Siêu Lại Tiểu Nông Dân

Chương 14 : Ngươi xác định muốn bắt ta?

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 15:03 08-11-2025

.
Chim chóc bay lượn trong viện tử nhà Thường Vũ, phảng phất như những tranh chấp ở dưới không liên quan đến chúng, ba ba năm năm đáp xuống cành cây, líu lo không ngừng, cho mọi người thêm nhạc đệm. 「Tiểu tử, chính là ngươi đi, dám đắc tội người Lưu Gia thôn chúng ta, thật là sống ngán rồi, nửa đời sau của ngươi cứ chờ mà ở trong lao đi.」 Lưu đội trưởng hung hăng nói. Thường Vũ không thể tin nhìn hắn, không ngờ huyện Bình Lạc lại còn có loại cảnh sát như vậy, quả nhiên cũng không hổ là người Lưu Gia thôn, một hướng lấy bá đạo mà xưng, mười dặm tám hương không người nào dám chọc. 「Ngươi xác định muốn bắt ta sao? Ta cũng không chắc chắn ngươi có thể tóm đến.」 Thường Vũ nhíu mày, dùng giọng điệu giễu cợt nói. 「Ồ, tiểu tử ngươi còn dám ngang ngược, viên đạn trong tay ta đây không có mắt đâu, nếu như ngộ thương ngươi cũng không trách ta.」 Lưu đội trưởng cười ha ha một tiếng, từ bên hông rút ra súng ngắn, nhắm ngay Thường Vũ. 「Đội trưởng, đội trưởng!」 Viên cảnh sát đầu xanh sững sờ, ngẩng đầu hô. 「Tường Tử, hô cái gì, đội trưởng làm việc, ngươi cứ coi như không thấy là được rồi.」 Cảnh sát lão thành bên cạnh vỗ vỗ vai của hắn, trầm giọng nói. Tường Tử sắc mặt khó coi như ăn phải ruồi nhặng, đây là lần đầu tiên hắn xuất cảnh, hắn tân tân khổ khổ thi vào trường cảnh sát, kế mà tân tân khổ khổ vào phái xuất sở Hòa Hưng trấn, không nghĩ tới cuối cùng lại đi theo loại đội trưởng này. 「Đội trưởng, ngươi không thể làm như vậy, rất rõ ràng vị tiểu ca này là người tốt, người xấu ở ngay bên người ngươi!」 Tường Tử hô lớn, trong mắt mang theo thất vọng, rất rõ ràng là đội trưởng của hắn muốn bao che người trong nhà, hơn nữa còn muốn bắt người tốt vào lao. 「Tường Tử, đừng nói nữa, sớm biết thì đã không mang ngươi ra đây, còn muốn để cho ngươi ra ngoài mở mang việc đời nữa chứ, không ngờ toàn làm hỏng việc.」 Cảnh sát lão thành che miệng của hắn, hận rèn sắt không thành thép mà nói. Tường Tử ngoan ngoãn bế miệng, nhưng Lưu đội trưởng trong mắt lại hiện lên vẻ âm霾, sau khi trở về hắn nhất định phải hảo hảo điều giáo tiểu tử đầu xanh mới tới này. 「Thường Vũ, hai tay ôm đầu, ngồi xổm xuống góc tường.」 Súng của Lưu đội trưởng không có lên nòng, nhưng hắn cứ như vậy đối diện với Thường Vũ, ý uy hiếp không cần nói cũng biết. 「Lưu đội trưởng, ngươi trước để cho hắn giao đại, là cảnh sát nào bắt Mang Nhi nhà chúng ta, lại dám không biết điều như vậy, người Lưu Gia thôn chúng ta cũng dám động vào.」 Người đàn bà đanh đá đi đến phía sau Lưu đội trưởng, lấy lòng nói. Nhưng Lưu đội trưởng còn chưa hỏi chuyện, phía sau bọn hắn liền có người thay bọn hắn trả lời. 「Là ta bắt người, ta có phải là quá không biết điều hay không?」 Hà Minh dẫn đầu đi vào, phía sau hắn đi theo năm viên cảnh sát, một mặt trầm trọng đi vào viện tử. Hắn thật sự không nghĩ tới, ở hạt khu của mình lại còn có loại điêu dân này, không chỉ dung túng con trai làm chuyện xấu, thậm chí còn cấu kết với cảnh sát trong trấn. 「Ngươi tính là cái gì? Lưu đội trưởng, Lưu đội trưởng ngươi làm sao vậy?」 Người đàn bà đanh đá vẫn líu lo không ngừng mà nói, nhưng nàng đột nhiên thấy Lưu đội trưởng lại nhũn cả chân, run rẩy ngồi dưới đất. 「Hà cục trưởng.」 Lưu đội trưởng là người từng trải, hắn từng có may mắn cùng sở trưởng đi huyện cục họp qua, tự nhiên cũng đã gặp Hà Minh. 「Người đâu, bắt lấy bọn chúng!」 Hà Minh quan uy mười phần, một tiếng ra lệnh, năm tên thủ hạ của hắn riêng đem mấy người bên dưới đều khảo lại, bao quát cả người đàn bà đanh đá và Lưu đội trưởng. Hà Minh tự mình đi đến trước mặt Thường Vũ, hòa ái cười, nói: 「Thường lão đệ, để cho ngươi kinh sợ rồi, ta sau khi trở về nhất định triệt tra thế lực tà ác ở huyện chúng ta, tuyệt đối sẽ không để cho bọn chúng ra ngoài nhiễu dân nữa.」 Khóe miệng Thường Vũ giật một cái, "kinh sợ" cái từ này dùng ở trên người hắn cũng không thích hợp, nhưng thái độ của Hà Minh lại nói rõ hắn sẽ vẫn đứng ở bên mình. Lập tức, Thường Vũ nói: 「Hà lão ca, ngươi xem cũng sắp giữa trưa rồi, lát nữa lưu lại ăn bữa cơm đi.」 Hà Minh nhìn một chút mấy tên ác đồ đã bị khống chế, lại quét mắt nhìn hai nữ An Dĩ Nhu và Thường Tuyết Linh ở sâu bên trong, vui cười nói: 「Vậy lão ca ta cung kính không bằng tuân mệnh.」 Ngay sau đó, Hà Minh để cho năm tên thủ hạ đem phạm nhân áp giải đi, còn hắn thì ở lại nhà Thường Vũ. Sáng sớm hôm nay, chấn động nhất không gì hơn là thôn dân Hạnh Hoa thôn. Lúc ban đầu bọn họ thấy tam đại ác bá Lưu Gia thôn xuất hiện ở cửa thôn Hạnh Hoa, bọn họ liền đang đoán xem nhà ai xui xẻo rồi, bọn họ lặng lẽ đi theo phía sau mấy người, cuối cùng tới phụ cận nhà Thường Vũ. Thời điểm đó, bọn họ đã nhận định Thường Vũ xui xẻo rồi, theo kinh nghiệm, không có nhà nào có thể ở trước mặt ba ác bá họ Lưu xanh qua ba hiệp. Nhưng sau đó bọn họ lại nghe được tiếng kêu đau của ba ác bá, ngay sau đó, ngay cả cảnh sát cũng tới, bọn họ liêu tưởng Thường Vũ nhất định là chọc phải cái giỏ lớn, nếu không cũng sẽ không trêu đến cảnh sát, thường dân sợ nhất chính là cảnh sát. Nhưng ngay sau đó thế giới quan của bọn họ lại một lần nữa đổi mới, sau khi một nhóm cảnh sát đến, lại có một nhóm khác, hơn nữa mấy cảnh sát đến sau rõ ràng quan lớn hơn, bởi vì bọn họ đem ba ác bá họ Lưu và cảnh sát đến trước đều bắt đi, chỉ có người nhà Thường Vũ là không bắt một ai. Thoáng cái, tin tức Thường Vũ quen biết đại quan ở thành liền bắt đầu truyền khắp thôn Hạnh Hoa, bởi vì hắn đắc tội ba ác bá họ Lưu vậy mà không có việc gì, hơn nữa còn có thể gọi cảnh sát đem bọn chúng toàn bộ bắt đi, chuyện này ở thôn Hạnh Hoa chính là đại sự tày trời. Thậm chí một vị tộc thúc có quan hệ huyết thống cách ba đời với Thường Vũ còn ở trước mặt thôn dân những thôn khác khoa: 「Thường Vũ đứa nhỏ này là ta nhìn lớn lên, nhìn nó lanh lợi như vậy, ta liền biết nó lớn lên nhất định sẽ là nhân vật.」 Mà theo thôn dân Hạnh Hoa lan truyền, Thường Vũ trong mấy ngày đã nghiễm nhiên trở thành một trong những nhân vật lợi hại nhất mười dặm tám hương. Đương nhiên rồi, đây là chuyện sau này, chúng ta tạm thời không đề cập tới, nói đến trong phòng ăn, Hà Minh đang bưng một miếng dưa hấu to bằng hai lòng bàn tay, như sói đói thấy thịt mà cắn xé. Sau khi ăn xong miếng dưa hấu trên tay, Hà Minh ngượng ngùng ngẩng đầu, tùy tay lau đi chất lỏng đỏ tươi ở khóe miệng, xấu hổ nói: 「Ha ha, để cho mọi người chê cười rồi, ta cũng là hài tử xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ chưa từng ăn qua cái gì ngon, hiếm khi gặp được đồ ăn ngon, khụ khụ.」 An Dĩ Nhu và Thường Tuyết Linh che miệng cười trộm, còn Thường Vũ thì không ngại ngùng mà ôm lấy vai Hà Minh, nghiêm túc nói: 「Nam nhân mà, chính là muốn ngoạm miếng thịt lớn, uống từng ngụm lớn, cái này tính là gì, Hà lão ca ngươi xem ta đây.」 Vừa nói, Thường Vũ cầm lấy một miếng dưa hấu có kích thước tương tự, bỏ vào miệng, sột sột soạt soạt vang lên hai tiếng, tất cả thịt dưa hấu đều bị hắn ăn vào miệng. Sau khi ăn xong, Thường Vũ còn hướng hai nữ nhíu mày, chọc cho các nàng bạch nhãn liên tục. Hà Minh ngầm giơ ngón tay cái, một mặt là vì sự hào khí của hắn, một phương diện khác thì là vì hắn có thể hàng phục hai mỹ nhân như tiên nữ trong nhà. Vừa nghĩ tới cọp cái trong nhà mình, hắn lại thở dài một trận. 「Sao vậy, Hà lão ca ngươi còn có tâm sự?」 Thường Vũ ngược lại hiếu kì, Hà Minh này đã làm tới chức cục trưởng huyện cục rồi, còn có chuyện gì có thể làm khó hắn? 「Khụ khụ, không có gì, Thường lão đệ ngươi không phải nói muốn khoe một chút trù nghệ sao? Lão ca ta rửa mắt mà đợi.」 Hà Minh cũng không muốn để cho bọn họ biết chuyện mình sợ vợ, vội vàng chuyển chủ đề. Thường Vũ cười vỗ vỗ vai hắn, nói: 「Hà lão ca, ngươi cứ chờ mà nuốt luôn cả lưỡi xuống đi.」 Trong mắt Hà Minh lộ ra vẻ hứng thú, dù sao Thường Vũ dám khoa trương như vậy, nói không có mấy cái bàn chải thì chính hắn cũng không tin.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang