Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian
Chương 11 : Điểm đến cũng là nơi bắt đầu
Người đăng: ksama
Ngày đăng: 11:04 03-02-2025
.
Hai người bọn họ có lẽ đã tách ra rồi. Nếu thấy một tên Barbarian dùng búa một tay và khiên, đừng vội vàng tiếp cận. Hãy chờ đợi và kêu gọi hỗ trợ.]
Vẻ ngoài của tôi đã bị bọn họ biết được.
Miêu tả của kẻ báo tin không quá chi tiết, nhưng điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Tôi không nghĩ có bất kỳ người Barbarian nào ngoài tôi sử dụng khiên.
"Chú.."
Erwin nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Biết cô ấy đang nghĩ gì, tôi nở một nụ cười tươi.
"Đừng lo lắng. Tôi sẽ không bỏ rơi cô đâu."
Tôi đã quyết định sẽ giúp Erwin.Lý do rất đơn giản. Tôi luôn thích giúp đỡ những người gặp khó khăn, đặc biệt là khi điều đó có lợi cho tôi
"Như tôi đã nói trước đó, tôi sẽ nhận được 90% và cô sẽ chỉ nhận 10%. Hiểu chưa?"
"Tất nhiên rồi. Tôi nhất định sẽ đền đáp ân huệ này."
Ân huệ sao …
"Được , tôi rất mong chờ điều đó."
Không có lý do gì để từ chối cả, mặc dù tôi không mong đợi quá nhiều về sự trả ơn .
"Vâng, chắc chắn rồi"
Khi Erwin siết chặt nắm đấm với ánh mắt quyết tâm, tôi thắt chặt dây giày và chuẩn bị di chuyển.
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
"Chúng ta sẽ di chuyển qua vùng tối. Hãy triệu hồi Spirit của cô lần nữa. Chúng ta sẽ nói về phần còn lại của kế hoạch trong khi đi."
"Vâng"
Khi chúng tôi bước đi trong bóng tối với ngọn lửa to bằng nắm tay làm đèn, tôi bắt đầu kiểm tra thêm một vài thứ.
"Spirit đó có thể được triệu hồi trong bao lâu?"
"Nếu chỉ thắp sáng xung quanh thì có thể kéo dài trong 10 giờ."
"Phải mất bao lâu để hồi phục?"
"Tôi cần nghỉ ngơi trong hai giờ."
"Đã rõ."
Mọi thứ tốt hơn nhiều so với tôi nghĩ.
Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch, chúng tôi sẽ thoát khỏi sự truy đuổi của chúng mà không gặp nhiều rủi ro.
Khi đó, tôi sẽ lấy được lợi nhuận từ rủi ro mà tôi đã mạo hiểm lần này.
"Chú."
Trong lúc tôi đang bận suy nghĩ một lúc, Erwin lên tiếng với tôi.
"Tôi có thể hỏi chúng ta đang đi đâu không?"
Ồ, tôi quên nói với cô ấy điều đó.
"Tầng Hai."
"Gì cơ ?"
Đừng nhìn tôi như thế. Cô nghe đúng rồi đấy.
"Chúng ta sẽ lên Tầng Hai."
"Chú và tôi, chỉ có hai chúng ta thôi sao?"
"Đúng vậy, chỉ có hai chúng ta thôi."
Trên thực tế, có thể nói đây là lựa chọn duy nhất của chúng tôi và là điều mà tôi đã cân nhắc trong một thời gian.
Ở Tầng Một, ngay cả khi hai chúng tôi hợp tác hoàn hảo, thu nhập ròng sẽ chỉ giảm, nhưng nếu đi săn ở Tầng Hai thì lại là một câu chuyện khác.
"Xin lỗi? Tầng Hai hoàn toàn khác so với Tầng Một. Chú biết điều đó mà, đúng không?"
"Tôi biết."
Ở Tầng Một, ba hoặc bốn kẻ địch sẽ xuất hiện cùng một lúc, nhưng ở tầng thứ hai, con số đó có thể tăng lên đến mười. Các loài cao cấp và thậm chí là biến thể cấp cao cũng bắt đầu xuất hiện.
"Nhưng nếu chúng ta chỉ ở gần lối vào thì ổn thôi. Bởi vì tôi và cô khá hợp nhau."
"Thật vậy sao, chú và tôi?"
Tôi không biết có gì đáng ngạc nhiên, nhưng rõ ràng một Tanker cận chiến và một Archer tầm xa tạo nên một sự kết hợp tuyệt vời. Đó cũng là lý do tại sao tôi đã cân nhắc đến việc lên tầng cùng với Erwin trước đó.
Trong trường hợp đi săn ở Tầng Hai, ngay cả với tỉ lệ chia 5:5 số Mana Stone, thu nhập của tôi vẫn sẽ tăng đáng kể.
‘À, chắc là từ góc độ của cô ấy thì trông chúng tôi giống như đang cố nhảy vào hang ổ của bọn Orc để tránh bọn Goblin vậy.’
Vâng, nhìn vào phản ứng của cô ấy bây giờ, tôi nghĩ cô ấy sẽ từ chối thẳng thừng nêú tôi đề nghị sớm hơn. Nhưng tình hình hiện tại hoàn toàn khác so với trước đây.
"Chúng ta đâu còn lựa chọn nào khác đâu ? Những kẻ truy đuổi đã lấp kín Tầng Một, cô cũng biết điều đó mà phải không?"
Bây giờ, tình thế đang có lợi cho tôi: Erwin giờ đã có động lực để chịu nước lên Tầng Hai và tôi có thể nhận được tỉ lệ chia 9:10 .
Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là quyết định này được đưa ra hoàn toàn dựa trên những tính toán thiệt hơn.
[Những người bắt được con đàn bà đó đầu tiên sẽ được thưởng thêm 10.000 viên Mana Stone và có cơ hội tận hưởng nó đầu tiên.]
Tôi không thích những kẻ này.
Không, cảm giác của tôi về bọn chúng phải nói là căm ghét mới đúng.
Và bằng cách bắt ngáng chân những kẻ này, tôi có thể nhận được phần thưởng lớn hơn nhiều so với rủi ro rất nhỏ bé, và thậm chí là sự tự thoả mãn khi làm một việc tốt. Đây không phải là một mũi tên bắn hạ ba con chim sao?
"Tôi sẽ cho cô một cơ hội cuối để lựa chọn. Cô sẽ làm gì?"
"Tôi sẽ đi."
Erwin gật đầu với vẻ mặt kiên quyết.
Có vẻ như thông điệp liên lạc cuối cùng từ Message Stone đã đóng một vai trò quyết định
Thật quá kịp thời.
"Vậy thì chúng ta tiếp tục di chuyển thôi."
"Nhưng chú có biết đường lên Tầng Hai không?"
"Tôi không biết chính xác."
"Sao cơ?"
"Nhưng đừng lo lắng. Nếu chúng ta cứ tiếp tục đi về phía bắc, chắc chắn một lúc nào đó chúng ta sẽ gặp phải nó thôi."
Đó không phải là một hy vọng viển vông mà là sự thật.
Nếu bạn đi dọc theo hành lang của Vùng tối theo bất kỳ hướng nào, sớm muộn gì bạn cũng sẽ tìm thấy một cánh cổng.
Bởi vì Vùng tối này giống như một lối đi dẫn lên tầng trên. Nếu không có nó, phần lớn mọi người sẽ lạc ở đây vì kiến trúc phức tạp của hang động.
"Có một cái bẫy Goblin ở đằng kia!"
Khi chúng tôi tiếp tục đi, chúng tôi gặp phải một cái bẫy. Việc chạm trán với Goblin diễn ra muộn hơn tôi nghĩ, chúng tôi đáng lẽ phải gặp nó sớm hơn nhiều.
Có lẽ sẽ có ít Goblin hơn khi ở trong Vùng Tối?
Giống như trong trò chơi?
Nếu đúng như vậy thì tôi sẽ cảm thấy hơi bực bội. Tôi đã may mắn đến mức nào khi ngay từ lúc bắt đầu đã rơi vào Vùng Tối và gặp ngay một con Goblin?
"Tôi sẽ giải quyết nó! Chú cứ nghỉ ngơi đi!"
Có lẽ coi đây là cơ hội để chứng tỏ bản thân mình, Erwin bước về phía trước.
"Tôi chỉ nói phòng trường hợp cô quên mất, nhớ đừng dùng Spirit đấy."
"...Tất nhiên rồi!"
Với vẻ mặt quá bối rối mất tự nhiên, Erwin tiến đến gần cái bẫy.
Và
"Gru!"
Ngay khi con Goblinxuất hiện, cô bắn mũi tên mà cô vẫn giữ nguyên ở cự ly rất gần.
Rầm!
Ồ, giống như Legolas vậy.
Kỹ năng của cô ấy tốt hơn mong đợi rất nhiều. Chuyển động cơ thể cũng rất nhanh nhẹn.
"Thế nào?"
Erwin, người đã giết chết con Goblin chỉ bằng một đòn, nhìn tôi với vẻ mặt vui vẻ.
"Bình thường cô hay đung Spirit của mình không?"
"Có."
"Tốt lắm. Nhìn cách cô bắn, cô đúng là một Fairy."
Erwin trông vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.
Cảm giác được người khác công nhận có vui vẻ đến vậy không?
Thành thật mà nói, câu nói của tôi có hơi mỉa mai. Nhưng nhìn suốt khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau cho đến nay, đó chính xác là một lời khen gián tiếp.
Tôi không nghi ngờ kỹ năng của cô ấy. Chỉ nghi ngờ tính cách của cô ấy thôi.
"Nhưng chúng ta sẽ phải chiến đấu nhiều trận hơn nữa trong tương lai. Tốt nhất là cô nên tiết kiệm mũi tên của mình, càng nhiều càng tốt."
"Ồ, nhưng tôi có thể nhặt nó lên và sử dụng lại được không? Không cần phải kén chọn đâu."
Erwin cúi xuống và lấy viên đá mana và mũi tên trước khi quay lại. Mũi tên có vẻ vẫn còn tốt, không có hư hỏng nào đáng kể.
" Phải."
Bây giờ tôi cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong trò chơi, mũi tên là vật phẩm tiêu hao, sẽ biến mất sau mỗi lần bắn. Để bù lại, người ta có thể mang theo một bó gồm một nghìn mũi tên.
"Nhìn đây này!"
Erwin đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra.
"Cầm lấy! Khi nào anh có chín, em sẽ có một, đúng không? Em sẽ cố gắng làm việc trong tương lai! Khi đó em cũng có thể kiếm được một ít, đúng chứ? Em đã hứa sẽ mua thứ gì đó cho chị gái em khi em trở về!"
(Dịch giả-kun: Từ bây giờ, mối quan hệ của Erwin và Jandel sẽ chính thức bước vào thân mật, mình sẽ để xưng hô của Erwin với Jandel là anh-em bởi vì ẻm là một bé Fairy rất là dễ thương )
Ờ, à, ừm.
"Ừ, làm việc chăm chỉ nhé"
Cái gì cơ? Cô ấy đang cố mỉa mai tôi à?
Trong khi chúng tôi di chuyển nhanh về phía bắc trong bóng tối, thỉnh thoảng bắt gặp Goblin ở đâu đó, Message Stone, thứ vốn đã im lặng trong một thời gian dài, lại truyền lại tin nhắn.
[Thông tin bổ sung được chuyển tiếp. Hatch Young, người bị con điếm Fairy đó đả thương, đã tăng tiền thưởng lên 20.000 stones. Dù sống hay chết.]
Điều này có nghĩa là chúng chỉ cách chúng tôi khoảng 300m.
Có lẽ theo bản năng, Erwin lặng lẽ nép lại gần tôi hơn.
"Yên tâm đi. Họ sẽ không bám theo chúng ta quá lâu đâu."
"Thật vậy sao?"
"Ừ."
Thực ra, tôi gần như chắc chắn.
Tôi có thể cảm nhận được điều đó khi nghe lỏm được những cuộc trò chuyện từ Message Stone. Nếu phải dùng một thứ gì đó để mô tả, bọn chúng giống như một băng đảng côn đồ lỏng lẻo, không có cảm giác gắn kết.
Có lẽ, nhóm này chỉ đóng vai trò là một cộng đồng thuận tiện để chúng trao đổi thông tin với nhau. Bởi lẽ, Tầng Một là nơi không thể tụ tập quá năm người.
[Tôi đang định đi săn Blade Wolves, có ai đi cùng tôi không?]
[Tôi mệt rồi, nên muốn tìm người nghỉ ngơi. Ai đồng ý thì đến ao nước cạnh tảng đá lớn.]
Trên thực tế, chúng tôi có thể nghe thấy những thông tin liên lạc này ở khắp mọi nơi khi chúng tôi di chuyển. Những người này không thực sự quan tâm đến món tiền thưởng được đăng.
Mặc dù vậy, tôi vẫn không hề thư giãn. Không phải vì mọi việc diễn ra không như mong đợi, mà vì mọi việc diễn ra quá suôn sẻ.
‘Chết tiệt.’
Vào thời điểm này trong cuộc sống, một điều gì đó tồi tệ xảy ra là điều bình thường, nhưng mọi thứ trở nên im ắng chỉ khiến tôi lo lắng hơn.
"Mister!"
(Dịch giả-kun: Dù đã đổi qua anh-em nhưng Erwin vẫn thích gọi Bjorn Jandel là chú như 1 biệt danh, theo bản dịch của team mình theo dõi thì bên đó để là Mister )
“Chuyện gì?”
"Kia kìa, có một con Ghoul ở đằng kia!"
“Anh không thấy sao?”
Trong khi nghiêng đầu, Erwin di chuyển ngọn lửa về phía trước.
Cô ấy thực sự có một thị lực tuyệt vời.
Dưới sự trợ giúp của tinh linh lửa, hình dáng của một con Ghoul cũng hiện ra trong tầm nhìn của tôi.
Da thịt thối rữa, mí mắt trống rỗng, móng tay dài sắc nhọn giống như móng vuốt, và chạy trốn bằng bốn chân mặc dù có hình dạng cơ thể giống người.
Nó giống hệt như hình minh họa mà tôi đã thấy trên màn hình tải trò chơi.
Tuy nhiên, có một vấn đề, tại sao Ghoul lại ở đây?
Ở Tầng Một, các loại quái vật khác nhau xuất hiện tùy theo hướng đông, tây, bắc hay nam. Lũ Ghoul xuất hiện ở khu vực phía tây, và hướng mà chúng tôi phải đi là hướng bắc.
Có phải chúng tôi đã vô tình đi chệch hướng tới biên giới của hai khu vực khi đang lang thang không?
Vâng, có thể là như vậy.
Chúng tôi đã luôn đi về phía bắc, nhưng có một số ngõ cụt trên đường đi buộc chúng tôi phải chuyển hướng.
Tôi sẽ phải nghĩ cách giải quyết vấn đề này.
"Lần này em lại phải chiến đấu một mình sao?"
Erwin, người tràn đầy động lực khi chiến đấu với bọn Goblin, lần đầu tiên tỏ ra e ngại.
Có phải cô ấy thấy sợ vì đây là lần đầu tiên cô gặp loại quái vật undead này không?
‘Cô ấy cũng có một khía cạnh độc đáo của riêng mình.’
"Tôi sẽ chăm sóc con đầu tiên. Cô chỉ cần tập trung vào những con ở phía sau thôi."
"Được!"
Sau khi chia sẻ chiến lược sơ bộ, tôi từ từ bước tới.
Tổng cộng có ba con Ghoul đang chặn lối đi, tất cả đều ngồi xổm trên sàn như những con chó.
Step .
Ngay cả khi tôi đã đến rất gần, chúng vẫn không hề nhúc nhích.
Trong trò chơi, Ghoul là một loại quái vật có giác quan rất kém. Bạn phải bước vào một phạm vi nhất định thì mới bị chủ động công kích.
Vậy là chi tiết này cũng giống như trong trò chơi sao?
Step
Khi tôi cẩn thận bước thêm một bước nữa, ba con Ghoul đến tận bây giờ mới phát giác được kẻ địch và cùng lúc lao về phía tôi.
"Grurururuck!"
Âm thanh chúng phát ra tương tự như tiếng kêu của Goblin. Có phải vì cả hai đều là quái vật cấp 9 không? Thật sự là chúng không có điểm gì đặc biệt cả.
"Hôôôôôô!"
Thay vì rút lui, tôi bước lại gần hơn và vung mạnh búa đập vỡ đầu con Ghoul dẫn đầu.
Chúng ta hãy gọi kỹ năng này là ‘Hammer Smash’.
Rắc!
Ngay khi một con Ghoul bị nghiền nát, một mũi tên bay tới từ phía sau và trúng vào một con Ghoul khác.
Xoẹt !
Erwin có vẻ thực sự thích tấn công vào vị trí giữa hai lông mày.
Con Ghoul thứ ba không bị ngăn cản nhanh chóng nhảy vồ về phía tôi, buộc tôi phải vung tay cầm khiên về phía nó để bảo vệ cho cơ thể.
Rầm!
Cú vung khiên đẩy lùi con quái vật, nhưng đồng thời cũng khiến cánh tay cầm khiên của tôi tê dại mất cảm giác. Nhân cơ hội con quái vật bị đánh bật, tôi đuổi theo với tay còn lại và kết thúc trận chiến bằng một cú đập búa quyết định.
[ Bạn đã đánh bại một con Ghoul. EXP +1 ]
Trận chiến kết thúc chỉ trong chớp mắt, nhưng tôi phải mất một lúc để hồi phục về đến trạng thái tốt nhất.
Về sức mạnh chiến đấu, Ghoul vượt trội hơn Goblin. Chúng có sức mạnh lớn hơn nhiều và nhìn chung cũng nhanh hơn.
May mắn cho chúng, bù lại cho cơ thể yếu ớt, chúng được ban tặng khả năng thiết lập bẫy. Nhưng, bạn phải là một thằng ngốc thực sự mới có thể giẫm vào đó.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết xung quanh phải có ánh sáng.
"Dù sao thì chúng vẫn tốt hơn Goblin."
"Hả? Tại sao?"
"Bởi vì phải mất thời gian để tìm ra và đuổi theo một con Goblin."
Miễn là bạn không bị áp đảo trong trận chiến mặt đối mặt thì việc săn Ghoul có vẻ hiệu quả hơn nhiều so với săn Goblin.
Ghoul sẽ không đặt bẫy và núp trong một xó xỉnh nào đó, đồng thời cũng không bỏ chạy khi cảm thấy bị đe doạ. Một ưu điểm lớn nữa là chúng sẽ không chủ động tấn công trừ khi bạn đến gần.
"Lần sau, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu cô bắn chết 1 con trước lúc chúng đang ở một khoảng cách xa.”
"Vâng, em hiểu rồi.”
Sau khi chia sẻ một kế hoạch chiến đấu ngắn gọn cho tương lai, tôi thu thập những viên Mana Stone rơi trên đất và bỏ chúng vào túi.
"Em… Mister…?"
"Có chuyện gì thế?"
"Em… cái đó… dựa theo giao ước của chúng ta, bây giờ đến lượt em có một viên."
"Ồ, đúng rồi."
Chúng tôi tiếp tục đi dọc theo hang động.
Dự đoán của tôi rằng chúng tôi đang ở gần biên giới của hai khu vực đã đúng.
Trong một lúc, bọn Ghoul và Goblin xen kẽ nhau, nhưng khi chúng tôi tiếp tục đi về phía bắc, thì toàn bộ lại là Goblin.
Đã bao lâu rồi?
[22:47].
Khi ngày thứ ba sắp kết thúc
Sau khoảng thời gian nghỉ ngơi kéo dài khoảng bốn giờ, chúng tôi lại hướng về phía bắc và phát hiện ra điều gì đó - một đường màu đỏ sẫm được vẽ trên mặt đất.
"Hmm, vết máu à? Em không nghĩ thứ này thuộc về Goblin đâu, của ai thế?"
Không hiểu sao tôi cảm thấy như mình quen biết chủ nhân của nó.
Vì vậy, tôi tiếp tục đi theo, và lần này, có thêm những mẩu bánh mì rơi xuống đất. Liên tục, theo những khoảng thời gian đều đặn.
Vì vậy, tôi tiếp tục theo dõi vết máu.
Với vẻ mặt rất khó tả.
"Này, anh đã không nói gì từ nãy đến giờ rồi. Có chuyện gì à?"
Mười phút.
"Anh đang giận em sao?"
Ba mươi phút.
"Này? Mister?"
Hai giờ.
"..."
Đi đến cuối con đường dài màu đỏ đó, cuối cùng tôi cũng tìm thấy chiếc dép bị bỏ lại trên mặt đất.
Những lời chửi thề thốt ra một cách đột ngột.
"Mẹ kiếp, các người đùa tôi đấy à?"
"A, em sai rồi! Nhưng em đã làm sai gì ấy nhỉ!"
Có một cánh cổng ở rất gần nơi tôi được dịch chuyển đến. Nó ở gần đến mức tôi sẽ đập mũi của mình vào nó nếu tôi vô tình vấp té ngay khi bị dịch chuyển vào đây.
.
Bình luận truyện