Siêu Phẩm Tướng Sư

Chương 2 : Chương 2: Lần Đầu Thử Xem Tướng

Người đăng: Ta chỉ muốn chill

Ngày đăng: 19:56 30-09-2019

.
Chương 2: Lần Đầu Thử Xem Tướng Sáng hôm sau Ánh nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên người Tần Vũ. Anh chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi. Đêm qua anh đã ngồi thiền dưới bia đá này suốt cả đêm. Lúc này nhìn lại quần áo trên người đã hơi ẩm, có lẽ là do sương đêm mang theo hơi nước. “Xem ra mình ngồi cả đêm thật rồi, đúng là bị cuốn vào.” Tần Vũ lắc đầu tự giễu. Ngay cả anh cũng không ngờ rằng những kiến thức về phong thủy và xem tướng trong cuốn Nội Kinh Gia Truyền lại có sức hút lớn đến vậy. Trong ký ức, ngoài thời cấp ba từng ôm tiểu thuyết dày cộp đọc thâu đêm, chưa từng có lần nào đọc sách mà quên cả thời gian như thế này. Cuốn sách dày đến hàng vạn trang, cả đêm qua Tần Vũ mới chỉ đọc phần đầu nói về thuật xem tướng, mà chỉ riêng phần này đã khiến anh mê mẩn. Còn phần sau về phong thủy, bùa chú… anh chỉ lướt qua sơ sơ. Hôm nay là ngày đoàn du lịch quay về. Đêm qua anh không theo hướng dẫn viên về khách sạn nghỉ ngơi, chắc giờ mọi người đang chuẩn bị lên xe. Từ đây đến khách sạn còn một đoạn, Tần Vũ không dám chậm trễ, phủi bụi trên người rồi nhanh chân rời khỏi nhà cổ Gia Cát. Khi trở lại cổng khách sạn, hướng dẫn viên đang dẫn đoàn ra xe thì bắt gặp Tần Vũ. Vừa thấy anh, người này liền cau có nói: “Cậu làm sao vậy? Cả đêm không thấy đâu, giờ lại để mọi người phải chờ mỗi mình cậu.” “Xin lỗi, tối qua tôi gặp lại bạn cũ, nên về nhà cậu ấy nghỉ.” Tần Vũ mỉm cười, thành thật giải thích. “Bạn cũ?” Hướng dẫn viên trẻ nhíu mày, lẩm bẩm: “Tôi thấy là đi hú hí thì có.” Tần Vũ tai thính, dù đối phương nói nhỏ vẫn nghe rõ. Anh liếc nhìn anh ta một cái, rồi bật cười. Nụ cười ấy khiến hướng dẫn viên khó hiểu, thầm nghĩ: “Thằng này bị gì vậy? Bị nói thế mà còn cười được.” Tần Vũ cười vì vừa nhìn qua tướng mạo của hướng dẫn viên: chóp mũi đỏ, đầu mũi có vết đen – theo Nội Kinh Gia Truyền, đây là tướng hao tài. Thêm vào đó, môi dưới nứt nẻ tạo thành hình tam giác ngược, kết hợp với đầu mũi, là dấu hiệu sắp gặp họa mất tiền. Biết trước người này sắp gặp vận xui, Tần Vũ cũng không chấp nhặt, lặng lẽ lên xe cùng đoàn. Xe chạy được nửa đường thì dừng lại ở một trung tâm thương mại. Hướng dẫn viên hô lớn: “Đây là trung tâm mua sắm nổi tiếng nhất khu này, mọi người có thể mua đặc sản về làm quà. Đi du lịch mà không mua gì thì phí quá, đúng không?” Trên xe vang lên tiếng xì xào. Ai đi du lịch mà chưa từng mua đặc sản? Nhưng mua ở trung tâm thương mại thì hơi lạ. Dù vậy, hướng dẫn viên chẳng thèm để ý, chỉ liếc tài xế một cái. Tài xế lập tức phụ họa: “Tôi phải lái xe đi rửa, mọi người xuống đây đợi khoảng một tiếng nhé. Rửa xong tôi quay lại đón.” Nói xong, tài xế bắt đầu đuổi người xuống xe. Dù không vui, nhưng khách cũng đành chịu. Chuyện này quá quen thuộc – các công ty du lịch thường bắt tay với trung tâm thương mại, đưa khách đến mua sắm để lấy hoa hồng. Dù không bắt buộc mua, nhưng ai đã đi du lịch thì ít nhiều cũng có tiền dư. Nhìn người khác tay xách nách mang, ai mà không động lòng? Thêm ánh mắt khinh khỉnh của hướng dẫn viên, ai mà chịu nổi? Một người đàn ông bụng phệ, đeo dây chuyền vàng to tướng, rút ra bao thuốc xịn, đưa cho hướng dẫn viên rồi hỏi: “Ở đây có gì đáng mua không?” Bên cạnh ông ta là một cô gái trẻ, dáng người nóng bỏng, đang ôm lấy tay ông ta nũng nịu: “Anh Trần, tay em còn thiếu một cái vòng tay, anh mua cho em đi.” “Được rồi, anh vào mua cho em.” Ông ta cười lớn, mở cặp tài liệu, bên trong là từng xấp tiền đỏ chót chưa bóc tem. Ông rút vài tờ đưa cho hướng dẫn viên. “Anh chơi lớn quá! Trung tâm này tôi rành lắm, chỗ nào bán đồ tốt tôi biết hết. Đi, tôi dẫn anh đi.” Hướng dẫn viên cười tít mắt. Gặp đúng kiểu đại gia dắt bồ đi chơi, tiêu tiền không tiếc, đúng là mối béo. Trước khi đi, anh ta cũng không quên dặn khách quay lại điểm hẹn sau một tiếng, rồi dẫn cặp đôi kia đi. Tần Vũ nhìn theo, cảm thấy có gì đó không ổn. Dựa theo tướng mạo, ông Trần kia là loại người gian xảo, thích khoe mẽ, không giống người giàu thật sự. Theo Nội Kinh Gia Truyền, đây là tướng lừa đảo. Dù không định mua gì, Tần Vũ vẫn bước vào trung tâm, đi dạo một vòng. Trung tâm này gần điểm du lịch, khách du lịch ra vào tấp nập. Tầng một chủ yếu là trang sức và mỹ phẩm. Tần Vũ vừa vào đã thấy hướng dẫn viên dẫn cặp đôi kia vào một quầy trang sức. Nhưng cô gái có vẻ không hài lòng, lại kéo ông Trần sang quầy khác. Bỗng Tần Vũ thấy một ông lão ăn mặc giản dị gọi cô gái lại, đưa ra thứ gì đó. Cô gái tỏ vẻ mừng rỡ, kéo ông Trần ra ngoài. Tần Vũ nghi ngờ nhưng không tiện theo, đành tiếp tục dạo quanh. Sau khi mua một hộp kẹo cao su, Tần Vũ quay lại điểm hẹn thì thấy hướng dẫn viên đang đứng đó, vẻ mặt phấn khích như trúng số. Trong tay anh ta là một hộp trang sức nhỏ. “Không phải anh ta đi cùng hai người kia sao? Sao giờ chỉ còn một mình?” Tần Vũ nghi hoặc. Nhớ lại tướng hao tài của hướng dẫn viên, anh chợt nghĩ: “Chắc là bị lừa rồi.” Dù không ưa gì anh ta, Tần Vũ vẫn bước tới nhắc nhở: “Cẩn thận bị lừa tiền đấy.” “Lừa tôi á?” Hướng dẫn viên nhìn Tần Vũ đầy nghi ngờ. “Anh đang đợi ông Trần đúng không? Có phải anh vừa cho họ mượn tiền?” Hướng dẫn viên ngạc nhiên, rồi gật đầu: “Cô em họ của ông Trần thích một chiếc vòng tay huyết ngọc, nhưng ông ấy thiếu tiền mặt, mượn tôi ba mươi triệu. Giờ họ đi rút tiền trả tôi.” “Anh quen ông Trần từ trước à?” “Không, nhưng ông ấy đưa tôi giữ chiếc vòng. Không sao đâu.” Anh ta còn tỏ vẻ đắc ý. Ông Trần hứa sẽ trả năm mươi triệu – lời hai mươi triệu chỉ trong nửa tiếng, bằng nửa năm lương! Tần Vũ thở dài: “Xem ra tôi đoán đúng rồi.” “Đoán gì cơ?” Hướng dẫn viên vẫn chưa hiểu. Tần Vũ kể lại toàn bộ suy đoán: gặp ông lão trong trung tâm, cô gái thích chiếc vòng, ông Trần không đủ tiền, ông lão chỉ nhận tiền mặt, ông Trần mượn tiền rồi đưa vòng cho hướng dẫn viên giữ, hứa đi rút tiền trả sau. “Ủa, sao cậu biết hết vậy?” Hướng dẫn viên kể lại y chang như Tần Vũ đoán. Ông lão nói nhà có chuyện gấp, cần bán vòng huyết ngọc. Tiệm cầm đồ trả giá thấp, nên ông ta thử tìm người mua trong trung tâm thương mại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang