Siêu Lại Tiểu Nông Dân
Chương 2 : Lần đầu tiên rút thưởng
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 14:01 08-11-2025
.
Nắng gắt chói chang, nhưng tâm trạng Thường Vũ lại lạnh ngắt.
Còn 3 phút nữa hắn cũng bị người nhân đạo hủy diệt rồi.
Thường Vũ lo lắng nhìn An Dĩ Nhu, An Dĩ Nhu lại có biểu tình càng ngày càng cổ quái.
Mặc dù thời tiết đã nhanh đến tháng sáu, có hơi nóng, nhưng hôm qua vừa mới mưa xong, hôm nay thời tiết vẫn xem như mát mẻ, lại thêm Thường Vũ chỉ mặc một cái quần đùi, hẳn là không đến mức ở trong phòng mà ra mồ hôi chứ?
An Dĩ Nhu nhìn nhìn mồ hôi lạnh toát ra trên trán Thường Vũ, lo lắng nói: “Thường Vũ, chàng không sao chứ, có muốn hay không ta đưa chàng đi xem bác sĩ?”
Thường Vũ không đáp lời, thuận theo vành trán An Dĩ Nhu từ đầu đến cuối quan sát một lượt, đột nhiên có chủ ý.
“Lão bà, ta giúp nàng xoa bóp chân.” Nói rồi, hai tay Thường Vũ khoác lên trên chân trái An Dĩ Nhu.
An Dĩ Nhu nhảy một cái, cho rằng Thường Vũ muốn véo da thịt mềm mại giữa hai chân của mình. Thế là, An Dĩ Nhu mạnh mà đứng lên, lại không cẩn thận đẩy ngã Thường Vũ ở trước người.
Thật ra vẫn là muốn trách thể chất thân thể của Thường Vũ quá kém, An Dĩ Nhu chỉ bất quá đứng lên, mà hắn do tay khoác lên trên đùi của nàng, cho nên mới bị quán tính đẩy ngã về phía sau.
“Thường Vũ, chàng không sao chứ.” An Dĩ Nhu liền vội vàng kéo Thường Vũ.
Thường Vũ đứng thẳng người, lần nữa đem An Dĩ Nhu ấn vào trên giường. Hắn bây giờ không thể không vội, sau khi náo loạn như vậy, chỉ còn 2 phút nữa.
“Lão bà, nàng đừng động đậy, ta thật sự không làm gì cả, ta chỉ muốn giúp nàng xoa bóp chân.” Thường Vũ mặt mang ủy khuất, lão bà mình đã ở chung gần một năm, lại không tín nhiệm mình đến vậy.
An Dĩ Nhu bán tín bán nghi, nhưng dù sao cũng ngồi yên không động đậy nữa.
Từng đợt sảng khoái truyền đến từ trên đùi, An Dĩ Nhu thoải mái hơi híp mắt lại, lông mày cong cong giống như lá liễu bên cạnh điền dã ngoài cửa sổ này, trông rất đẹp mắt.
Nói thật, thủ pháp của Thường Vũ cũng không chuyên nghiệp, thậm chí có đôi khi còn khiến An Dĩ Nhu hơi có đau ngứa, nhưng đây là một khắc thoải mái nhất trong gần một năm qua của nàng, bởi vì trượng phu của nàng không mắng nàng nữa, thậm chí còn đang lấy lòng nàng.
Điều này khiến An Dĩ Nhu cảm thấy tháng ngày về sau cuối cùng cũng có chút hy vọng, không khỏi mà, trong lòng An Dĩ Nhu có chút cảm động đối với hành động của chồng mình, ngay cả ánh mắt của hắn nhìn nàng cũng nhu hòa đi không ít.
“Đinh, chúc mừng túc chủ, hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, nhận được 1 điểm nhiệm vụ và 10 điểm lười biếng, Chí Tôn Lười Biếng Hệ Thống chính thức mở ra.” Cuối cùng, vào phút cuối cùng, tiếng nhắc nhở hệ thống báo nhiệm vụ hoàn thành.
Thường Vũ chậm rãi thở một hơi, chính mình cuối cùng cũng không bị người nhân đạo hủy diệt.
“Lão bà, nàng mệt không, nghỉ ngơi trước một lúc, ta ra ngoài rửa ráy mặt mũi, lát nữa lại đến tìm nàng.” Thường Vũ muốn tìm một cơ hội thoát thân, đi xem một chút điểm nhiệm vụ và điểm lười biếng này có thể nhận được cái gì.
An Dĩ Nhu không giải thích được nhìn Thường Vũ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý, trong miệng đáp: “Lão công, chàng đi trước đi.”
“Nàng gọi ta là gì?” Thường Vũ đi đến giữa đường, đột nhiên quay đầu.
“Lão công à, đáng ghét, chàng mau đi rửa ráy mặt mũi một cái đi.” An Dĩ Nhu xấu hổ, trên gương mặt trái xoan tinh xảo thêm vài tia hồng phấn.
Thường Vũ cười hắc hắc, đi ra khỏi phòng ngủ.
Trong nhà vệ sinh, Thường Vũ khóa trái cửa phòng, thật ra ở đây cũng không có cái khóa cửa gì, chỉ là một cái nút, hơn nữa là loại chỉ có thể cài từ bên trong.
Thường Vũ cầm bàn chải đánh răng trong tay, ý thức lại đã sớm đắm chìm vào hệ thống lười biếng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thứ nhất, trong hệ thống xuất hiện thêm một mẫu thông tin túc chủ, thông tin như sau:
Họ tên: Thường Vũ
Giới tính: Nam
Sở thích: Nữ
Kỹ năng: Không (Chú: Kẻ lười biếng không có chỗ nào tốt thực sự rất hiếm thấy, túc chủ chàng rất da trâu.)
Thể chất: Yếu ớt (Chú: Nam nhân một ngón tay liền có thể đánh đổ.)
Điểm nhiệm vụ: 1 (Chú: Dùng để rút thưởng.)
Điểm lười biếng: 10 (Chú: Có thể mua vật phẩm trong thương thành lười biếng.)
Điểm tài phú: 0 (Chú: Tài phú có được thông qua hệ thống lười biếng.)
Đánh giá tổng hợp: Đồ lười biếng rác rưởi (Chú: Rác rưởi trong số rác rưởi.)
Sau khi xem hết thông tin thân thể của mình, khóe miệng Thường Vũ không khỏi co giật, nghĩ thầm: “Ta tuy rằng kém một chút, nhưng cũng không kém như hệ thống ngươi đánh giá chứ?”
“Tích, qua kiểm tra, phán đoán của hệ thống cũng không có sai sót, mời túc chủ nhanh chóng đề thăng năng lực của mình.” Thanh âm nhắc nhở của hệ thống lần nữa giáng cho Thường Vũ một đòn.
“Được thôi, được thôi, ngươi nói đều là đúng.” Thường Vũ trợn trắng mắt, cũng không phản bác, hắn vẫn là có chút tự biết mình.
“Rút thưởng, hệ thống ta muốn rút thưởng.”
Thường Vũ mặc niệm với hệ thống, tâm tình không khỏi kích động.
“Công năng rút thưởng đã tạo ra, mời túc chủ tự mình nhấn vào rút thưởng.”
Theo tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, Thường Vũ quả nhiên đã tìm thấy tùy chọn rút thưởng ở nơi hẻo lánh của mẫu thông tin.
Sau khi dùng ý niệm nhấn tùy chọn rút thưởng, một cái đĩa lớn xuất hiện trong đầu Thường Vũ.
Các vật phẩm trúng thưởng trong đĩa được chia thành bốn loại, trong đó loại tiêu hao chiếm một nửa, loại kỹ năng chiếm một phần tư, loại thuộc tính cũng chiếm gần một phần tư, loại đặc thù ít nhất, chỉ có một chút xíu, không cẩn thận xem e rằng còn có thể bỏ sót nó.
Thường Vũ dùng ý niệm nhấn nút rút thưởng ở giữa, kim chỉ giữa đĩa bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Loại tiêu hao chiếm được nhiều nhất, vừa nhìn liền biết chắc là kém nhất, mà loại kỹ năng và loại thuộc tính, cũng như loại đặc thù ít nhất kia, bất kể loại nào nhìn qua đều không tệ. Yêu cầu của Thường Vũ rất thấp, chỉ cần không phải loại tiêu hao là được.
Nữ thần vận may lần nữa chiếu cố hắn, sau khi kim chỉ chuyển động vô số vòng, cuối cùng chậm rãi lướt qua loại tiêu hao, dừng ở trên loại kỹ năng, ngay sau đó một bảo rương màu vàng kim xuất hiện, sau khi lần nữa nhấn mở bảo rương.
“Đinh, chúc mừng túc chủ nhận được một quyển sách kỹ năng nấu ăn.”
Một mảnh trang sách màu vàng kim yên tĩnh nằm trong đầu Thường Vũ, đồng thời ở trên trang sách còn có một hàng lời nhắc nhở, sách kỹ năng nấu ăn: Thông qua học tập có thể nhận được kỹ năng nấu ăn sơ cấp. (Chú: Có thể thăng cấp.)
“Đinh, thương thành lười biếng mở ra, túc chủ có thể tự mình nhấn tùy chọn thương thành tiến vào thương thành.”
Lại là một thanh âm nhắc nhở vang lên, Thường Vũ không khỏi đem ý thức rời khỏi khu vực rút thưởng, sau khi trở lại trang thông tin, chỉ thấy phía trên tùy chọn rút thưởng xuất hiện một tùy chọn thương thành.
Thường Vũ ý thức nhấn vào trang thương thành, một hàng ô vuông giống như bao khỏa game xuất hiện, nhưng chỉ có ô vuông thứ nhất là sáng.
“Sách kỹ năng nấu ăn, 20 điểm lười biếng một quyển.”
Thường Vũ khẽ nhíu mày, hắn bây giờ chỉ có 10 điểm lười biếng, căn bản là không thể mua đồ.
“Hệ thống, vì sao ta không thể mua đồ khác?”
“Túc chủ xin chào, ngươi chỉ có thể mua vật phẩm đã từng nhận được thông qua rút thưởng, và chỉ hạn trong loại kỹ năng và loại tiêu hao.”
Biểu tình trên mặt Thường Vũ khó coi giống như ăn phải một con ruồi, hắn dường như bị hệ thống lừa một vố, chính mình mở ra thương thành lười biếng, nhưng lại cái gì cũng không mua được.
“Đúng rồi, học sách kỹ năng trước đã.”
Thường Vũ vội vàng nhấn trở lại trang thông tin, nhấn vào nút học tập đối với sách kỹ năng.
Trong đầu Thường Vũ đột nhiên từ không trung xuất hiện thêm rất nhiều thông tin, tất cả đều là một số kỹ xảo và năng lực về cách nấu ăn, chỉ chốc lát sau, Thường Vũ tự tin rằng bây giờ mình cho dù đi vào trong khách sạn làm đầu bếp hẳn là cũng không có vấn đề gì.
“Lão công, chàng xong chưa? Ta muốn đi nhà vệ sinh.”
Đột nhiên, thanh âm của An Dĩ Nhu vang lên ngoài cửa.
Thường Vũ hoàn hồn, vội vàng đáp: “Xong ngay đây.”
An Dĩ Nhu nhận được câu trả lời của hắn, trên mặt lộ ra thần sắc uất ức, chính mình năm phút trước đã đi xem một lần, bây giờ lại lần nữa đi qua, hắn vậy mà còn chưa xong. Chẳng lẽ đang làm chuyện này ở bên trong? Nàng nghĩ một cách xấu xa. Dù sao thì bọn họ một mực không đồng sàng, mà hắn lại là một nam nhân huyết khí phương cương.
.
Bình luận truyện