Sống Sót Trong Trò Chơi Với Tư Cách Một Barbarian

Chương 10 : Truy sát

Người đăng: ksama

Ngày đăng: 14:32 23-01-2025

.
Nói một cách chính xác thì từ "chúng ta" không nên được sử dụng ở đây. Bởi vì cặp đôi Fat và Skinny chỉ quan tâm đến Erwin chứ không phải tôi. Tug. Tôi lại dùng chân đá Erwin một cái. "Ughhhh" Ý cô là sao, ugh? Tỉnh dậy đi. Tôi biết cô không ngủ. Tôi đã thấy cô lấy chăn che mặt khi tôi liếc nhìn cô ngay sau khi nghe thấy lời họ nói. "Này!" Thật lãng phí thời gian khi tiếp tục trò hề này, vì vậy tôi chỉ nắm lấy vai cô ấy và buộc cô ấy đứng dậy. "Sao cô lại giả vờ ngủ thế?" "Đó, đó là vì…" Erwin lẩm bẩm và tránh ánh mắt của tôi. Đây là một tình huống khẩn cấp và tôi cần có thông tin nhanh nhất có thể để đưa ra quyết định, vậy nên tôi không có thời gian để nghĩ xem liệu anh động của mình có thô lỗ quá hay không. Tôi nắm chặt lấy cằm cô ấy và buộc cô ấy nhìn vào tôi. Trước ánh mắt đầy nghiêm túc của tôi, Erwin cuối cùng cũng miễn cưỡng lên tiếng. "Bởi vì chú sẽ rời đi ngay khi tôi thức dậy." Thật vậy sao, thứ đó cũng có thể là lý do sao? À đúng rồi, tôi đã thề như vậy. Tôi từng hứa nếu có xung đột với những nhà thám hiểm khác trong khi canh gác vào ban đêm, chúng tôi sẽ chiến đấu cùng nhau.Nhưng thật không may cho Erwin, những kẻ này lại xuất hiện vào lượt cuối cùng. Điều đó có nghĩa là nếu cô ấy thức dậy, cô ấy sẽ phải tự mình đối đầu với những kẻ đó. Tất nhiên, tôi không quan tâm đến ‘danh dự của một chiến binh’, nhưng cô ấy không biết điều đó. Vì vậy, cô ấy đã cố gắng giữ tôi ở lại bằng cách này. "Hô." Tôi hít một hơi thật sâu. Nếu một người đàn ông trưởng thành như ông chú Hans lợi dụng tôi như thế này, tôi thực sự sẽ tức giận. Nhưng vì cô ấy chỉ mới hai mươi tuổi nên một chút thương hại nở rộ trong trái tim tôi. (Dịch giả-kun : hình như sau này có nói, nhưng t phải nói luôn bây giờ. Truyện tính tuổi theo kiểu Hàn Quốc, mọi người cứ thấy nhân vật nào báo tuổi thì trừ hai đi là ra tuổi theo cách tính của mình.) Tất nhiên, chuyện nào phải ra chuyện đó. Tôi vẫn phải đưa ra quyết định. "Là hai người đó đã làm cô bị thương sao ?" "KHÔNG." "Vậy tại sao cô lại muốn trốn tránh họ?" "Có một hoa văn khắc trên quần áo của họ. Loại hoa văn đó giống hệt với người đàn ông đã cố làm hại tôi. Họ hẳn là cùng một nhóm." Một nhóm! Fuck, vậy là không chỉ có hai kẻ đó thôi sao. Mọi chuyện có vẻ ngày càng rắc rối hơn rồi nhỉ? Tôi đang muốn bắt đầu cân nhắc xem liệu mọi chuyện có tốt hơn không nếu tôi nói lời tạm biệt với cô nàng Fairy này và mỗi người một ngả từ đây rồi đấy. "Chúng ta sẽ vừa nói chuyện vừa di chuyển. " "Chú sẽ giúp tôi chứ?" "Ít nhất thì tôi cũng sẽ lắng nghe câu chuyện của cô." Trước hết, chúng tôi phải ra khỏi đây và tôi phải nắm bắt phần còn lại của tình hình trên đường đi thì tôi mới có thể đưa ra quyết định. Chúng tôi bắt đầu di chuyển, gần như là chạy, để cách xa vị trí của điểm cắm trại ban nãy càng xa càng tốt. "Kể cho tôi nghe mọi chuyện đã xảy ra cho đến giờ." Như thể đọc được bầu không khí, Erwin chỉ đọc vắn tắt những thông tin quan trọng mà không thêm thắt những điều vô bổ vào. "Vào đêm đầu tiên, Night Friend mà tôi vừa mới gặp đã tấn công tôi khi tôi đang ngủ. Sau đó tôi mới biết anh ta là thủ lĩnh của một băng đảng chủ yếu hoạt động ở tầng một ,nhóm này có tên là 'Crystal Union'.” "Tôi đã trốn thoát được, nhưng sau đó, những người trong tổ chức đó bắt đầu truy sát tôi và tấn công tôi bất cứ khi nào họ nhìn thấy. Tôi đã bị thương trong quá trình đó." Tôi dừng lại một lát. "Khoan đã, làm sao họ biết cô là kẻ thù của họ?" "Họ sử dụng Message Stone(đá truyền tin) ." Đó là gì vậy? Trong trò chơi không có vật phẩm nào có tên như thế cả. "Chi tiết hơn một chút." "Đó là một công cụ ma thuật cho phép chúng ta nói chuyện từ xa với những Message Stones khác đã được liên kết và cộng hưởng với nó trước đó. Tôi nghe nói phạm vi kết nối tối đa là khoảng 300m." "Tôi hiểu rồi." Đây là một loại máy bộ đàm. Nếu tần số được thiết lập trước, bạn có thể giao tiếp ở khoảng cách lên đến 300m. Dần dần, tôi hiểu được tình hình chúng ta đang gặp phải. Tuy nhiên, vấn đề là : "Tại sao bọn họ lại đuổi theo cô?" Erwin không làm gì sai cả, cô ấy chỉ là một con mồi đã trốn thoát được thôi. Tại sao chúng lại tốn nhiều công sức đến vậy chỉ để truy đuổi một con mồi bất thành ? "Có phải họ muốn bịt miệng cô không?" "Tôi không nghĩ vậy đâu." "Vậy thì là gì?" "Đó là …" Erwin, người vẫn bình tĩnh trả lời câu hỏi của tôi cho đến giờ, một lần nữa lại do dự không muốn nói. Tôi thực sự không thể giúp cô ấy nếu cô ấy cứ tiếp tục thái độ này. Trong khi tôi đang cân nhắc việc từ bỏ cô ấy, Erwin mở miệng: "Tôi đã vung dao trúng người đàn ông cầm đầu khi tôi bỏ chạy lần đầu. Chỉ là, chỗ tôi đâm anh ta, là một vị trí khá nhạy cảm … " "Một vị trí nhạy cảm, ý của cô là …" Không hiểu sao tôi lại cảm thấy lạnh dưới đũng quần. Từng cơn ớn liên tục chạy dọc theo phần thân dưới của tôi. "Cái đó … ừm … cái đó… là ở đó à?" ‘Gật đầu’ "Ummm, dù sao thì, tôi nghe từ những người đuổi theo tôi sau đó, nó đã bị cắt đứt hoàn toàn và thậm chí không thể gắn lại bằng dược phẩm được, tôi đoán đó là lý do tại sao chúng lại truy đuổi lâu đến vậy." Ra đó là lý do cô ấy bị truy sát. "Tôi, tôi, tôi xin lỗi" “Không có gì phải xin lỗi cả. Không phải gã đó là thủ phạm sao? Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.” Một vấn đề đơn giản như vậy nhưng tại sao lại có quá nhiều người trên thế giới không hiểu được cơ chứ? "Chú, tôi nghĩ có ai đó ở phía sau chúng ta." "Ở đâu?" "Đừng quay đầu lại." Tôi đã tập trung vào thính giác của mình nhưng vẫn không nghe được gì. "Trên đường lớn, tôi nghĩ chúng cách chúng ta khoảng 150m." Thật kỳ lạ khi cô ấy có thể cảm nhận được sự hiện diện ở khoảng cách đó, nhưng có vẻ như không phải là nói dối. Không có lý do gì để cô ấy làm vậy. Đây có phải là thiên phú giác quan bẩm sinh của một Fairy không? Hình ảnh của cô ấy trong tôi đột nhiên thay đổi. "Tôi cần phải tăng tốc, cô có thể theo kịp không?" "Được. Tôi có thể xử lý được." Mặc dù miếng băng trắng che vết thương đã nhuộm thẫm màu đỏ của máu, Erwin vẫn không hề kêu lên một tiếng đau đớn nào. Cô ấy có sự can đảm. Vâng, suy nghĩ của tôi lại trở nên phức tạp rồi. "Kẻ theo dõi cách chúng ta bao xa?" "Vẫn là 150m." Ngay cả khi tăng tốc độ, chúng tôi vẫn không thể kéo dài khoảng cách. Mọi chuyện không ổn rồi. Bây giờ, kẻ theo dõi hẳn đang thông báo vị trí của chúng ta cho đồng bọn của hắn bằng một viên Message Stone hay thứ gì đó đại loại như vậy. ‘Tôi phải loại bỏ hắn ta.’ Nếu mục tiêu của chúng là tôi, chắc chắn tôi sẽ phán đoán như vậy. Nhưng tôi vẫn đang chạy, bởi lẽ nếu tôi chọn giết hắn, tôi sẽ không thể bước ra khỏi vũng nước đục này nữa. Vì vậy, tôi phải cân nhắc thật kỹ lưỡng. "Ừm , chú?" Tôi phải chấp nhận những rủi ro gì và tôi có thể nhận lại được bao nhiêu ? Tôi cần thông tin chi tiết hơn. "Erwin." "Vâng, vâng?" "Cô giỏi làm việc gì?" "Tôi tự tin vào việc dọn dẹp và giặt giũ. Tôi không giỏi nấu ăn lắm, nhưng … " Cô ấy đang nói cái quái gì thế? "Những kỹ năng chiến đấu." "Cung, cung tên! Ồ, và cả triệu hồi các Tinh linh nữa!" ( Dịch giả-kun : hệ thống sức mạnh đăcj biểu của các Fairy. Đừng lo về nó, các chúng tộc và kỹ năng đăc trưng của họ sẽ được tác giả giải thích ngay khi gặp phải. ) "Tinh linh của thuộc tính nào?" "Lửa." Cũng được, đó là thuộc tính có giá trị nhất. Nhờ đó, tôi có thể từ từ hình dung lại kế hoạch trong đầu mình. "Cô đã từng giết ai chưa?" "Không, nhưng tôi có thể." Well, đó là một điều mà bạn phải làm thì mới biết bản thân có làm được hay không "Thôi vậy." Tôi hỏi cô ấy một câu hỏi cuối cùng. "Erwin, cô có muốn trở thành bạnd đồng hành của tôi không? Thời gian là cho đến khi cô ra khỏi Mê cung, và tỉ lệ phân phối chiến lợi phẩm sẽ là 9 cho tôi và 1 cho cô." "Được, tôi sẽ làm!" Như vậy là đã đủ lý do để tôi tham gia vào trận chiến này. "Tôi xin hứa nhân danh gia tộc tôi." "Tôi cũng xin thề trên danh dự của một chiến binh." Chúng tôi trải qua một nghĩ thức nhỏ để xây dựng lại niềm tin và phát triển mối quan hệ của chúng tôi từ Night Friends thành đồng đội tạm thời. Tất nhiên, chân của chúng tôi vẫn phải chạy như điên suốt thời gian đó. "Khoảng cách?" "Khoảng 100m!" Ngay cả ở tốc độ tối đa mà chúng tôi có thể đạt được, khoảng cách giữa chúng tôi và bọn họ vẫn đang ngày càng ngắn lại. Tôi đã quyết định rồi. "Đổi hướng di chuyển sang rìa Vùng tối ." "Đã rõ!" Chúng tôi quay lại và bước vào con đường tối tăm. Càng đi sâu, những viên pha lê tỏa sáng trên tường và nóc hàng càng ít, và chẳng mấy chốc, bóng tối bao trùm hoàn toàn chúng tôi. Cảm giác của tôi bây giờ hơi phức tạp. Suy cho cùng, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ tự mình quay trở lại đây. "Erwin, triệu hồi Spirit." Một ngọn lửa to bằng quả dưa hấu nổi trên lòng bàn tay cô ấy và chiếu sáng xung quanh. Tôi nhìn xuống sàn để tìm bẫy, nhanh chóng tiến vào trong bóng tối. Và "Hủy bỏ triệu hồi ngay." Chúng tôi ẩn mình trong một góc khuất. "Khi nào thì chú định đưa ra tín hiệu tấn công ?" "Cô sẽ sớm được nghe thôi." "Vâng." Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể và tập trung sự chú ý vào thính giác của mình. Kết quả tốt nhất có thể chính là kẻ theo đuôi sẽ bỏ lỡ chúng tôi và đi ngang qua Vùng tối. Khi đó sẽ không cần phải giết họ nữa và sau này tôi cũng có thể thoát khỏi vũng lầy này. Step, step, step . Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân của kẻ bám đuôi đã đến tai tôi. Tuy nhiên, trái với mong đợi, hắn ta dừng lại khi tiếp cận chúng tôi mà không đi ngang qua. Vị trí của hắn là ngay trước ngã tư mà chúng tôi vừa đi qua. Step,. Chết tiệt Rõ ràng là hắn ta có cách nào đó để lần ra dấu vết của chúng tôi. Có thể là mùi, âm thanh hoặc thứ gì đó kỳ diệu. Thump , thump .(Tiếng tim đập) Sau một lúc chần chừ, hắn ta quay người lại và bước chậm rãi, dừng lại ở một vị trí cách chúng tôi khoảng 30 mét… Ngay trước đường biên giới được tạo ánh sáng từ những viên pha lê và bóng tối sâu thẳm của Vùng tối. ***** Hắn ta nghểnh cổ nhìn vào bóng tối. Còn chúng tôi thì nín thở dõi theo. “Tìm thấy bọn ngươi rồi.” Người đàn ông hít hà vài lần trong sự tĩnh lặng rồi thì thầm một mình. Sau đó, hắn ta rút thứ gì đó ra khỏi túi. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nó trong đời, nhưng tôi đã trực giác nhận ra đó là vật gì. Message Stone. Ngay khi nhìn thấy nó, tôi liền ra hiệu cho Erwin bằng một tiếng thì thầm ngắn. Erwin, người vẫn giương cung và ngắm bắn trong suốt thời gian đó gật đầu và buông tay ra. "Bắn." Vù . Trước khi tôi kịp nói hết lời, mũi tên đã xuyên qua trán người đàn ông. Bụp . Ngay cả sau khi người đàn ông đó ngã xuống sàn và chết, tôi cũng không tới gần ngay lập tức. Erwin, người vừa lần đầu tiên giết người, không thể che giấu cơ thể đang run rẩy đó. "Làm tốt lắm. Do dự sẽ chỉ tăng thêm nguy hiểm." Đó không chỉ là lời khen giả tạo mà là sự thật. Sợ hãi cũng là chuyện thường tình. Chẳng phải tôi cũng đã dừng lại trước khi đập khiên xuống người chú Hans sao? Erwin thậm chí còn không có chút do dự nào trong khoảng thời gian đó. Cho dù tôi không nói ra, nhưng trong lòng cô ấy vẫn biết điều đó. Sự quyết đoán đó là điều quan trọng nhất trong những trận chiến sinh tồn như thế này. "Cảm ơn." “Đợi ở đây một lát." Việc an ủi người khác của tôi kết thúc tại thời điểm này, và tôi rời khỏi bóng tối để kiểm tra cái xác. Có lẽ anh ta đã để lại túi đồ cho một đồng đội khác để di chuyển nhanh hơn, cho nên kẻ truy đuổi trông có vẻ hơi nghèo nàn. ‘Cảm thấy tiếc nuối về một điều như thế này chính là bằng chứng tốt nhất để chứng minh thực sự tôi đã đồng hóa vào thế giới này.' Tháo bỏ toàn bộ trang bị khỏi xác tên theo dõi, từ đầu đến chân, tôi sắp xếp các vật phẩm thu được từng cái một. Một chiếc thắt lưng, một chiếc áo và quần bằng da, hai con dao găm, một túi Mana Stone khá nặng, một lọ thuốc đựng trong một chiếc túi khác buộc vào thắt lưng, và cuối cùng là một viên Message Stone. "Tốt rồi. Mau đến đây." Sau khi phân loại sơ bộ chiến lợi phẩm, tôi gọi Erwin. Cô ấy tháo băng gạc và bôi lọ thuốc tôi vừa tìm được vào vết thương. Vết thương bắt đầu lành lại một cách thần kỳ. "Kkk" Sẽ không sao nếu cô ấy gây ra chút tiếng động, nhưng Erwin nghiến chặt răng và chịu đựng nỗi đau trong im lặng. Cô ấy cũng có một mặt cứng rắn của riêng mình. "Cô có bị choáng không?" "Có. Nhưng chỉ một chút thôi." "Vậy thì thay cái này đi." Sau khi quá trình xử lý vết thương kết thúc trong vài phút, tôi đưa cô ấy chiếc áo và quần da mà tôi vừa mới nhặt được. Một cách hoàn toàn lý trí, tôi đánh giá rằng để cô ấy mặc những thứ này sẽ có ích cho trận chiến hơn chiếc ào choàng lùng phùng kia "Tôi sẽ mặc chúng ngay." Chắc có lẽ cô ấy tin rằng làm theo mọi chỉ dẫn của tôi sẽ giúp cô ấy có cơ hội sống sót cao hơn, nên dù hơi ngượng ngùng, nhưng Erwin vẫn ngay lập tức nhận lấy quần áo và biến mất vào bóng tối để thay đồ. "Vẫn chưa xong đâu. Đến đây để tôi xem thử." Tôi cắt bớt phần viền nhô của giáp da ở tay và chân. "Mặc cả cái này vào nữa. Trông cô sẽ đẹp hơn một chút." - Tôi nói khi đưa chiếc thắt lưng quá. Nhìn chung, nó vẫn hơi rộng một chút, nhưng trông có vẻ khá hơn nhiều sau khi đeo thắt lưng. Tuy nhiên, vì thay đổi trang phục nên khí chất của cô cũng hoàn toàn thay đổi. Trước đây, cô ấy trông giống như một cô nàng Fairy đi dã ngoại, nhưng bây giờ cô ấy trông giống như một nữ chiến binh thực thụ. Ngay cả khuôn mặt cô cũng toát lên cảm giác đó. "Cảm giác thật lạ lùng." "Cô sẽ quen dần thôi." "Tôi hiểu rồi, là như vậy sao?" "Đúng vậy, cô sẽ dần quen với cảm giác trở thành mạo hiểm giả." Tôi nhét số đồ còn lại vào ba lô rồi kéo cái xác không mảnh vải che thân vào trong bóng tối. Sau đó tôi cầm viên Message Stone trên tay. "Làm sao để đọc tin nhắn trong này?" "Đợi đã. Để tôi làm cho." Erwin nhận lấy Message Stone và nhấn vào thứ gì đó. [Serdin, người đang đuổi theo con điếm Fairy và tên khốn Barbarian đó, đã mất liên lạc. Tất cả những ai nghe thấy điều này, hãy tập trung tại Khu vực Goblin.] Mọi việc đang diễn ra đúng như tôi mong đợi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang