Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 15 : Kịch chiến
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 17:32 05-02-2025
.
"Percy? Percy!"
Tên thủ lĩnh vội vàng gọi tên một ai đó.
Tất nhiên là không có câu trả lời, bởi vì tôi đã dặn dò Erwin chăm sóc tên dùng nỏ trước.
"Mày đã làm cái quái gì thế?"
Sau đó, tên thủ lĩnh hỏi tôi.
Dù tôi không phản ứng hắn, có vẻ hắn ta cũng đã đoán trước được câu lời của tôi, bởi vì hắn đang tỏ ra cảnh giác với khu vực phía sau của mình, không phải với tôi.
Đây là một sai lầm rất lớn.
Bởi vì tôi rất ghét những kẻ nói chuyện mà không nhìn thẳng vào mắt người khác.
Rất nhiều là đằng khác.
Smash!
Khoảnh khắc ánh mắt của tên thủ lĩnh hướng về bụi cây phía sau lưng mình, không chút do dự, tôi lao về phía hắn và vung khiên.
Vụt !
Thật không may, tôi không đánh trúng thứ gì cả.
Hắn đã tránh được nó rồi sao? Nếu đó là Goblin, tôi đã có thể đảm bảo cho nó một vé về thế giới bên kia rồi.
"Illys! Ngay bây giờ!"
Theo lệnh của thủ lĩnh, samurai lao về phía tôi, chém ngang eo với tư thế điềm tĩnh.
Keng !
Những tia lửa bắn ra từ tấm khiên kèm theo âm thanh kim loại, và tôi đã bị chặn đứng lại hoàn toàn cùng với chiếc khiên của mình.
Thứ sức mạnh điên rồ gì thế? Tôi đã gần như làm rơi khiên của mình.
Mặc dù rất ngạc nhiên, tôi vẫn tiếp tục xông vào giữa ba người họ để đánh lạc hướng sự chú ý và tạo điều kiện cho những mũi tên của Erwin.
Tuy nhiên …
Vù!
Một cú đập nữa lại trượt mất.
Đây là trình độ của những nhà thám hiểm ở Tầng Hai sao? Trong khi đối mặt với những kẻ này, lần đầu tiên phạm vi sát thương ngắn của tấm khiên làm tôi cảm thấy khó chịu.
Nhưng tôi càng nghĩ như vậy, tôi càng thu hẹp khoảng cách và vung khiên mạnh hơn.
Rồi tôi nghe thấy âm thanh mà tôi đang chờ đợi.
Vù!
Cuối cùng, hỏa lực yểm trợ của Erwin đã bắt đầu. Tuy nhiên, mũi tên không trúng trán, cổ, chân hoặc cánh tay. Bởi vì tên khốn cầm kiếm và khiên đã chặn chúng bằng khiên của hắn.
"Tôi sẽ giải quyết những mũi tên! Đừng lo và xử lý tên Barbarian đó đi!"
Một chiến thuật hợp lý.
Dùng một người để kiềm chế một kẻ thù với dồn lực lượng để nhanh chóng tiêu diệt kẻ còn lại
Một lần nữa, con người quá phức tạp so với Goblin.
Bang!
Khi tôi đang phải chịu đòn tấn công của samurai bằng khiên, tên thủ lĩnh vung kiếm mạnh vào cánh tay trái của tôi.
Xoẹt!
May mắn thay, tôi đã phản ứng kịp thời nên vết thương không quá sâu.
Tôi đã bị chém trúng, nhưng điều đó không có ý nghĩa gì nhiều vì cánh tay đã bị thương, và thậm chí nó cũng không đau lắm vì đã nhiễm chất độc tê liệt.
"Này, thể loại quái vật gì thế này"
Tên thủ lĩnh lẩm bẩm khi thấy tôi thậm chí không chớp mắt trước vết cắt trên cánh tay mình.
Mẹ kiếp, tôi có lý do của mình và nó cũng chẳng hay ho gì đâu. Tôi vừa chửi thề trong lòng vừa dùng khiên đẩy mạnh để đánh bật đòn tấn công của tên samurai.
Sau đó, lại có một đợt hỏa lực hỗ trợ khác.
Vù!
Có lẽ cô ấy đã thay đổi vị trí bắn, vì nó đến từ một hướng hoàn toàn khác so với trước đây. Nhưng bởi vì cô ấy đang ở khá xa, một chút thay đổi trong góc độ không tạo ra nhiều sự khác biệt.
Bụp!
Tên cao kều lại một lần nữa chặn mũi tên bằng khiên của mình.
Tên khốn, hắn gần như chẳng làm gì cả. Tất cả những gì hắn làm là lao vào với cơ thể của mình và chặn đường mũi tên đang lao tới.
Đúng lúc tôi đang mất kiên nhẫn vì tình hình chiến đấu không có dấu hiệu khả quan
Phừng !
Chiếc khiên trông giống như một con nhím, cắm đầy những mũi tên của tên cao kều, bắt đầu bốc cháy nhanh chóng.
"Mẹ kiếp!"
Tên cao kều không chịu được sức nóng nên đã ném tấm khiên đi.
Haha. Xin lỗi, nhưng cung thủ của bọn ta biết cách sử dụng Tinh linh lửa.
Đó là lý do tại sao ngươi nên sử dụng khiên kim loại như ta, đồ khốn nạn!
Vù!
Vì tấm khiên khó chịu đã biến mất, những mũi tên tiếp theo của Erwin đã có thể bắn ra mà không chút do dự.
"Áaaaaa!"
Lần này, cô ấy đánh vào vai của tên đó.
Và rồi, hắn thậm chí còn đánh mất cả thanh kiếm mình đang cầm và trở thành một tên khốn vô dụng.
"Illys! Tôi sẽ xử lý con khốn đó trước!"
Chỉ đến lúc này, tên thủ lĩnh mới nắm được tình hình, giao tôi cho samurai và chạy đến bụi cây.
Đã quá muộn để tôi có thể đuổi kịp.
‘Chết tiệt. ‘
Có vẻ như tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng Erwin.
"Hãy dừng lại và bỏ cuộc đi, Barbarian."
Tên samurai lùi lại và nói với giọng nghiêm trang.
Đám nhân loại khốn nạn vẫn luôn giả dối như thế này sao?
Cái quái gì thế này? Làm sao hắn có thể nói chuyện như thể mình đang chiếm thế thượng phong trong khi chỉ đang cố kéo dài thời gian cho đến khi thủ lĩnh của hắn quay lại chứ?
Bụp!
Khi tôi lao về phía trước và sử dụng Smash, khuôn mặt của samurai nhăn lại.
"Ngươi sợ à, sợ phải đơn độc đối mặt với ta?"
"Anh ấy không đơn độc!"
Câu hỏi tôi hỏi tên samurai được gã cao kều, người đang cố gắng đứng dậy, trả lời . Trong tay trái của hắn ta là thanh kiếm một tay mà hắn đã đánh rơi trước đó.
Tuy nhiên…
Xoẹt!
Không biết có phải vì hắn chỉ thuận tay phải hay không, hắn trông không giỏi việc đó chút nào. Và cả kỹ thuật dùng khiên của hắn cũng tệ quá, hắn có được huấn luyện trước khi bước vào Mê cung không vậy?
Rầm!
Lùi lại một bước, tôi khéo léo tránh đòn tấn công của tên Samurai và vung mạnh khiên vào cổ tên cao kều.
Tên cao kều kêu lên một tiếng đau đớn.
"Áaaaaa!"
Hừm, tôi không biết là cổ của một người có thể vỡ như thế.
Gã đàn ông đó ngã xuống sàn, hai tay ôm chặt lấy cổ. Tôi rất còn muốn tận dụng cơ hội này để kết liễu kẻ địch, nhưng thật không may, kế hoạch của tôi đã phải hủy bỏ vì sự gia nhập của tên samurai.
Bụp!
Tôi không thể quen được với sức nặng của nhát chém này dù đã chặn nó không biết bao nhiêu lần.
Tại sao một tên mạnh thế này lại chơi với bọn khốn nạn này? Có câu chuyện nào đằng sau chuyện này không?
Tôi không biết, nhưng đó tuyệt đối sẽ là sai lầm lớn nhất mà tên khốn này từng mắc phải trong đời.
Vù!
Khi tôi sử dụng Smash, tên samurai lại bước nhẹ về phía sau một bước ngắn theo thói quen từ nãy đến giờ để né tránh đòn tấn công của tôi.
Nhưng lần này, lợi dụng thói quen của hắn, tôi trực tiếp ném chiếc khiên trên tay đi và thành công tiếp cận hắn trong phạm vi 1m và chộp lấy hắn bằng cánh tay của mình.
Hãy gọi kỹ năng này là [ Grab when pretending to Smash ] ( Đòn khoá trong khi giả vờ dùng Smash )….
Bây giờ tôi quá lười để đặt tên cho những động tác của mình rồi. Trò này không còn vui như trước nữa.
“Uh Uh Uh!"
Tên samurai bị tóm lấy cổ trông có vẻ bối rối.
"Ta đoán là ngươi không ngờ tới chuyện này?"
Tôi dùng hết sức kéo tên samurai về phía mình. Và bởi vì cánh tay trái đã không thể cử động, tôi dùng quyết định dùng miệng để tung đòn kết liễu.
Răng tôi cắn chặt vào cổ họng hắn.
Xoẹt!
Và xé tan nó ra.
"Ah ah ah …"
Tên samurai thậm chí còn không thể hét lên được.
Hắn ta lùi lại một bước, hai tay ôm lấy vùng cổ đang chảy máu như suối, đôi mắt vô hồn rồi sau đó ngã gục xuống sàn.
"Mister!"
Cô ấy cũng đã tự xử lý vấn đề của mình rồi à?
Ngay khi trận chiến kết thúc, Erwin xuất hiện từ bụi cây.
"Mister?"
Tôi nhổ miếng thịt trong miệng uống mặt đất và lau miệng bằng cánh tay.
Mẹ kiếp, thật là bẩn thỉu.
Trận chiến khó khăn của chúng tôi cuối cùng cũng đã kết thúc…
Không, có lẽ chỉ có mình tôi thấy thế thôi.
May mắn thay, Erwin trông không tơi tả hơn lần chúng tôi chia tay trước đó, như thể trận chiến đã kết thúc trước khi kẻ thù tiếp cận được cô ấy.
Ngược lại, tôi mới là người trông như một miếng vải rách.
"Mister, anh mau uống ngay đi."
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một chút, tôi ngồi bệt xuống đất và Erwin đưa một lọ thuốc về phía tôi.
Ực, ực, ực
Dù nó gây đau đớn không thể chịu nổi, tôi vẫn cẩn thận uống hết lọ thuốc trị thương quý giá. Erwin bảo hiệu quả sẽ tốt hơn nếu tôi uống hết thảy vì đổ lên vết thương.
Sau khi uống hết cả chai, tôi cảm nhận được một phản ứng hoàn toàn khác so với mọi khi.
Có điều gì đó đang sôi sục bên trong tôi. Tôi cảm thấy đau đớn như thể có hàng nghìn cây châm đang châm vào mạch máu của tôi, và da tôi nóng đến mức tôi cảm thấy mình sắp phát sốt.
Tình trạng này kéo dài trong hơn mười phút.
"Mister, xin hãy mạnh mẽ lên nhé."
Erwin lau mồ hôi trên người tôi từng chút một bằng chiếc khăn tay cũ.
Có phải vì chất độc không? Hay là do tôi quá bẩn? Tôi không biết, nhưng chiếc khăn tay màu trắng của cô ấy đã chuyển hoàn toàn sang màu đen.
‘Sau này tôi sẽ phải mua cho cô ấy cái mới.’
"Xong rồi. Bây giờ ổn rồi, ổn rồi."
Gần như đã gầy đi một vòng, tôi chật vật đứng dậy khỏi mặt đất. Nhìn xuống cơ thể của mình, tôi có thể thấy những vết cắt và vết đâm cả lớn lẫn nhỏ trên người đều đã kết vảy.
Nếu tôi dùng thêm một lọ thuốc nữa, những thứ này cũng sẽ biến mất, nhưng tôi quyết định sẽ không làm vậy.
"Trông có vẻ hơi xấu" - Erwin chép miệng
Có sẹo thì sao? Tôi là một chiến binh Barbarian mà!
"Nước."
"Vâng! Đây ạ."
Vừa nói xong, Erwin đã nhanh chóng lục tung túi xách và lấy ra một túi nước.
Cảm giác như mình là ông chủ vậy.
Ực, ực, sau khi uống hết chai, sức lực của tôi bắt đầu hồi phục dần.
Nước có hiệu quả tốt như vậy sao ?
Những mạch máu nổi khắp cơ thể tôi bắt đầu chìm xuống.
"Lấy đồng hồ của tôi ra."
Với sự giúp đỡ của Erwin, tôi kiểm tra lại thời gian và cứng đờ lại.
[23:20]
Chết tiệt, bọn chúng thậm chí còn không cho tôi thời gian để nghỉ ngơi.
Chỉ còn bốn mươi phút nữa là hết ngày thứ bảy.
Nếu đến lúc đó mà chúng tôi vẫn chưa xuống được Tầng Một thì tôi sẽ phải sống thêm vài ngày nữa ở cái nơi chết tiệt này.
"Erwin, cởi quần áo ra."
"Sao … sao cơ ?"
Không, là quần áo của họ chứ không phải của cô.
Tôi không còn sức để nói nữa nên chỉ chỉ tay vào những xác chết để ngừng hành động nới lỏng cổ áo trước của cô ấy lại.
"Không cần phải quá kỹ lưỡng. Chúng ta không có thời gian, nên chỉ cần gói ghém trang bị kim loại, túi đựng Mana Stones và ba lô đeo lưng của chúng thôi."
"Vâng!"
Biết rằng không còn thời gian, Erwin di chuyển thật nhanh.
"Ah, em sẽ đi lấy trang bị của tên tóc đỏ và tên dùng nỏ kia!"
Được, và hãy cẩn thận đừng giẫm phải bẫy.
Trong lúc Erwin đi vắng, tôi cởi bỏ trang bị khỏi tên samurai và tên cao kều.
Chiến lợi phẩm của tôi bao gồm một tấm bảo vệ ngực, thanh katana mà samurai sử dụng và một tấm khiên làm từ gỗ đã sắp biến thành một tấm khiên làm từ than.
Sau khi phân loại thiết bị xong, tôi ước tính sơ bộ, chỉ chọn những thiết bị có vẻ đắt tiền và đóng gói chúng.
Và ngay lúc tôi đang cất chúng vào ba lô thì Erwin xuất hiện.
Hồng hộc !
Có vẻ như việc mang hai chiếc ba lô có vẻ hơi nặng đối với cô ấy. Nhưng xin lỗi, tôi không thể giúp cô được. Bởi vì tôi thậm chí đang phải mang theo ba cái.
Tôi kiểm tra lại thời gian một lần nữa.
[23:35].
Chỉ còn hai mươi lăm phút nữa thôi.
"Chạy thôi."
"Anh ổn chứ? Anh trông có vẻ mệt mỏi"
"Đừng bận tâm đến chuyện đó."
Erwin rất lo lắng, nhưng khi thấy biểu cảm của tôi, cô ấy gật đầu và bắt đầu trinh sát.
Và cuộc đua marathon đã bắt đầu
"Tôi sẽ cố hết sức theo sau cô, vì vậy hãy tăng tốc hết mức có thể và dò đường nhé."
"Được."
Tôi để Erwin chạy phía trước nhất, sau đó tôi tiếp tục chạy trong khi điều chỉnh tốc độ.
Cơ thể tôi cảm thấy nặng nề lạ thường. Những chiếc ba lô trên vai mà tôi có thể mang vác dễ dàng giờ đây nặng tựa ngàn cân.
Tuy nhiên, tôi không thể bỏ lại những thứ này. Tôi đã liều mạng làm tất cả những phần khó khăn nhất, vì vậy tôi phải có phần thưởng. Đó không phải là thứ cơ bản của một thế giới công bằng sao?
"Phù, phù, phù"
Đã bao lâu rồi?
Đột nhiên, một cánh cổng xuất hiện ở đằng xa. Erwin, người đến trước, đang đợi tôi ở phía trước.
Biểu cảm của cô ấy, sự kết hợp giữa niềm vui và sự hối tiếc, giống như nhân vật chính trong truyện tranh thiếu nữ vậy ( Shoujo manga ).
Trời ạ, đây chính xác là bầu không khí mà tôi không giỏi ứng phó nhất. Cảm thấy hơi bồn chồn, tôi cố gắng hết sức và tăng tốc bước đi.
"Vào trước đi!"
"Hả, được thôi!"
Vì đây là thực tế chứ không phải truyện tranh, thế nên tôi đã mạnh dạn bỏ qua phần ôm ấp đầy cảm xúc và bước vào cổng không gian.
Loé sáng!
Ánh sáng từ việc dịch chuyển vẫn chói loá như thường lệ. Nhưng bằng cách nào đó, lần này tôi cảm thấy ánh sáng đó như đang ôm lấy tôi.
*****
Cảm giác khi trở lại Tầng Một không khác mấy so với lúc tôi bước vào Tầng Hai. Vẫn là cảm giác giống như đang lăn lộn trong bụng một thứ gì đó.
"Argh…"
Thật không may, ngay cả kết quả cũng giống y hệt như vậy. Không, thậm chí có thể còn tệ hơn nữa.
Bụp!
Trong khi tôi lại ngã cắm đầu xuống đất, lần này Erwin cũng tiếp đất một cách duyên dáng. Làm sao chuyện này lại xảy ra lần nữa vậy chứ?
Khi tôi bị ném xuống Tầng Hai, tôi đã vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên trời như một pha bóng bổng, nhưng lần này lại giống như ai đó đang phát một quả bóng nhanh. Và rất rõ ràng, tôi chính là quả bóng.
Trời ạ, xương tôi đau quá.
"Tư thế tiếp đất của anh thật buồn cười!"
Vâng, haha.
Tôi nhất định cũng sẽ thấy rất buồn cười nếu có một tên xấu số nào đó ngã xuống ngay bên cạnh tôi.
"Phù."
Tôi đứng dậy, thả lỏng cơ thể đau nhức và phủi sạch bụi bẩn.
Tôi kiểm tra thời gian.
[23:58].
Tôi đã ở rất gần với việc về đến nhà an toàn và tất nhiên, tôi không muốn nhường công lao này cho sự may mắn.
Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, đó là do tôi, nếu mọi việc không diễn ra tốt đẹp, đó cũng là do tôi. Một cách suy nghĩ như vậy là liều thuốc tốt nhất cho sức khỏe tinh thần của bạn.
"Mister, anh đã làm việc chăm chỉ rồi."
"Ừ, cô cũng đã làm việc chăm chỉ."
Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi chào tạm biệt.
Đợi đã, tôi cảm thấy như mình đã quên điều gì đó…
"Phân phối chiến lợi phẩm!"
"Đúng rồi! Tinh chất!"
Erwin và tôi đều hét lên như thể chúng tôi vừa nhớ ra điều gì đó cùng một lúc.
"Tinh chất?"
"Đúng vậy! Anh bảo em hứa với anh một điều mà!"
À đúng rồi, đúng là như vậy.
Bây giờ tôi đã nhớ ra điều mình đã quên. Nhưng không có thời gian để nói chuyện dài dòng. Tôi nhanh chóng kiểm tra lại đồng hồ.
[23:59].
Tôi nhìn vào kim giây và thấy chỉ còn khoảng 15 giây nữa. Tôi nhanh chóng đóng đồng hồ lại và ngẩng đầu lên nhìn Erwin.
Hừm, chỗ đó tên là gì nhỉ ?
Tôi nghĩ là cái gì gì đó đen …
"Cá Voi Đen! Chúng ta gặp nhau ở quán rượu Cá Voi Đen nhé!"
"Vâng!"
Erwin gật đầu lia lịa trước lời mời của tôi.
Bây giờ, tôi nghĩ mình đã có thể yên tâm…
[ Mê cung đã đóng.]
[ Nhân vật đang di chuyển đến Raphdonia.]
À chết tiệt, tôi đã quên không nói với cô ấy là mấy giờ.
.
Bình luận truyện