Sơn Hải Bát Hoang Lục
Chương 07 : Cuộc chiến sinh tử trên phố
Người đăng: cuabacang
.
Chương 7: Cuộc chiến sinh tử trên phố
Hai vách đá cheo leo cao đến trăm trượng đứng đối diện nhau, rêu xanh mọc khắp, như vạn mũi tên xuyên vào mây đen che đậy bầu trời. Bóng ma hoàng hôn to lớn bao trùm xuống, khe suối hẹp ở giữa hai bên vách núi càng thêm âm u.
Nơi đây chính là Ưng Sầu Câu ở phía nam Tể Dương tập, lại đi trăm dặm về hướng nam, thì ra trung bộ Man Hoang, tới gần vùng quê tươi tốt do Khuyển Thú chiếm cứ.
"Dê béo nhỏ, còn phải đợi bao lâu nưac?" Bàn Hổ nằm ngửa tại phía sau một tảng đá lớn, vung vẩy lung tung chiếc rìu lớn, khóe mắt len lén liếc về túi giấy dầu trên tay Chi Thú Chân. Nước sốt nấm ớt thấm ra túi giấy, mùi thơm thoang thoảng bay ra khiến người say mê.
Hắn dẫn Chi Thú Chân chạy tới không nghỉ mất một canh giờ, lại chờ lâu. Hắn đã đói đến bụng dán vào lưng.
"Chờ trời tối thêm một chút." Chi Thú Chân nằm ở bên người Bàn Hổ, cẩn thận quan sát tháp canh cách hơn mười trượng. Tháp canh dựng trên mỏm đá lồi ra trên vách núi, dựa vào vách núi, hai bên vách đều dựng một tòa, trên tháp canh treo kèn sừng bò cảnh báo. Bốn cái mã phỉ đứng trên đấy, lúc thì nói chuyện chửi bới, khi thì ngó nhìn ra xung quanh. Một khi có người tới gần cửa vào ở khe núi sẽ khó thoát khỏi tầm mắt.
Trại của Vương Đại Ma Tử liền giấu ở chỗ sâu trong khe núi.
"Dê béo nhỏ, ta không hiểu được vì sao chúng ta không trực tiếp đánh gục Vương Đại Ma Tử, còn đi xa đến Ưng Sầu Câu làm gì?"
"Xử lý Vương Đại Ma Tử, liền muốn chống lại thế lực sau lưng hắn. Đây cũng là nguyên nhân mà Vương Đại Ma Tử chỉ dám chắn cửa Di Hồng viện, không dám phá cửa lao vào, ra tay đánh nhau. Nếu ai cố tình vi phạm luật lệ, liền cùng bốn cái lão đại của Tể Dương tập đối nghịch." Chi Thú Chân thuận miệng nói, hắn còn muốn giấu kín một thời gian tại Tể Dương tập, sao chịu bại lộ mình? Nhưng nếu Vương Đại Ma Tử đem sự tình làm lớn, sớm muộn thì mình sẽ bị bắt.
"Xử lý những tiểu lâu la này có ích không?"
"Toàn bộ mã phỉ của Ưng Sầu Câu ước chừng khoảng trăm người. Lần trước bị chúng ta diệt trừ mười ba cái, Vương Đại Ma Tử lại mang theo hai mươi cái đi Di Hồng viện, đại bộ phận mã phỉ đều vùi tại hang ổ. Giết sạch bọn hắn, Vương Đại Ma Tử chỉ có thể biến thành một con sói mất đi nanh vuốt."
"Bang ——" một vòng ánh kiếm chướng mắt xé rách bóng hoàng hôn, rỉ sắt trên kiếm của Liễu Lăng Phong như bong ra từng mảng, ánh sáng lập loè rực rỡ bất tận.
Thôi Chi Hoán cười nhẹ một tiếng, giũ ra hai tay áo vang dội, thanh khí màu máu hồng giống như sông máu trào lên, liên miên bất tận lao về ánh kiếm.
Đám người vây xem lui lại rất xa sang hai bên, một bên bộc phát ra một trận reo hò, hai cái người gỗ cuối cùng cũng chiến. Nào giống như Vương Đại Ma Tử cùng Hồng Liên Tuyết, một cái múa đao hò hét, một cái khoa tay múa chân, lừa gạt đám người, nửa ngày cãi cọ cũng không đánh nhau.
Thanh khí màu máu còn chưa tới gần, ánh kiếm đột nhiên biến mất, huyết khí vồ hụt. Sắc mặt Thôi Chi Hoán thay đổi, một kiếm này của Liễu Lăng Phong thế mà chỉ là ảo ảnh, chuôi kiếm gỉ mục nát vẫn đong đưa tại bên hông hắn, chưa xuất thủ.
Tai vừa nghe đến một tiếng cười dài của Liễu Lăng Phong thì người đã công đến, kiếm rỉ hóa thành một chùm ánh sáng hoa mắt, lao tới nhanh như điện.
Thôi Chi Hoán thầm kêu không ổn, trong chốc lát, điểm sáng bén nhọn như mưa sao băng đã bao trùm tầm mắt hắn, vừa nhanh vừa dầy, phát ra tiếng rít như mưa rào.
Bóng người Thôi Chi Hoán nhanh chóng lắc lư, liên tục né tránh, căn bản không có cơ hội đánh trả. Hắn chỉ không quan sát trong chốc lát liền mất tiên cơ, lập tức lâm vào tình huống bị động chỉ thủ không công được.
Liễu Lăng Phong theo đuổi không bỏ, liên tục xuất ra Phong Vũ Liễu Kiếm Pháp đích truyền của Liễu gia Tây Thục, một kiếm nhanh hơn một kiếm, một kiếm hung ác qua một kiếm, hung mãnh như hổ, dũng mãnh điên cuồng, đánh ra bộ kiếm pháp vốn nhẹ nhàng thay đổi hoàn toàn.
"Tê!" Ánh kiếm đi sát qua, áo bào Thôi Chi Hoán bị đâm ra một cái lỗ nhỏ. Tiếp qua mấy tức, đột nhiên kiếm khí kêu to, một sợi tóc của Thôi Chi Hoán đứt đôi rơi xuống, vỡ nát thành tro bụi.
Thôi Chi Hoán rít lên một tiếng, đột nhiên thân thể xoáy phi lên, như một con chim lớn bay lượn giữa trời, giữa không trung hiện lên hình chữ "Chi" liên tục di động, lấy một ngụm nguyên khí tính mệnh giao tu cưỡng ép thi triển thân pháp Huyết Ảnh Mê Tung của Huyết Hà tông, cuối cùng hắn cũng nhanh hơn ánh kiếm một chút.
Đột nhiên Liễu Lăng Phong dừng lại, đứng giữa phố dài, mưa kiếm đầy trời rối rít thu về thành một thanh kiếm rỉ, chỉ hướng Thôi Chi Hoán đang đứng giữa không trung. Kiếm khí tựa như tên đã trên dây, giương mà không bắn, gắt gao khóa lại thân hình đối phương.
Thôi Chi Hoán âm thầm kêu khổ, trong lòng biết một khi hết thế rơi xuống, ắt gặp một kích long trời lở đất của Liễu Lăng Phong. Không thể làm gì, thanh khí toàn thân hắn vận chuyển như nước sôi, ống tay áo mạnh mẽ mở to, không e dè phun ra huyết khí cuồn cuộn, sương dầy che khuất thân hình hắn.
Sương máu tràn ngập về bốn phía, nhanh chóng bao phủ nửa phố, tản ra mùi máu tanh gay mũi. Thôi Chi Hoán mượn cơ hội bay xuống, mũi chân vừa mới chạm đất, bỗng cảm giác lỗ chân lông trên ngực rét run, mũi kiếm xuyên thấu sương máu nồng đậm, chuẩn xác tìm được hắn.
Thôi Chi Hoán hét to, hai tay giống như Độc Long xuyên núi, xông ra ống tay áo, hư ảnh hai con bàn tay lớn màu đỏ ngòm bay lên trời, phô thiên cái địa, chính là pháp tướng Đại Huyết Ma Thủ!
"Ầm ầm", kiếm chưởng giao kích, tiếng như sấm rền, sóng khí nổ tung hướng cuồn cuộn khắp bốn phía. Miệng Thôi Chi Hoán phun máu tươi, bắn ngược về phía sau. Liễu Lăng Phong cũng kêu lên đau đớn, kiếm rỉ bất lực buông xuống, kiếm khí trong cơ thể gần như tiêu hao sạch sẽ, trong chốc lát khó mà thừa thắng đuổi giết.
"Ầm!" Thôi Chi Hoán đâm vào trên cửa chính một cửa hàng son phấn, cánh cửa gỗ táo dày cộm vỡ nát văng khắp nơi, pháp tướng Đại Huyết Ma Thủ gần như giải tán.
"Liễu Lăng Phong, ngươi sắp đạt luyện thần phản hư rồi?" Thôi Chi Hoán lảo đảo chống đất, mắt bắn hung quang, huyết khí thoáng hiện trên mặt.
"Không phải Thôi huynh cũng chỉ thiếu chút nữa a?" Liễu Lăng Phong ho nhẹ một tiếng, kiếm khí khô kiệt trong cơ thể giống như hạn hán đã lâu gặp mưa, lấy tốc độ chưa từng có tăng vọt tràn đầy, bình cảnh thông hướng luyện thần phản hư ẩn ẩn buông lỏng. Chỉ cần lại bị kích thích, liền có thể phá quan nhập cảnh!
"Tốt! Tốt! Tốt!" Thôi Chi Hoán thê lương cười dài, trong cơ thể phát ra âm thanh sóng to gió lớn trào lên của huyết hà. Phá quan nhập cảnh, cũng chia bốn loại. Loại thứ nhất là thiên nhân đốn ngộ, chỉ bằng linh tính của đạo tâm phá quan, là hư vô mờ mịt nhất, khó mà nắm được; thứ hai thì là liều mạng chém giết, tại trong một đường sống chết đột phá bình cảnh; loại thứ ba là kiên nhẫn tu luyện, lặng lẽ chờ nước chảy thành sông; loại cuối cùng là phục dụng đan dược, dựa vào lực lượng của thiên tài địa bảo cưỡng ép phá quan.
Giống như Liễu Lăng Phong, Thôi Chi Hoán cũng đứng trước phá quan. Hai người quyết đấu, đều đem đối phương là đá mài đao, từ bên trong sống chết giết ra một con đường thông hướng luyện thần phản hư.
Ánh kiếm lóe lên, Liễu Lăng Phong bổ nhào tới, cùng lúc đó, Thôi Chi Hoán cũng điên cuồng nghênh đón, giống như hai đầu trâu điên gặp nhau nơi ngõ hẹp tất dùng sừng nhọn mở đường.
Ánh kiếm hung bạo, như điện như mưa, ánh kiếm giăng khắp nơi chỉ tiến không lùi, là đường lối liều mạng hung ác, cùng bộ dáng lười biếng hoa hoa công tử của Liễu Lăng Phong từ xưa đến nay tưởng như hai người. Pháp tướng Đại Huyết Ma Thủ lại biến đến vô thanh vô tức, âm nhu khó lường, mười ngón tay máu búng ra âm hiểm, một tia tơ máu xẹt qua. Một khi tơ máu dính vào thân thể, lập tức chui vào, thôn phệ nguyên khí tinh huyết.
Ánh kiếm huyết ảnh giao thoa giao kích, hoa mắt. Bỗng dưng, trăm ngàn điểm ánh sáng lạnh lẽo cùng nhau biến mất, một chùm ánh kiếm hùng vĩ sắc bén phá vỡ hư không, chém thẳng về phía Thôi Chi Hoán, đấy là bí truyền Chân Không Phá Thể Kiếm Khí của Kiếm tông!
Thân hình Thôi Chi Hoán đột nhiên đứng thẳng bất động, pháp tướng hai con huyết thủ khổng lồ nhẹ nhàng hợp lại, đem ánh kiếm kẹp chặt. Một chùm huyết ảnh nhanh như u linh, từ từ phủ Thôi Chi Hoán lao ra, bắn về phía Liễu Lăng Phong!
"Huyết Thần Tử!"Trên nóc nhà nơi xa, một người đội mũ vành rộng nói nhỏ, vết sẹo trên mi tâm nghiêm nghị dựng đứng. Đạo Huyết Thần Tử này có mặt mũi mơ hồ, chưa đại thành, nhưng tu sĩ bị nhào trúng cũng nhanh chóng hóa thành thây khô.
Trong chớp mắt Huyết Thần Tử đã tới gần Liễu Lăng Phong trong gang tấc, kiếm rỉ của Liễu Lăng Phong lại bị pháp tướng Đại Huyết Ma Thủ kẹp lấy, khó mà rút về.
Liễu Lăng Phong xong. Người đội mũ vành rộng lắc đầu, đang muốn quay người rời đi, trong lúc đó, một đạo ánh kiếm thê lương từ sau lưng Liễu Lăng Phong trồi lên.
Mưa bụi mịt mờ, mơ mộng như sương, ánh kiếm như một tiếng thở dài tịch mịch, yếu ớt bay xuống giữa lông mày.
Mi tâm Huyết Thần Tử vỡ ra, phát ra tiếng kêu khóc nỉ non sầu thảm của hài nhi, tại trong ánh kiếm hóa thành từng tia từng sợi khói máu tiêu tan trong gió.
Thôi Chi Hoán liên tục phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch: "Pháp tướng kiếm đạo! Ngươi thế mà ngộ ra được kiếm tâm!"
Liễu Lăng Phong yên lặng đứng im, giữa lông mày trồi lên một tia buồn đau tan không hết: "Dù có kiếm tâm, nhưng viên tâm ngày xưa, lại không còn." Vô tận kiếm khí từ các nơi trong thân thể hắn cuồn cuộn vọt tới, không ngừng lao về thế giới tinh thần trong thức hải, lặng yên phá vỡ bình cảnh.
"Ngươi vẫn không thể quên được cái tiện tỳ mười năm trước!" Thôi Chi Hoán cười một tiếng dữ tợn, làn da nổ tung, một cái cục thịt đẫm máu nhanh chóng nhảy ra, hóa thành một đoàn sương máu, nhanh chóng bay vụt ra phía ngoài, trên đường tiện tay vỗ, mượn lực nhảy lên nóc nhà, vô số mảnh ngói từ dưới chân bay lên trời, như mưa to chụp vào Liễu Lăng Phong.
"Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp!" Người đội mũ vành rộng lẩm bẩm, Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp là thuật cầu sống trong chỗ chết, một khi thi triển, nguyên khí trọng thương, căn cơ tổn hao rất nhiều, cơ hồ đoạn mất con đường thăng cấp. Thôi Chi Hoán dù sống sót, cả đời cũng chỉ có thể dừng bước tại cảnh giới luyện khí hoàn thần.
Kiếm rỉ Liễu Lăng Phong mở ra nhẹ nhàng, đánh văng tất cả mảnh ngói. Tốc độ Thôi Chi Hoán cực nhanh, thoáng cái đã biến mất ở phương xa, dường như chạy trốn về hướng nam.
"Bịch!" Một cỗ thây khô từ trên lưng ngựa rơi xuống, Trảm Mã Đao trên tay "Ầm" rơi xuống đất, chính là Vương Đại Ma Tử. Hắn bị Thôi Chi Hoán tiện tay vỗ trúng, tinh huyết nguyên khí toàn thân bị hút hết nên mất mạng tại chỗ.
Ánh mắt đám người bắn ra dị quang, đột nhiên tản ra, hơn mười thân ảnh đuổi theo Thôi Chi Hoán, tựa như kền kền tham lam tranh giành thịt thối. Người đội mũ vành rộng cười lạnh một tiếng, mặc dù Thôi Chi Hoán trọng thương, nhưng nhặt tiện nghi của thế gia đệ tử Huyết Hà tông, tuyệt không phải dễ như vậy.
"Tại loại địa phương như Tể Dương tập này, sói không có nanh vuốt liền là một con dê béo. Vô luận là con sói dữ khác, vẫn là chó hoang, cỏ chuột, bò sát. . . Đều sẽ như ong vỡ tổ nhào tới, cắn nát nó thành từng mảnh, hưởng thụ bữa ăn ngon, căn bản không cần chúng ta tự mình động thủ."
"Ngươi nói rất hay rất có đạo lý, ta giống như hiểu được cái gì." Bàn Hổ trở mình, mắt nhỏ chớp chớp, "Dê béo nhỏ, sao ngươi không ăn đùi gà đi?"
"Mã phỉ đổi lượt gác!" đột nhiên Chi Thú Chân nói, tháo ra vải thô quấn nhiều lớp, nắm chặt kiếm gãy lạnh buốt, eo lưng có chút cong lên.
Trong ánh hoàng hôn âm u, kiếm gãy hiện lên một vòng ánh sáng tiêu điều lạnh lẽo.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện