Siêu Lại Tiểu Nông Dân
Chương 41 : Châm Cứu
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 16:46 08-11-2025
.
Sau một phen trêu chọc của Thường Vũ, mấy người Âu Dương Hoa đã hoàn toàn tin tưởng y thuật của Thường Vũ, trong đó người kinh ngạc nhất là Thường Huệ Sinh.
Thường Huệ Sinh là tâm phúc thời trẻ của Âu Dương Hoa, sau này một mực ẩn phục tại Bình An huyện, hơn nữa còn xuất thân là thôn dân của Hạnh Hoa thôn, nhưng lại chưa từng nghe qua chuyện Thường Vũ biết y thuật, thậm chí ngay cả chuyện Thường Vũ biết võ công hắn cũng không biết. Hắn không thể không thừa nhận, Thường Vũ quá thần bí.
"Âu Dương lão tiên sinh, tôi cần bắt mạch cho ngài một chút," Thường Vũ nói.
Âu Dương Hoa ho khan một tiếng, ngay lập tức đem bàn tay đưa cho Thường Vũ.
Ngón trỏ tay phải và ngón giữa của Thường Vũ gối lên mạch đập của ông ta, qua ba phút mới vừa rồi di chuyển đi.
Lúc này trong lòng Thường Vũ đã có kết luận, một điểm nhiệm vụ này cũng không dễ kiếm, bệnh của Âu Dương Hoa nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của hắn, không chỉ là ung thư phổi đã đến thời kì cuối, mà những khí quan khác trong cơ thể cũng không có cái nào hoàn hảo, tâm can tỳ phế thận hoặc nhiều hoặc ít đều có tổn thương.
Muốn chữa khỏi cho ông ta, ngoài việc loại trừ tế bào ung thư của ông ta ra, còn phải điều dưỡng tốt những khí quan khác của ông ta, nếu không thì cũng không sống được quá hai năm.
"Xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng, Âu Dương lão tiên sinh, vấn đề của ngài rất nghiêm trọng." Sắc mặt Thường Vũ không đổi, ngữ khí bình thản.
Âu Dương Hoa tựa hồ sớm đã dự liệu, vô tình phất phất tay, lạnh nhạt nói: "Thân thể của chính mình, tự nhiên là cực kỳ rõ ràng, ngươi cứ nói thẳng phải trị liệu như thế nào đi."
Thường Vũ thấy ông ta cởi mở như vậy, cũng không khỏi mà liếc nhìn, khẽ nói: "Tôi trước hết châm cứu cho ngài một lần, xem hiệu quả thế nào, nếu hữu hiệu, chúng ta sẽ tiến hành trị liệu lần sau."
"Châm cứu?" Âu Dương Hoa sững sờ, trước kia ông ta cũng đã xem không ít y sĩ Trung y, nhưng những quốc thủ Trung y kia tựa hồ cũng chỉ biết kê một ít thảo dược cho ông ta, chưa từng thử châm cứu.
"Không sai, châm cứu. Ngươi trước hết chờ một chút, tôi đi lấy ngân châm." Sau khi Thường Vũ rút được sơ cấp y thuật, bởi vì rất nhiều thủ đoạn trị liệu bên trong đều dính đến châm cứu, cho nên hắn đã sớm mua một bộ ngân châm để dự phòng.
Mấy người Âu Dương Hoa nhìn nhau, nhưng cũng không nói ra lời phản bác, một là ông ta tự biết mình nếu không chữa trị thì cũng không còn sống lâu nữa, hai là thế à, chính là thái độ tự tin của Thường Vũ đã trấn trụ bọn họ.
Không lâu sau, Thường Vũ đi ra, trong tay hắn có thêm một hộp gỗ trầm, hắn đi đến trước người Âu Dương Hoa, mở hộp ra, lộ ra bên trong những cây ngân châm hàn quang lấp lánh, lít nha lít nhít, có chút đáng sợ.
"Ối!"
Đột nhiên, tài xế nhảy đến giữa Thường Vũ và Âu Dương Hoa, ngăn cách hai người họ ra.
"Khụ, khụ. Tiểu Hàn, không được vô lễ, nếu Thường tiên sinh muốn giết chúng ta thì đã sớm ra tay rồi." Âu Dương Hoa liên tiếp ho khan hai tiếng, có chút thở hổn hển nói.
Tài xế Tiểu Hàn cảnh giác lui sang một bên, còn Thường Vũ thì có chút cạn lời, người này trông cao cao to to, nhưng đầu óc lại có vấn đề.
"Âu Dương lão tiên sinh, xin ngài cởi áo nằm xong." Thường Vũ để ngân châm ở một bên trên mặt bàn, nhìn Âu Dương Hoa nói.
Âu Dương Hoa nghe vậy không đáp, chỉ nhanh nhẹn trút bỏ áo trên.
Tuổi của hắn trông chừng sáu bảy mươi tuổi, nhưng làn da và dáng người trông không kém, da vẫn khá săn chắc, thậm chí còn có hai khối cơ bụng, chỉ là người thường tuyệt đối nghĩ không ra, dưới vẻ ngoài khỏe mạnh của ông ta, ẩn giấu lại là những khí quan nội tạng mục nát.
Thấy Thường Vũ cầm châm trong tay, mấy người còn lại nhao nhao vây lại, trong mắt bọn họ mang theo vẻ hiếu kì và lo lắng khó che giấu.
"Các ngươi có thể xem, nhưng đứng xa một chút, mặt khác, bất kể tôi làm gì, các ngươi đều không cần nói chuyện." Tay của Thường Vũ ở không trung, đầu cũng không ngẩng lên, nghiêm túc nói.
Mấy người nhìn nhau một cái, đều là lặng lẽ lùi một bước, không dám áp sát quá gần.
Âu Dương Hoa nhắm lại đôi mắt nặng nề, nhưng thân thể của ông ta lại đặc biệt mẫn cảm, ông ta phảng phất nghe thấy tiếng tay của Thường Vũ di chuyển trong không trung, làn da của ông ta cảm nhận được sự lạnh buốt khi ngân châm tiếp xúc, thật tốt rơi vào vị trí trái tim của ông ta.
Ông ta cảm thấy trong trái tim nóng rực, nôn nóng của mình đột nhiên có thêm một đạo khí tức lạnh buốt, khí tức của ông ta dần dần ổn định lại.
Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng cũng không hề đến, thậm chí ông ta còn cảm thấy cây ngân châm cắm ở vị trí trái tim chính là một cây Định Hải Thần Châm, có thể khiến huyết dịch đang sôi trào của ông ta trong nháy mắt dần ổn định lại.
Lòng ba người Âu Dương Cầm một mực treo lơ lửng, khi bọn họ thấy Thường Vũ vậy mà lại đem cây ngân châm dài 20 centimet cắm quá nửa vào vị trí trái tim của Âu Dương Hoa, bọn họ một trận tưởng rằng Thường Vũ muốn giết ông ta, nhưng bọn họ ngay sau đó vậy mà lại thấy khí tức của Âu Dương Hoa dần ổn định, sắc mặt cũng từ trắng bệch bệnh tật trước kia trở nên hồng hào, thậm chí ngay cả cơn ho khan của ông ta tựa hồ cũng kềm chế lại được.
Thường Vũ tiếp tục hạ châm, riêng phần mình cắm một cây ngân châm vào vị trí tâm can tỳ phế thận của Âu Dương Hoa.
Ngay sau đó, hắn lại riêng phần mình cắm ngân châm vào hai thái dương huyệt của Âu Dương Hoa, bảy châm đã định, Âu Dương Hoa chỉ cảm thấy cổ họng mình nhẹ nhàng khoan khoái, khí tức trong cơ thể vô cùng thuận lợi, phảng phất như không còn ung thư phổi nữa, đồng thời cơn ho khan của ông ta tựa hồ cũng đã hoàn toàn khỏi.
Ông ta không thể chờ đợi được nữa mở mắt, chỉ thấy trong tay Thường Vũ lại cầm một cây ngân châm, ngay tại đang chuẩn bị.
Trận pháp này của Thường Vũ gọi là Thất Tinh Châm Pháp, thuộc một trong những châm pháp đã thất truyền nhiều năm, nếu không phải do hệ thống quán đỉnh, ước chừng trên thế giới này sẽ không có ai biết.
Bây giờ hắn đã khóa chặt Thất Tinh của Âu Dương Hoa, chỉ cần lại dùng ngân châm tiếp tục dẫn dắt khí tức và huyết dịch trong cơ thể ông ta, liền có thể hoàn thành trị liệu sơ bộ.
Thế nhưng là, đột nhiên, thanh âm của An Dĩ Nhu truyền đến từ cửa viện tử.
"Lão công, các người đang làm gì thế?" Thanh âm của An Dĩ Nhu mang theo vẻ hiếu kì, nàng thấy Thường Vũ và những người khác tựa hồ đang vây quanh làm chuyện đùa gì đó.
Bước chân An Dĩ Nhu nhẹ nhàng, đi tới phía này.
Nhưng cách làm của nàng tựa hồ đã đắc tội tài xế Tiểu Hàn, chỉ thấy hắn bỗng nhiên xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn An Dĩ Nhu, một đôi con ngươi mở to hơn cả mắt bê con, trong nháy mắt đã hù dọa An Dĩ Nhu.
An Dĩ Nhu thoáng cái ngơ ngẩn, trong đôi mắt đẹp ẩn chứa lệ quang, lăng lăng không dám nói lời nào.
Thường Vũ lại chợt tỉnh giấc, cây ngân châm trong tay hắn một mực đang chuẩn bị không cắm vào trong cơ thể Âu Dương Hoa, mà bỗng nhiên xuất thủ, ngân châm thoắt ẩn thoắt hiện, lập tức xuất hiện trên cổ Tiểu Hàn, Tiểu Hàn phát hiện mình không động đậy được, chỉ có thể đảo con ngươi qua lại, muốn nói chuyện nhưng lại không mở miệng ra được.
"Điểm Huyệt!" Một từ ngữ thần bí nhưng lại quen thuộc xuất hiện trong đầu mọi người, bởi vì trong phim ảnh không ít thấy, nhưng trong hiện thực, bọn họ lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Lão công." An Dĩ Nhu xuyên qua mấy người họ, bỗng nhiên nhào vào trên người Thường Vũ.
Nước mắt của nàng rơi xuống ào ào, không lâu sau đã làm ướt bả vai của Thường Vũ.
"Lão bà, ngoan, không khóc, lão công thương ngươi." Thường Vũ tay trái vỗ nhẹ sau lưng của nàng, tay phải vuốt ve sợi tóc trên đầu nàng.
"Lão công, em không thích bọn họ." An Dĩ Nhu nức nở nói ra ý kiến của chính ta.
"Được, được, sau này không còn để bọn họ đến nhà chúng ta nữa." Thường Vũ tiếp tục an ủi.
Cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa An Dĩ Nhu và Thường Vũ đã gây nên thao thiên cự lãng trong lòng Âu Dương Hoa và những người khác, ý tứ của Thường Vũ là muốn không còn giúp ông ta trị liệu nữa sao?
Nhất thời, trong ánh mắt Âu Dương Hoa nhìn về phía Tiểu Hàn mang theo vô tận thất vọng, chính là thủ hạ mà ông ta tự cho là trung thành cảnh cảnh này, đã làm hỏng mất đại sự của hắn.
Mà Tiểu Hàn cũng không nghĩ tới, lòng trung thành nhất thời của chính mình vậy mà lại mang đến hậu quả nghiêm trọng đến như vậy, thậm chí có thể nói là hắn đã gián tiếp hại chủ nhân của mình.
.
Bình luận truyện