tầng Hai đồng thời còn đồng ý giúp đỡ chúng tôi? Chúng tôi thậm chí có thể hoàn toàn tránh né chiến đấu với ả ta dựa vào kỹ năng này.
"...Lại có thêm hai tên Barbarian nữa mắc bẫy."
Mẹ kiếp, vậy ra thật may mắn đó là chỉ bọn chúng sao?
Thực lòng đấy, ngày hôm nay có thể xui thêm được nữa không?
「Nhân vật đã trúng kỹ năng [Suppress].」(Áp chế)
"Hô hô."
Tôi có thể thấy một tia tham lam thoáng qua trong mắt những nhà thám hiểm, kể cả tên đầu trọc. Một trong số chúng đã lục tung ba lô của tôi và mở túi đựng đá mana.
"Các người đã kiếm được rất nhiều tiền chỉ trong hai ngày nhỉ?"
Tôi muốn đập nát xương sườn của hắn bằng cây chùy ngay bây giờ, nhưng cơ thể tôi không cử động. Và Anyar cũng vậy.
"Ngươi đang ngạc nhiên khi cơ thể ngươi đột nhiên ngừng chuyển động phải không?"
Nhảm nhí, tất nhiên tôi biết đó là sức mạnh của Tinh chất. Tôi thậm chí còn đoán được đó là loại Tinh chất gì rồi.
Có nhiều kỹ năng có hiệu ứng tương tự, nhưng chỉ có một khả năng mà những tên khốn này, những nhà thám hiểm cùng tầng với chúng tôi, có thể sỡ hữu.
‘[Suppress] của một con Stone Golem, phải không?’
Tôi chắc chắn là như vậy.
Thứ đang khống chế cơ thể tôi hiện tại là kỹ năng chủ động của quái vật cấp 8, Stone Golem.
Cách dễ nhất để thoát khỏi hiệu ứng này là chịu sát thương, chỉ cần một đòn đánh nhẹ gây 1 sát thương cũng là đủ Nhưng nếu bọn khốn nạn này không phải là những kẻ vô não thì chắc hẳn chúng đã cẩn thận về điều đó rồi.
"Này anh bạn, nhìn chằm chằm như thế chẳng ích gì đâu. Anh không thể giải quyết được trạng thái áp chế theo cách đó đâu."
Đây là tình huống tồi tệ nhất, thậm chí không thể diễn tả được bằng từ kinh tởm.
Chết tiệt, tôi đã nói là tôi sẽ sống sót bằng mọi giá, vậy mà cuối cùng tôi lại chết thế này sao?
"Nhìn xem anh ta trừng mắt kìa. Này, ngươi vẫn chưa hiểu tình hình của mình sao?"
"Không sao đâu, Ramod. Cứ kết thúc như thế này đi. Tên cướp mà họ nhắc đến có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, điều đó làm tôi khó chịu."
"Chết tiệt, xui xẻo quá. Cuối cùng chúng ta cũng bắt được một người phụ nữ, nhưng cô ta lại là một Barbarian."
"Đồ ngu, một Barbarian không phải sẽ tốt hơn sao? Trái tim của chúng có thể bán được giá cao bao nhiêu chẳng lẽ anh không biết sao?"
Những ham muốn xấu xa của chúng, giờ đã bộc lộ trọn vẹn, làm da tôi ngứa ngáy và xương cốt tôi lạnh buốt.
Người đàn ông trọc đầu rút ra một lưỡi dao sắc nhọn và giơ lên.
"Giết chúng chỉ trong một đòn. Đừng làm mọi chuyện phức tạp."
"Chậc, đừng lo."
Vù!
Sát ý lan tỏa trong gió.
Hướng về phía cổ tôi.
Cổ?'
Ngay cả khi cái chết sắp xảy ra, não tôi vẫn tổng hợp mọi thông tin xung quanh và đưa ra một phương án giúp tôi thoát khỏi tình huống này.
Tất nhiên, tôi không biết liệu nó có thực sự hiệu quả hay không, nhưng thử giãy giụa một lần cuối sẽ có ích hơn nhiều so với việc suy ngẫm về cuộc đời và băn khoăn về những điều hối tiếc.
Xoẹt!
Lưỡi dao sắc nhọn cắt xuyên qua cổ tôi. Cùng lúc đó, một cảm giác ngứa ran dâng lên và sự áp chế bao phủ cơ thể tôi được giải phóng.
Ngay khi lấy lại quyền điều khiển cơ thể, tôi lập tức bật ngửa người ra sau,
Thời gian dường như đang ngưng lại.
"Hả?"
Tôi có thể thấy vẻ mặt bất ngờ của hắn ta. Bàn tay từng cầm con dao găm của gã giờ đây trống rỗng.
Đó là lúc tôi cảm thấy có vật lạ mắc kẹt trên cổ của mình.
‘Ồ, nó bị kẹt ở giữa chừng rồi.'
Ngay khi tôi nhận ra điều đó, não tôi đã đưa ra một kết luận ngắn gọn.
‘Cũng không tệ.’
Chỉ cần máu không chảy quá nhiều thì tôi có thể cầm cự thêm một chút nữa.
Nghĩ rồi, tôi vung cây chùy trong tay hướng tới mái tóc bóng mượt, mịn màng và không có lông của tên đầu trọc.
Rắc!
Người đàn ông trọc đầu ngay lập tức ngã gục, hộp sọ bị lõm một nửa.
Thời gian đang dần trôi trở lại, với tốc độ khoảng 0,5 lần bình thường.
"Darvan!!"
Có rất nhiều khuôn mặt bối rối khắp nơi.
Cái gì, mấy thằng khốn nạn các người không ngờ rằng gã bị dao đâm vào cổ lại có thể đánh trả sao?
"Ngươi..."
Thực ra, chính bản thân tôi cũng không ngờ tới việc bản thân có thể làm như vậy, nhưng chuyện đó vẫn cứ xảy ra như một phép màu.
"Mẹ kiếp, ngươi sẽ phải trả giá."
Có thứ gì đó đang rỉ ra từ cổ họng tôi trong suốt thời gian đó. Cơ thể tôi dần mất đi sức lực và ánh sáng mà mắt tôi nhìn thấy cũng đang trở nên mờ nhạt.
Cảm giác ngứa ran lan tỏa từ đầu đến chân, điều đó chỉ nghĩa là cơ thể tôi đang thiếu oxy và máu.
Đau quá!
Cây chùy và tấm khiên mà tôi vẫn đang sử dụng thuận tay đột nhiên như thể nặng ngàn cân, tụt khỏi tay tôi và rơi xuống đất.
Tôi muốn ngã gục ngay lập tức và nghỉ ngơi nhưng vẫn còn nhiều việc phải làm. Tôi không liều mạng đến vậy chỉ để kéo theo một tên khốn nạn.
Kẹt kẹt!
Dồn chút sức lực cuối cùng vào tay, mặc kệ cơ thể đang lảo đảo sắp đổ của mình, tôi rút con dao đamg mắc kẹt trên cổ mình ra và ném mạnh nó về phía Anyar, người chỉ cách tôi khoảng bốn bước chân.
"Urgh!"
Xin lỗi, nhưng ít nhất thì cơ thể cô có thể cử động được rồi.
Chém!
Ngay lúc bị con dao găm đâm vào cẳng tay, Anyar vung lấy thanh đại kiếm của mình và chém ngang lưng tên cung thủ gần đó khiến hắn tách ra làm đôi.
Sau đó, cô ấy thực hiện động tác xoay tròn, xoay một vòng, rồi nhảy lên và đập vũ khí xuống đầu tên thứ ba.
Chiếc mũ sắt của hắn ta hoàn toàn vô dụng, bị bóp méo như một vỏ chai nhựa rỗng
Rắc!
Máu nhỏ giọt từ các vết nứt bao phủ khối kim loại phế liệu mà trước đó còn là chiếc mũ giáp.
"Cái gì, lũ điên này!"
Người đàn ông tóc vàng, người đứng xa nhất và may mắn trốn thoát khỏi cuộc phản kích, ngay lập tức hủy bỏ kỹ năng và cắm mặt chạy mà không ngoảnh lại nhìn.
Hắn ta rõ ràng không chậm hơn một con Goblin bao nhiêu trong việc đánh giá tình hình.
"Bjorn!"
Anyar, người vừa dọn dẹp xong xung quanh, chạy tới và quỳ xuống bên cạnh tôi.
Tốt rồi, vậy thì tôi có thể để phần còn lại cho cô ấy.
"Bjorn!"
Anyar ôm tôi và hét lớn tên tôi như một bài điếu văn, như thể cô ấy đang ôm lấy một người đàn ông đã chết.
Cảm thấy có điềm chẳng lành, tôi cố gắng mở đôi mắt buồn ngủ của mình ra và cố gắng nói chuyện.
"Kh-khụ!"
"Tôi hiểu rồi! Tôi chắc chắn sẽ trả thù cho anh!"
Không, ai cần báo thù cơ chứ, tôi vẫn chưa chết mà.
[ Thành tựu hoàn thành ]
[ Tình trạng: HP giảm xuống dưới 0,1%. ]
[ Phần thưởng: Chỉ số tinh thần vĩnh viễn tăng +3. ]
Tôi cố gắng hết sức để thốt ra từ đó.
"Thuốc."
Chết tiệt, mau cho tôi dùng thuốc
*****
Bjorn Yandel
Cấp độ: 2
Thể chất: 46
Tinh thần: 39 (Mới +3)
Siêu năng: 4
Tổng cấp độ vật phẩm: 202
Lực chiến tổng thể: 139,5 (Mới +3)
*****
Xèo!
Cái lỗ trên cổ tôi bắt đầu lành lại, kèm theo một cơn đau dữ dội. Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui sướng.
Bởi vì tôi có thể cảm nhận rất rõ sự sống đang được thổi vào cơ thể đang gần kề cái chết của tôi.
"Hô hô hô."
Cơn đau rát bỏng đánh thức tâm trí đang đờ đẫn.
Tôi đã sống.
Lần này tôi thực sự đã nghĩ rằng mình sẽ vượt qua được sông Vong Xuyên và đến vùng đất của những linh hồn.
May mắn thay, tôi đã không sử dụng 1,4 triệu stones của mình vào việc gì khác và đã kích hoạt Dấu ấn Bất tử đầu tiên.
Nếu không có điều đó, tôi sẽ không thể ngồi đây ngay lúc này.
"Anyar."
"Anh cảm thấy sao rồi?"
"Chiến trường, quét dọn chiến trường trước đã"
Ngay khi có đủ sức để nói, tôi đã hướng dẫn Anyar. Sau đó, bằng cách nào đó tôi đã tự kéo mình lên và đổ phần thuốc còn lại lên khắp cổ.
Bùm.
Cảm giác như đang đổ tiền lên cổ vậy, nhưng tôi không thể nào làm khác được được.
Mặc dù vết thương trên cổ tôi có vẻ đã khá hơn, nhưng ai biết được tình trạng bên trong thế nào. Nó đã gây ra tổn thương gì cho não tôi? Vì vậy, tốt hơn hết là nên thực hiện các biện pháp phòng ngừa trước tiên.
"Ối"
Trên thực tế, chẳng bao lâu sau, một cảm giác ngứa ran xuất hiện ở phía sau hộp sọ của tôi. Xét đến cường độ của cơn đau, có vẻ như nó không nghiêm trọng, nhưng nó có thể phát triển thành vấn đề lớn nếu không được điều trị.
"Tôi có thể kiểm tra vết thương của anh một lát được không?"
"Còn trang bị thì sao?"
"Tôi đã lấy hết mọi thứ rồi."
“Tôi hiểu rồi.”
Khi tôi gật đầu, Anyar nâng cằm tôi lên và kiểm tra vết thương một cách cẩn thận.
"Vết thương này sẽ để lại sẹo."
Có chút kỳ lạ. Erwin cũng đã nói điều gì đó khá tương tự với tôi, nhưng cảm xúc ẩn phía sau những lời nói đó lại hoàn toàn khác.
"Tuyệt. Anh sẽ là Barbarian duy nhất có sẹo từ một vết đâm ở cổ!"
Cô ấy coi đây là một kiểu huân chương hay gì đó tương tự à?
Nghiêm túc mà nói, sự việc lần này đã đổi mới suy nghĩ của tôi.
Trước đó, cho dù đã có chút hiểu biết về phong cách sống man rợ của bọn Barbarian, tôi cũng không bao giờ nghĩ họ sẽ thấy vui khi được sống với một cái lỗ ở dưới cổ.
"Bây giờ thì sao?"
Anyar hỏi về kế hoạch tương lai của tôi.
Thực ra, tôi cũng đang lo lắng về điều này.
Mặc dù chúng tôi vừa mới diễn xiếc trên sợi dây căng giữa sự sống và cái chết, nhưng thực tế, mối nguy hiểm đang uy hiếp đến tính mạng của chúng tôi vẫn chưa hề biến mất.
"Đã bao lâu trôi wua rồi?"
"Tối đa là khoảng năm phút."
Năm phút đã trôi qua và chẳng có chuyện gì được giải quyết. Ngược lại, việc gặp phải những tên khốn này chỉ khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Tôi thật điên rồ khi nghĩ ra kế hoạch này. Bất kể tình hình có cấp bách ra sao, làm sao tôi lại dám nghĩ đến việc mượn sức của những tên khốn mạo hiểm giả khác cơ chứ?
Mặc kệ đi, bây giờ không phải là lúc để hối hận.
"Hắn ta chạy theo hướng nào?"
"Bên đó."
Dẫn theo Anyar, tôi di chuyển dọc theo hướng mà tên khốn tóc vàng đã trốn thoát.
Mặc dù mặt đất lầy lội khiến cho chúng tôi không có dấu chân nào để lần theo, nhưng mà nói chuyện vẫn diễn ra đúng như mong đợi
"Đây rồi."
Tôi tìm thấy hắn ta cách đó không quá xa. Trời đang tối, hắn ta có thể chạy được bao xa cơ chứ?
Có lẽ khi chạy, anh ta đã đập đầu vào đống đổ nát của một tòa nhà và ngã xuống đất bất tỉnh.
"Này! T-thả tôi ra!"
Sau khi tịch thu hết mọi thứ có thể dùng làm vũ khí, tôi giẫm mạnh vào lưng hắn để đánh thức hắn dậy, và hắn lập tức bắt đầu quỳ gối trên mặt đất.
Thái độ của hắn rất lịch sự so với trước đây - lúc hắn ta tắc lưỡi khi biết người phụ nữ chúng bắt được là một người Barbarian.
"Ugggggg!"
Anyar túm lấy cổ người đàn ông và nhấc hắn ta lên bằng một tay. Tuy nhiên, hắn quá thấp đến nỗi chân hắn còn không thể chạm đất.
"Kaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Nhìn thấy anh ta vùng vẫy, bị siết cổ, tôi cảm thấy sảng khoái hơn là thông cảm. Hơn nữa, tôi thậm chí còn muốn cho hắn một lời khuyên ngoài định mức.
Nếu muốn kết liễu ai đó, hắn ta nên làm đúng cách.
Luôn nhắm vào đầu, không phải cổ.
Nếu hắn làm vậy, ngay cả thuốc hồi phục hay Dấu ấn Bất tử cũng sẽ không có tác dụng gì.
"Anyar, thả hắn ta ra."
Mặc dù trông có vẻ như đang thắc mắc về chỉ dẫn của tôi bên trong, Anyar vẫn buông tay. Tôi tiến lại gần người đàn ông đã ngã xuống và gầm gừ ra lệnh vào tai anh ta.
"Sử dụng kỹ năng của mình đi. Nếu ngươi vẫn còn muốn sống."
Đó là lý do duy nhất tại sao tôi vẫn chưa xử lý con chuột lông vàng này.
Sức mạnh của Earth Gnome mà tên khốn này sở hữu, tôi cần nó ngay lúc này.
"Xong rồi, tôi đã dùng rồi!"
"Ngươi có thể duy trì được bao lâu?"
"Ba mươi phút! Không, tôi có thể chịu được bốn mươi phút! Cho nên ..!"
Hắn ta là một người lắm lời. Tôi ước gì anh ấy có thể chỉ trả lời câu hỏi của tôi và đừng nói nhảm.
Tôi hỏi lại, siết chặt cổ áo hắn trong tay mình.
"Phải mất bao lâu để sử dụng lại?"
"Tôi cần phải được nghỉ ngơi một khoảng thời gian bằng với thời gian tôi duy trì kỹ năng thì mới có thể dùng tiếp."
"Được."
Tôi thả tay khỏi cổ hắn ta, quật hắn xuống đất và đạp chân của mình lên người hắn ta để ngăn hắn ta trốn thoát. Như cách tôi thường làm với bọn Goblin.
"Giết hắn không phải sẽ tốt hơn sao? Tôi nghĩ chắc kẻ cướp đó cũng đã từ bỏ chúng ta rồi."
Tôi tự hỏi cô ấy có đang nói đùa hay không, nhưng có lẽ mọi chuyện chính là như vậy theo quan điểm của cô ấy.
Mặc dù chúng tôi đã chạy trốn nhưng không biết liệu mình có thực sự bị truy đuổi hay không.
Xét đến thời gian mà chúng tôi đã lãng phí, nếu cô ta có đuổi theo, thì việc chúng tôi thậm chí còn chưa nhìn thấy một cọng lông của cô ta thật sự rất kỳ lạ.
‘Từ bỏ sao?’
Chắc chắn là khả năng đó có tồn tại. Có lẽ con khốn tâm thần đó nghĩ rằng những tân binh như chúng tôi thậm chí không đáng để đuổi theo.
‘Vậy nếu lỡ chúng tôi quay lại thành phố và làm chứng chống lại cô ta thì sao?’
Nếu khuôn mặt trần trụi mà chúng ta thấy lúc nãy thực chất là một lớp ngụy trang ma thuật thì điều đó có thể coi là một lời giải thích hợp lý.
Nhưng
Mọi chuyện không thể nào diễn ra tốt đẹp như vậy được.
Ý tôi là, chúng ta đang nói đến tôi mà.
Tôi đã may mắn bao giờ đâu?
.
Bình luận truyện