Sơn Hà
Chương 2 : Thiên Mạch Huyết Thạch - Phần 2
Người đăng: Độc Cô Phong
Ngày đăng: 15:19 16-06-2021
.
“Kìa, sao Bình Hoặc tỷ tỷ đang nói chuyện thì lại nhìn trời ngẩn ngơ thế này? Lại còn cười nữa? Ha ha, muội biết rồi, nhất định là lại nghĩ tới tình đệ đệ kia của tỷ đúng không?”
“Tiểu nha đầu muội đừng có nói bậy, có phải muội không quen Tiểu Huyền đâu, gì mà tình đệ đệ, khó nghe quá đi mất!”
“Đừng có chối nữa. Tỷ nhìn đi, bức thêu này tỷ đã thêu hơn hai năm rồi. Thêu xong lại tháo ra thêu lại, không phải mắc bệnh tương tư thì là gì.”
“Nha đầu Thư Nghi chết tiệt này, làm gì có chuyện đó! Nói cho muội biết, cuộn tơ này là Tiểu Huyền tặng cho ta trước khi rời khỏi viện Thanh Thu. Ta nghĩ nếu có thể thêu thành chân dung của hắn, lần sau gặp lại không biết hắn sẽ vui mừng tới cỡ nào. Tiếc là không có chân dung người thật, thêu kiểu gì cũng không vừa ý. Mấy lần muốn xin công tử vẽ một bức hoạ Tiểu Huyền cho ta, nhưng lại không dám mở miệng.”
“Hì hì, công tử thương tỷ như vậy, sao lại không dám mở miệng chứ? Muội thấy là tỷ sợ công tử nhìn thấu tâm tư của tỷ nên mới ngại không dám nói. Nể tình bình thường tỷ luôn tốt với muội, muội sẽ giúp tỷ một lần vậy, xin công tử làm mai gả tỷ cho Tiểu Huyền, để tỷ khỏi phải ôm bệnh tương tư nữa…”
“Đừng nói nữa! Để xem ta có xé nát miệng của muội không…”
Trong một gian phòng nhỏ của viện Thanh Thu nơi hồ Sơ Ngọc, hai thiếu nữ tuổi chừng mười sáu cười đùa trêu chọc nhau. Bên ngoài là đêm đông giá rét, trong phòng lại ấm áp hệt như tiết xuân.
Thiếu nữ áo đỏ tóc xoã bên vai, mày nhạt mắt sáng, bên khoé miệng còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu. Thiếu nữ áo vàng búi tóc hai bên, má phấn ửng hồng, trên gương mặt trái xoan là đôi mắt to tròn, trông có vẻ tinh nghịch. Hai người đều là nha hoàn thiếp thân của Vân Công Tử Quách Mộ Hàn của viện Thanh Thu, người áo đỏ tên Bình Hoặc, áo vàng là Thư Nghi.
Ba năm trước Ám Khí Vương Lâm Thanh đưa Tiểu Huyền vào kinh, lúc đi ngang tiểu trấn Bình Sơn, Tiểu Huyền bị ngự sử Quản Bình của thái tử bày mưu bắt cóc. Sau đó Quản Bình lại giao Tiểu Huyền cho ngỗ tác Hắc Nhị của thành Vấn Hà trông coi. Không ngờ Tiểu Huyền lại kết thành bạn vong niên với Hắc Nhị, còn học được tuyệt học gia truyền của hắn là thuật thôi cốt.
Sau đó Truy Bộ Vương Lương Thần do Thái Thân Vương phái tới lại bắt Tiểu Huyền để uy hiếp Lâm Thanh. Nhưng Tiểu Huyền tinh ranh đã chạy thoát từ trong tay của Lương Thần, trời xui đất khiến thế nào lại kết bạn với đại đệ tử Địch Trần của quốc sư Mông Bạc chốn Thổ Phồn, cũng theo hắn vào viện Thanh Thu, nhờ vậy mà quen biết với Bình Hoặc.
Bình Hoặc và Tiểu Huyền tuy ở cùng một nơi, nhưng một đứa là tiểu nam hài thông minh đáng yêu, tinh ranh nghịch ngợm. Một người lại là tiểu cô nương dịu dàng ngoan ngoãn, khéo hiểu lòng người. Khi đã thân thiết hơn, cả hai còn xưng nhau là tỷ đệ. Sau này Ám Khí Vương Lâm Thanh đưa Tiểu Huyền rời khỏi viện Thanh Thu, Tiểu Huyền bèn tặng một cuộn tơ mà hắn rút được từ phong bì “Thiên Mệnh Bảo Điển” cho Bình Hoặc, xem như tín vật ngày sau còn nhận mặt.
Nay đã ba năm trôi qua, Bình Hoặc đã thành một thiếu nữ mười tám xinh đẹp. Nàng với Tiểu Huyền xem như tình thâm nghĩa dốc*, rảnh rỗi không có gì làm nên dùng cuộn tơ hắn tặng để thêu chân dung của hắn.
*Tình thâm nghĩa dốc: Hình dung tình cảm sâu đậm và niềm tin kiên định của hai người dành cho nhau, thường chỉ dùng cho tình yêu.
Ngặt nỗi nàng không giỏi miêu tả, thêu ra cũng chẳng có hồn. Sau mấy bận thêu đi thêu lại thì thành chuyện cười của các tỷ muội.
Tỳ nữ thiếp thân của công tử vương hầu như Bình Hoặc và Thư Nghi, bình thường gần như chẳng phải làm việc gì, nhưng vẫn bị nhốt trong đình viện nên dễ thấy cô đơn, mới sinh ra cái thú tìm niềm vui bằng cách trêu ghẹo nhau. Có điều Bình Hoặc lúc này đương độ thiếu nữ tư xuân, dù biết rõ mình và Tiểu Huyền chỉ là tình tỷ đệ, nhưng các tỷ muội trêu chọc nhiều cũng khiến bản thân nàng xấu hổ theo.
Tính ra thì tiểu đệ đệ năm đó nay cũng đã 15 tuổi rồi, có lẽ bây giờ Tiểu Huyền đã là một thanh niên cao lớn cường tráng, không biết lúc gặp lại hắn thì sẽ thế nào đây? Nghĩ tới đây, Bình Hoặc cũng bất giác ngẩn ngơ.
Thư Nghi đột nhiên nhớ tới một chuyện nên nói: “Đúng rồi, nửa tháng trước muội từng nghe công tử vô tình nhắc tới, rằng Cố Tư Không phụng mệnh thái tử bí mật đi sứ tới Thổ Phồn. Vì biết công tử thân quen với Cung Địch Trần nên đặc biệt đến nhờ công tử viết một bức thư giới thiệu cho hắn. Lúc đó sao tỷ không tiện thể chuyển lời tới cho Tiểu Huyền? Cũng để Tiểu Huyền biết rõ mối tương tư của tỷ chứ… hì hì.”
Bình Hoặc không để ý tới lời trêu chọc của Thư Nghi, chỉ thở dài nói: “Tỷ cũng muốn lắm chứ. Nhưng công tử có nói Cố Tư Không đi cùng với người trong phủ tướng quân, nên tỷ đành bỏ ý định đó đi.”
“Lạ thật, tại sao lại có người của phủ tướng quân đi cùng chứ? Đúng rồi, muội từng nghe người ta nói rằng Tiểu Huyền đệ đệ của tỷ là khắc tinh gì đó của Minh tướng quân, chẳng lẽ là vì chuyện này? Muội không tin một đứa nhóc lại có bản lĩnh lớn như vậy, chắc là Minh tướng quân cũng không thèm để ý tới nó đâu.”
Bình Hoặc lắc đầu: “Không phải vì chuyện này. Người của phủ thái tử lẫn phủ tướng quân cùng tới Thổ Phồn nhất định là vì chuyện gì đó cực kỳ cơ mật, sao có thể làm mấy chuyện vặt vãnh đó giúp tỷ được chứ?”
Thư Nghi lấy làm khó hiểu: “Thì có sao đâu? Chẳng qua là chuyển giúp vài câu thôi mà.”
Bình Hoặc biết Thư Nghi không hiểu gì nhiều về cách cục trong kinh sư, có giải thích thêm cũng vô dụng, chỉ có thể nhắc nhở cô: “Muội hứa với tỷ, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa. Lỡ như để người ngoài biết được, nói không chừng sẽ liên luỵ tới công tử đấy.”
“Được rồi, được rồi! Muội sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa.” Thư Nghi thấy Bình Hoặc nghiêm túc như thế thì thè lưỡi cười nói: “Không biết công tử đi đâu nữa, muộn thế này rồi còn chưa về. Hôm nay trong phòng chỉ có hai tỷ muội mình, trời biết đất biết tỷ biết muội biết, làm gì có người ngoài nào?”
“Muội đúng là nha đầu ngây thơ, không biết câu tai vách mạch rừng à?”
“À, muội hiểu rồi, tỷ sợ người ta biết tỷ có tình đệ đệ.”
“Muội còn nói nữa, ngứa da rồi đúng không!”
Nghe hai thiếu nữ trong phòng chỉ đùa giỡn với nhau, không còn bất kỳ tin tức đáng giá nào, một người áo đen thấp bé đang nằm sấp trên nóc nhà nghe lén từ từ đứng dậy, mũi chân điểm nhẹ một cái đã tung người bay ra mấy trượng.
Cách thức phi thân của người này vô cùng kỳ lạ, sau khi bay lên không thì tay áo phất phới, nhẹ nhàng xoáy lên một tầng tuyết mỏng che phủ dấu vết nơi hắn đã nằm và đạp chân khi nãy, xoá hết mọi hành tung một cách kín kẽ.
Người mặc áo đen lặng lẽ rời khỏi Viện Thanh Thu, tháo lớp vải đen trên mặt xuống, thế mà lại là Quan Tuy môn chủ - một trong ba đại chưởng môn chốn kinh sư, tổng quản Hình bộ năm đó: Hồng Tu La!
Ba năm trước, Thái Thân vương mưu phản bất thành, kẻ thân tín là Hồng Tu La thấy đại thế không thể vãn hồi, dưới sự bao vây của ba quân chỉ đành bất đắc dĩ đầu hàng Thái tử. Theo lý mà nói thì tội mưu phản đáng chém, tuy nhiên dẫu sao Hồng Tu La cũng là chưởng môn của phái Quan Tuy, giết hắn thì ảnh hưởng quá lớn, cho nên chỉ cách chức tống vào ngục mà thôi.
Non một năm sau khi bị bắt, một bức mật chiếu được đưa đến, Hồng Tu La được bí mật khôi phục tự do. Tuy chẳng thể phục chức, nhưng lại có một nhiệm vụ mới – ấy là theo sát nhất cử nhất động của tam đại công tử kinh thành.
Mọi hành động của hắn đều phải âm thầm mà làm, dù sao cũng không thể lộ mặt để phòng người khác bới móc chuyện tội nhân ra khỏi lao tù. Ban đầu là một tổng quản Hình bộ quyền cao chức trọng mà nay chỉ có thể dùng chức trách của một bổ khoái, thậm chí còn chẳng bằng bổ khoái thông thường, suy cho cùng chỉ là kẻ cung cấp thông tin giấu mặt.
Trong tam đại công tử chốn kinh thành, Lăng Tiêu công tử Hà Kỳ Cuồng có võ công cao cường nhất nên Hồng Tu La không dám khinh địch mà động vào; mà kẻ được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử Giản Ca thì kể từ ba năm trước sau khi bình định xong Thái thân vương, y đã vân du bên ngoài, đến nay chưa rõ hành tung; duy có Vân công tử Quách Mộ Hàn vẫn luôn ở lại kinh sư.
Vân công tử Quách Mộ Hàn là người khiêm tốn hòa nhã, tuy là kẻ ở phái Tiêu Dao song phía Thái tử và phủ Tướng quân đều có mối quan hệ tốt với y, mà y xử thế theo lòng, không để tâm tới cục diện chính trị, lời ăn tiếng nói và hành động không quá cẩn thận, đây cũng là nguyên nhân khiến Hồng Tu La xác định y là mục tiêu theo dõi chủ yếu.
Đêm nay Hồng Tu La nghe thấy cuộc đối thoại giữa Bình Hoặc và Thư Nghi, vô tình nghe được một lần liên kết hành động giữa phủ Tướng quân và phủ Thái tử.
Từ bận Thái thân vương tạo phản thất bại, bị đày ra Nam Cương, mấy thế lực lớn ở kinh sư vẻn vẹn còn phái Tiêu Dao, phủ Tướng quân và phe Thái tử. Trừ phái Tiêu Dao vốn không quan tâm tới chính sự ra thì phủ Tướng quân và phủ Thái tử có thể nói là đương đứng trên đầu sóng ngọn gió tranh quyền đoạt lợi, mà hai phe lớn này nay bỗng nhiên liên hợp hành động, chắc chắn đây là chuyện lớn dấy lên sự kinh hãi của các phương. Nhưng Hồng Tu La chẳng thể đoán ra nổi ý đồ của đợt hành động này.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện