Siêu Lại Tiểu Nông Dân

Chương 15 : Món quà của sở trưởng

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 15:05 08-11-2025

.
Mặt trời đang gay gắt, quang mang nóng rực chiếu xuống thổ địa của Hạnh Hoa Thôn, một nam tử Địa Trung Hải (hói đầu) thân mặc cảnh phục bước vào cửa thôn Hạnh Hoa Thôn, tay của hắn cầm một túi ni lông đen, thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, đã bị chó hoang ở cửa thôn quấn lấy. Người này chính là Tôn Ngọc Đường, sở trưởng Phái xuất sở (đồn công an) Hòa Hưng Trấn, hắn hiện tại chỉ mới hơn 40 tuổi, thế nhưng tóc trên đầu đã hói mất nửa bên. Trong đó vừa có nguyên nhân hắn vất vả cực nhọc, nhưng càng nhiều hơn chính là hắn vì sầu lo mà rụng tóc. Đây không phải hắn vừa mới đối phó xong công tác khảo hạch từ huyện xuống, thủ hạ của hắn lại bắt đầu gây rắc rối cho hắn rồi, hơn nữa người gây rắc rối lại là cấp trên trực tiếp của hắn, Cục trưởng huyện cục Hà Minh. Tôn Ngọc Đường vẻ mặt khó coi mà liếc nhìn mấy con chó ghẻ lở, "Uông uông" mà sủa không ngừng, hắn xoa đầu, muốn vòng qua bên cạnh, thế nhưng mấy con chó ghẻ lở này lại thè lưỡi, trừng mắt, rõ ràng không muốn hắn đi qua. Đột nhiên, vẻ mặt Tôn Ngọc Đường vui mừng, bởi vì hắn nhìn thấy bên trong cửa thôn đi ra một lão giả gầy gò tóc bạc, lão nhân này tên là Thường Vinh Hân, là thôn trưởng Hạnh Hoa Thôn, đồng thời cũng là ông nội của Thường Tuyết Linh. Con ngươi đục ngầu của Thường Vinh Hân hơi híp lại, hắn đi đến giữa đường, mấy con chó ghẻ lở kia rõ ràng nhận ra hắn, thi nhau đình chỉ sủa. "Vị cảnh quan này, xin hỏi đến Hạnh Hoa Thôn của chúng tôi tìm ai vậy?" Thường Vinh Hân hòa ái mà hỏi, trong mắt của hắn không hề có chút e sợ hay sợ hãi nào, Tôn Ngọc Đường nhìn ra được, đây là một nhân vật từng trải, chí ít không phải một thôn dân bình thường. "Chào vị hương thân này, tôi là Tôn Ngọc Đường, sở trưởng Phái xuất sở của trấn chúng tôi. Tôi đến tìm Thường Vũ, không biết ngài có thể hay không dẫn tôi đi một chuyến?" Tôn Ngọc Đường tuy là cũng là một cán bộ, thế nhưng hắn trừ việc hơi hói đầu ra, hình tượng bên ngoài khác vẫn rất tốt, cho nên hắn vừa nói như vậy, Thường Vinh Hân liền tin rồi. "Tìm Tiểu Vũ à, không biết hắn làm chuyện xấu gì? Lại muốn Tôn sở trưởng ngài tự mình đến đây sao?" Thường Vinh Hân ngạc nhiên mà liếc nhìn Tôn Ngọc Đường, vừa đi vừa nói. Khóe miệng Tôn Ngọc Đường giật một cái, ngược lại là lựa chọn nói thật, "Hương thân ngài lo lắng quá rồi, tôi không phải đến tìm hắn vấn tội, ngược lại là đến nói xin lỗi hắn." Thường Vinh Hân lại là một lần kinh ngạc, bước chân thoáng dừng lại một chút, giương mắt quét một cái nhìn Tôn Ngọc Đường, không hỏi thêm nữa, nhưng trong lòng hắn lại cuộn trào sóng gió kinh hoàng, cái tên lười biếng này không chỉ giải quyết xong ba tên ác bá Lưu Gia Thôn, mà còn có thể khiến sở trưởng Phái xuất sở của trấn tự mình đến nói xin lỗi, ngược lại bản lĩnh càng lúc càng lớn. Hai người đi khoảng mười phút, cuối cùng cũng đến cửa nhà Thường Vũ. Mùi hương cơm canh truyền ra từ trong nhà, dù cho phòng ăn và cánh cửa lớn bên ngoài viện tử cách nhau mấy chục mét, nhưng mùi hương nhàn nhạt vẫn là khiến hai người thèm nhỏ nước dãi. "Chúng ta cùng nhau đi vào đi." Thường Vinh Hân mũi hít hít, xác định chính là mùi hương cơm canh, chỉ là mùi hương nồng đậm như vậy hắn vẫn là lần đầu tiên ngửi thấy. Tôn Ngọc Đường khó xử mà liếc nhìn viện tử, hắn vốn là đến nói xin lỗi, nếu như còn xông bừa vào nhà người khác, sẽ có thể hay không khiến Thường Vũ càng không vui? "Yên tâm đi, Tiểu Vũ là ta nhìn lớn lên, có ta ở đây hắn không dám nói gì." Thường Vinh Hân giương mắt nói. Tôn Ngọc Đường đành phải đi theo vào trong. Mà một bên khác, Thường Vũ bọn người vừa cầm cẩn thận bát đũa ngồi xuống, liền nhìn thấy hai người Thường Vinh Hân và Tôn Ngọc Đường ở cửa phòng ăn. "Thôn trưởng (Ông nội)." Tiếng nói của Thường Vũ và Thường Tuyết Linh đồng thời vang lên. "Ông nội, sao ông lại đến đây?" Thường Tuyết Linh nhanh chóng hỏi. Thường Vinh Hân đã sớm biết cháu gái nhà mình mỗi ngày đều ở chỗ Thường Vũ lêu lổng, cho nên đối với việc chất vấn của Thường Tuyết Linh không có gì kỳ quái, chỉ là chỉ tay về phía Tôn Ngọc Đường bên cạnh hắn. Hà Minh nhận ra Tôn Ngọc Đường, mà Tôn Ngọc Đường cũng nhận ra Hà Minh, dù sao thì bọn họ cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, hàng năm đều sẽ gặp vài lần. Trong lòng Tôn Ngọc Đường kinh hãi, hắn vốn là đã nghe nói quan hệ của Thường Vũ và Hà Minh không tồi, cho nên mới lựa chọn trực tiếp đến nhà Thường Vũ nói xin lỗi, nhưng không ngờ Hà Minh lại muốn cũng ở đây. "Cục trưởng khỏe, không ngờ ngài cũng ở đây." Tôn Ngọc Đường chất đống nụ cười, nhưng cơ bắp trên mặt hắn căng cứng, giản dị còn khó coi hơn cả khóc. "Tôn sở trưởng, ông đến đây làm gì?" Hà Minh hứng thú mà nhìn Tôn Ngọc Đường chằm chằm, hắn cũng không cảm thấy Tôn Ngọc Đường sẽ biết hắn ở đây, vậy chân tướng chỉ có thể là, đến tìm Thường Vũ. "Ha ha, thuộc hạ là đặc biệt đến nói xin lỗi Thường tiên sinh, bởi vì thủ hạ của ta suýt nữa làm chuyện xấu, khiến Thường tiên sinh chịu oan uổng uổng phí." Tôn Ngọc Đường hít sâu một cái, trấn định nói, dù sao chuyện này cũng không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. "Ồ, đến nói xin lỗi à? Vậy ngươi có mang quà xin lỗi không?" Hà Minh đùa cợt nói. Vẻ mặt Tôn Ngọc Đường đỏ bừng, nhưng ngay sau đó ổn định tâm thái, nhấc lên túi ni lông trong tay, hướng về phía Thường Vũ nói: "Thường tiên sinh, chút quà mọn, không thành lòng kính trọng." "Di, còn có quà để nhận." Thường Vũ ngược lại là không nghĩ đến điều này, bởi vì hắn lúc mới bắt đầu còn tưởng rằng túi ni lông đen trong tay của Tôn trấn trưởng này là một túi đựng rác rưởi cơ. "Lão công, mở ra xem xem." An Dĩ Nhu hai tay trèo lên vai trái của Thường Vũ, hứng thú dâng trào, cười nói. Tôn Ngọc Đường nghe được tiếng nói của An Dĩ Nhu, lúc này mới chú ý tới mỹ nhân phía sau Thường Vũ, nếu như nói Thường Tuyết Linh là tuyệt sắc nhân gian, thì An Dĩ Nhu có thể tính là tiên tử trên trời, người trước có thể thông qua việc chuyển dời lực chú ý để đoạn tuyệt tà niệm, mà người sau thì cũng chỉ có thể dựa vào ý chí cường đại trong lòng để khắc phục mà thôi. Vẻ mặt Tôn Ngọc Đường lập tức đỏ bừng, âm thầm cắn một cái hàm răng, lúc này mới tránh được tầm mắt của An Dĩ Nhu. "Khụ khụ. Tôn sở trưởng, món quà này chúng tôi nhận rồi, ngài trước tiên có thể đi trước." Thường Vũ không vui mà ho một tiếng, trầm ngâm nói. Tôn Ngọc Đường tự biết mình không còn mặt mũi đợi tiếp nữa, cười trừ nói mấy câu rồi đi, dù cho mùi hương ngon miệng này cũng không thể dụ dỗ được hắn. "Đúng là một tên sắc quỷ đáng ghét." Thường Tuyết Linh bất mãn mà bĩu môi, oán hận nói. Kỳ thật trọng yếu nhất chính là, vị Tôn sở trưởng kia rõ ràng khi nhìn về phía nàng vẫn là một bộ vẻ mặt trấn định tự nhiên, thế nhưng khi hắn vừa nhìn thấy An Dĩ Nhu, tròng mắt đều sắp trợn ra ngoài rồi. "Bản thân mình chỗ nào không sánh được với An Dĩ Nhu?" Thường Tuyết Linh buồn bực mà thầm nghĩ. "Được rồi, Tuyết Linh đừng náo." Thường Vinh Hân vẫn là khá có thể trị được Thường Tuyết Linh, hắn vừa nói chuyện nàng liền ngậm miệng lại. Thường Tuyết Linh đột nhiên đứng dậy, chạy đến trong bếp lấy một bộ bát đũa ra. "Ông nội, của ông." Thường Tuyết Linh đem bát đũa đưa đến trước mặt Thường Vinh Hân. "Không cần đâu, ông nội ăn rồi." Thường Vinh Hân thật sự là đã ăn rồi, cho nên dù cho cơm canh trước mắt nhìn có vẻ sắc hương vị đều đủ, thế nhưng hắn vẫn là không muốn ăn thêm nữa. "Ông nội, ông ăn một miếng đi mà, cháu bảo đảm ông sẽ yêu thích món cơm canh này." Thường Tuyết Linh lay cánh tay của Thường Vinh Hân, làm nũng nói. Thường Vinh Hân bị quấn đến mức không có cách nào, chỉ có thể ngồi xuống cạnh bàn ăn. Mà lúc này, Thường Vũ đã mở món quà của Tôn Ngọc Đường ra, là hai chiếc điện thoại di động, yên lặng nằm trong túi ni lông. "Ơ? Nhãn hiệu nhìn quen mắt quá." Thường Vũ nhìn cái biểu tượng chuối tiêu bị cắn một cái này, do dự nói. "Vũ ca anh thật ngốc, đây là điện thoại di động hiệu chuối tiêu, hơn nữa đây còn là chuối tiêu 8s mới ra nhất, mỗi chiếc đều muốn sáu ngàn tệ đó." Thường Tuyết Linh dịu giọng nói, trong con ngươi lộ ra vẻ mặt hâm mộ. "Ừ, ta biết, ta thường xuyên nhìn thấy nhãn hiệu này trên TV." An Dĩ Nhu như hiến bảo mà nâng một chiếc điện thoại di động. "Vũ ca, nhân gia bây giờ đang dùng vẫn là máy hiệu tạp nham đó, có thể hay không cho nhân gia dùng cái này?" Thường Tuyết Linh đứng dậy, chạy đến bên cạnh Thường Vũ, lay cánh tay của hắn mà nhõng nhẽo nói. "Tuyết Linh, con là một cô gái, làm như vậy còn ra thể thống gì." Thường Vinh Hân đột nhiên hỉ mũi trừng mắt, quát. Thường Tuyết Linh lập tức ủ rũ, như quả cà xì hơi, tròng mắt tròn xoe trừng mắt nhìn Thường Vũ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang