Sơn Hà
Chương 3 : Thiên Mạch Huyết Thạch - Phần 3
Người đăng: Độc Cô Phong
Ngày đăng: 22:46 30-06-2021
.
Hồng Tu La ngẩng trông sắc trời, miệng lẩm bẩm: “Muộn rồi, hay là đi thăm cô bé ấy trước...” đoạn chạy nhanh về phía đông thành.
Hắn đến ngoại ô phía đông, bước chân chậm dần nơi rừng rậm núi vắng, ngó quanh bốn bề không thấy ai bèn đề khí vận công lướt lên ngọn cây, bay thẳng một đường tới tận đỉnh núi.
Một lát sau, Hồng Tu La đã nghỉ chân nơi đỉnh núi, trong tay xuất hiện một chiếc kính viễn vọng, nhìn xuống bên dưới, có thể trông thấy rõ ràng toàn bộ một khu nhà gỗ nhỏ.
Bề ngoài của khu nhà gỗ đó có vẻ đã mục nát, cơ hồ là chỗ trú chân của nạn dân. Nhưng ở trong khoảng mà mấy căn nhà gỗ đó vây quanh, lại có một mảnh đất trống độ ba trượng. Bây giờ, nến được thắp sáng rực trên mảnh đất đó, có một thiếu nữ áo trắng đang cầm nhuyễn tiên quất vào trong đám nến.
Nhuyễn tiên trong tay nàng cuốn mười ngọn nến lên, không ngừng vung lên hạ xuống trong không trung, còn đám nến lại chẳng hề tắt lửa, tôn lên tựa tuyết nhẹ ngang trời, trông từ xa như một con rồng lửa đang bay múa bên trong đó, rất đẹp mắt.
Hồng Tu La nhẩm tính trong lòng, nhuyễn tiên đã cuốn lên được hơn hai mươi bảy ngọn nến, trên mặt xuất hiện ý cười, tự nói: “Nhiều hơn trước hai ngọn, tiến bộ rồi.”
Đương khi nói dở, đã thấy bước chân của thiếu nữ sơ sót, một ngọn nến rơi xuống khỏi đầu nhuyễn tiên, lòng nàng hoảng hốt, đường roi đổi, lại có thêm hai ngọn nến khác bởi thế mà tắt ngúm. Thiếu nữ áo trắng dậm chân một cái, dường như giận dữ, liều mạng quét ngang một cái, nhuyễn tiên lúc này như biến thành đao cứng kiếm sắc, bổ hơn mười ngọn nên làm đôi.
Vẻ mặt Hồng Tu La buồn rầu, thầm than: “Dục tốc bất đạt, dục tốc bất đạt...” Tuy không nhìn rõ ràng lắm, nhưng có thể tưởng tượng ra được rằng lúc này chắc chắn thiếu nữ nọ đương đeo nét thẹn quá hóa giận. Mà trong lời hắn rõ ràng còn mang theo cả sự tiếc nuối và tán thưởng, lại có cả mấy phần tiếc hận an ủi, nếu bị người khác nghe thấy nhất định sẽ cho rằng thiếu nữ áo trắng kia là con gái ruột của hắn.
Bỗng hiên, có người áo lam xuất hiện ở mảnh đất trống, tay ra hiệu mấy cái, tiện đón lấy nhuyễn tiên từ chỗ thiếu nữ áo trắng mà nhẹ nhàng vung lên, mười mấy ngọn nến trên nền đất đồng loạt bị cuốn lên cao. Điều khiến người ta cảm thấy sửng sốt ấy là đám nến vốn đã bị dập tắt lại bị những ngọn nến khác thắp sáng từng ngọn, từng ngọn một.
Người áo lam ấy dường như đang dạy thiếu nữ áo trắng pháp môn vận khí nhuyễn tiên. Nhưng hắn vung tay nhấc chân đều tiêu sái tự nhiên, động tác linh động mà không đường đột, tinh chuẩn mà không làm mất sự vững vàng, tuồng như múa bút vẩy mực, hái hoa bắt bướm, tựa hồ đương đạp trên đường hoang ruộng vắng rồi tiện tay trêu chọc đom đóm bay rợp trời vậy.
Hồng Tu La nhìn người mặc áo lam đăm đăm, lại than: “Dùng cách hái hoa mà dùng roi, tuy lấy nhu chế cương, song vẫn thiếu mất phần ràng buộc chặt chẽ với nhau.”
Đương lúc tự nói nhỏ, người áo lam ở cách chỗ hắn mấy dặm đột ngột ngẩng đầu trông lại, Hồng Tu La biết rất rõ rằng bản thân ẩn ở nơi núi sâu, không thể nào bị phát hiện được, hiềm nỗi vẫn chẳng đừng được mà hơi rụt đầu lại.
Trên thực tế, Hồng Tu La đã tra rõ thân phận của hai người này từ lâu.
Người áo lam kia là Biên Tiên lâu chủ Hoa Khứu Hương của bốn gia tộc lớn thần bí nhất trên giang hồ; còn thiếu nữ áo trắng là Thủy Nhu Thanh, đệ tử đời thứ hai của Ôn Nhu Hương trong bốn gia tộc đó. Nàng ta không hẳn là không có liên quan gì với Hồng Tu La, ở một mức độ nào đó thì có thể coi nàng là kẻ địch của hắn.
Hiềm nỗi, mỗi lần trông thấy nàng, Hồng Tu La lại nhớ về con gái của mình.
Ba năm trước, hắn lục tục bị bắt vào ngục, vì sợ liên lụy, có mười đệ tử Quan Tuy đã dắt theo con trai và con gái hắn rời khỏi kinh thành, rồi bị một đám người bịt mặt phục kích trên đường. Con gái hắn may mắn tránh được một kiếp, nhưng con trai hắn lại bỏ mạng ngay tại trận. Sau này, vợ hắn cho rằng hắn là kẻ đầu sỏ làm cho con trai chết thảm, từ bấy cắt đứt quan hệ, và cũng từ đó hắn không còn gặp lại con gái mình lần nào nữa.
Hồng Tu La biết rằng lúc nhậm chức tổng quản Hình bộ đã đắc tội với nhiều người, kể cả có nhiều nhân sĩ giang hồ tự nhận ân oán rõ ràng, nay bản thân thất thế, họ cũng thừa cơ tới báo thù. Hắn đã có lòng chuẩn bị đối với chuyện thế này từ lâu, nhưng tuyệt đối không tha thứ cho thái độ của vợ mình: “Lúc cưới tôi nở mày nở mặt thế nào bà không nhớ? Có thể chung hưởng phú quý mà không thể cùng gánh hoạn nạn sao?” Mà hắn càng không thể bỏ qua được chuyện nàng ta không cho con gái gặp mình, thế nên, cùng với mối hận, hắn cũng nhung nhớ con gái muôn phần – cốt nhục duy nhất còn lại trên đời này của hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện