Siêu Phẩm Tướng Sư

Chương 1 : Chương 1: Gia Cát Nội Kinh (Tu Chỉnh)

Người đăng: Ta chỉ muốn chill

Ngày đăng: 00:43 29-09-2019

.
Chương 1: Gia Cát Nội Kinh (Tu Chỉnh) > “Chuyện kể rằng năm xưa Gia Cát Lượng tại Ngũ Trượng Nguyên thi pháp kéo dài sinh mệnh, thắp lên tám mươi mốt ngọn đèn trường thọ. Chỉ cần tám mươi mốt ngọn đèn này giữ được bảy ngày không tắt, thì có thể kéo dài thọ mệnh trăm năm. Nhưng đến ngày cuối cùng, Ngụy Diên bất ngờ xông vào trướng, thổi tắt một ngọn đèn, Gia Cát Lượng đang ngồi xếp bằng ở trung tâm phun ra một ngụm máu tươi rồi qua đời!” Đám đông lập tức vang lên một trận thở dài tiếc nuối. Đứng trước Gia Cát Lư, nghe hướng dẫn viên giới thiệu về truyền kỳ cuộc đời Gia Cát Lượng, mọi người không khỏi một lần nữa cảm thán trời xanh ghen tài, đồng loạt mắng chửi Ngụy Diên. Chỉ có một thanh niên trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú trong đám người là lộ ra vẻ không đồng tình. Hắn là sinh viên năm tư khoa Lịch sử của Đại học NC, vốn đã hiểu rõ về sự tích của Gia Cát Lượng. Không nói đến sự hoang đường của chuyện kéo dài sinh mệnh, chỉ riêng phần giới thiệu của hướng dẫn viên cũng đã sai sót trăm bề. Tại Ngũ Trượng Nguyên, Gia Cát Lượng ngẩng đầu quan sát thiên văn, kinh hãi phát hiện ba đài tinh trên trời, khách tinh sáng rực, chủ tinh u ám, tự biết mệnh mình chẳng còn bao lâu. Ông nói với Khương Duy: “Ta vốn tinh thông thuật cầu mệnh, nhưng không rõ ý trời ra sao. Ngươi hãy dẫn bốn mươi chín giáp sĩ, mỗi người cầm cờ đen, mặc áo đen, vây quanh bên ngoài trướng, ta sẽ ở trong trướng cầu mệnh với sao Bắc Đẩu. Nếu đèn chủ không tắt trong bảy ngày, ta có thể kéo dài thọ mệnh một giáp; nếu đèn tắt, ta ắt phải chết.” Đây là miêu tả trong tiểu thuyết về việc Gia Cát Lượng kéo dài sinh mệnh, vì vậy thanh niên kia mới cười nhạo lời nói bừa của hướng dẫn viên. Con số “bảy bảy bốn mươi chín” lại bị nói thành tám mươi mốt ngọn đèn. Trong tiểu thuyết còn viết, Tư Mã Ý quan sát thiên tượng, biết Gia Cát bệnh nặng, liền đem quân thử thăm. Ngụy Diên hoảng loạn xông vào trướng, vô tình làm tắt đèn chủ. Gia Cát Lượng buông kiếm than rằng: “Sống chết có mệnh, không thể cưỡng cầu!” Sau đó, Gia Cát Lượng sắp xếp hậu sự, tiếp tục đấu trí với Tư Mã Ý, rồi mới qua đời. > “Nhưng mà, chuyện Gia Cát Lượng kéo dài sinh mệnh vốn là lời trong tiểu thuyết, lời của hướng dẫn viên cũng là chuyện hoang đường, thì có gì khác nhau đâu!” Tần Vũ tự giễu. Lần này hắn ra ngoài chỉ để giải sầu, hà tất phải so đo mấy chuyện này. Lúc này hắn thu lại tâm tình, theo dòng người bước vào bên trong Gia Cát Lư. Gia Cát Lư chiếm diện tích khoảng 120.000 mét vuông, có 155 gian điện, lầu, các công trình như cổng tam quan, cầu tiên nhân, đại điện, thảo lư… được bố trí dọc theo trục chính. Hai bên là các công trình như giếng Gia Cát, hành lang bia đá, đình bách cổ, am Vân Dã, đài đọc sách… Bên trong có rất nhiều hoành phi, bia đá lưu giữ những câu văn, bài thơ nổi tiếng của danh nhân cổ kim trong và ngoài nước. Bài “Tiền Xuất Sư Biểu” do Nhạc Phi viết tay, “Ký tu sửa miếu Võ Hầu” của Lý Đông Dương thời Minh đều được hậu thế yêu thích và tôn sùng. > “Xuất sư chưa thắng thân đã mất, khiến anh hùng lệ đẫm tà áo!” Tần Vũ ngắm nhìn những bài thơ, văn chương của các danh nhân qua các thời đại, không khỏi cảm thán. Có lẽ chính vì Gia Cát Lượng mang theo tiếc nuối mà mất, nên La Quán Trung mới viết nên truyền thuyết kéo dài sinh mệnh tại Ngũ Trượng Nguyên. Trên đường vừa đi vừa thưởng thức thư pháp, Tần Vũ vô thức đi đến khu vực sâu trong bia đá. Nơi đây có tiếng nước róc rách, một đình nhỏ hiện ra, trong đình có một ông lão tóc bạc và một người đàn ông trung niên đang pha trà trò chuyện. > “Việt Văn, ngươi xem tướng mạo của thanh niên kia có gì đặc biệt không?” Ông lão tóc bạc nhìn thấy bóng dáng Tần Vũ, nhẹ giọng hỏi người đàn ông trung niên đối diện. Người đàn ông trung niên nghe vậy, chăm chú quan sát một lúc, trầm ngâm rồi nói: > “Lão Nhâm, người này tướng mạo bình thường, không có điểm nào nổi bật, cả đời định sẵn sẽ sống bình lặng. Sắc mặt u ám, chóp mũi đỏ, trong lòng có điều vướng mắc, e rằng đang gặp trắc trở trong chuyện tình cảm.” Cuộc trò chuyện của hai người, Tần Vũ không nghe thấy. Nếu không, hắn nhất định sẽ kinh ngạc thốt lên. Nửa câu đầu của người đàn ông trung niên có đúng hay không thì chưa rõ, nhưng nửa câu sau thì hoàn toàn chính xác. Lần này hắn đi du lịch chính là vì chuyện tình cảm khiến tâm trạng rối bời, nên mới quyết định ra ngoài giải sầu. > “Ha ha, Việt Văn, thuật xem tướng của ngươi ngày càng thành thục, chẳng bao lâu nữa sẽ vượt qua ta mất thôi!” > “Lão Nhâm quá khen, Việt Văn học thức nông cạn, còn mong được chỉ giáo thêm, xem có điều gì sai sót không.” Trước mặt ông lão, người đàn ông trung niên không dám tỏ vẻ, cung kính lên tiếng. Ông lão tóc bạc ánh mắt sáng quắc quét qua Tần Vũ, hỏi: > “Việt Văn, ngươi còn nhớ câu tổng cương của thuật xem tướng không?” > “Người không thể nhìn mặt mà đoán lòng!” > “Đúng vậy, người không thể nhìn mặt mà đoán lòng – câu tục ngữ cổ này chính là tổng cương của thuật xem tướng. Nhưng nếu đã không thể nhìn mặt đoán người, thì sao lại có thuật xem tướng? Chẳng phải mâu thuẫn sao?” > “Việt Văn cho rằng, câu ‘người không thể nhìn mặt mà đoán lòng’ là nói không thể dùng đẹp xấu để đánh giá một người. Sử sách ghi chép: Hoàng Đế uy nghi như rồng, Đế Nghiêu có tám màu lông mày, Đế Thuấn có mắt hai đồng tử, Chu Văn Vương có bốn núm vú, Đại Vũ tai có ba lỗ lớn, Chu Công lưng cong, Khổng Tử đỉnh đầu lõm xuống. Những thánh nhân thời thượng cổ này tướng mạo kỳ lạ, thậm chí xấu xí, nhưng đều được hậu thế tôn kính.” Người đàn ông trung niên dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: > “Vì vậy, câu ‘người không thể nhìn mặt mà đoán lòng’ là để nhắc nhở chúng ta không nên vì ngoại hình xấu xí mà phán đoán quý tiện, họa phúc.” > “Không sai, những điều ngươi nói chính là điều mà tiền bối trong giới tướng sư muốn truyền lại cho hậu nhân. Nhưng ngươi vẫn còn thiếu một điểm.” Ông lão vuốt râu nói: > “Minh Thái Tổ trước khi thành công chỉ là một kẻ ăn mày, tướng mạo gầy gò, từng mắc đậu mùa mà không chết, mặt đầy sẹo rỗ, chẳng khác gì ăn mày bình thường. Nhưng sau khi khởi binh đánh Nguyên, ngày càng cao gầy, xương trán nhô ra, đến khi lên ngôi hoàng đế, cằm vuông vức, vượt xa người thường, được hậu thế gọi là ‘tướng đế vương’!” > “Tướng mạo con người không phải bất biến, chịu ảnh hưởng của hậu thiên, cơ duyên vận mệnh, tướng mạo cũng có thể thay đổi. Vì vậy tổ sư mới dùng câu ‘người không thể nhìn mặt mà đoán lòng’ để nhắc nhở chúng ta
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang