Sát phá cổ giới
Chương 20 : SÁT PHÁ CỔ GIỚI TÁC GIẢ THIÊN NGHỊCH CHƯƠNG 19 TỘC TRƯỞNG RA TAY !!
Người đăng: truongvoky1234
.
'' Ca ca, ngươi hảo '' Phương Chính liếc Phương Nguyên, ánh mắt tối tăm lóe lên hỉ, nhưng khuôn mặt vẫn không biểu lộ chút nào cảm xúc, cứng nhắc chào.
Đối mặt Phương Chính thăm hỏi , Phương Nguyên không nói gì, như cũ ăn bữa sáng.
Phương Chính này từ lúc đánh lén hắn trong Hoa tửu hang động, Phương Nguyên biết không phải Phương Chính đệ đệ mình.
Bị Phương Chính gián tiếp làm đứt cánh tay, chịu đựng thống khổ, Hắn hận không?
Phương Nguyên kiếp trước hận qua, hận chính mình tư chất không đủ, hận gia tộc vô tình, hận vận mệnh bất công, hận kẻ địch âm hiểm.
Nhưng là hiện tại, hắn lấy năm trăm năm nhân sinh trải qua, một lần nữa xem kỹ này đoạn lịch trình, trong lòng nhưng gợn sóng không sợ hãi, không có một điểm hận ý.
Có cái gì tốt phẫn hận đâu?
Đổi vị tự hỏi một chút, hắn cũng có thể lý giải Phương Chính cách làm.
Nhược nhục cường thực, cá lớn nuốt cá bé, vốn đúng là này thế gian bản chất.
Huống hồ người mỗi cái chí, đều tranh đoạt kia Thiên Cơ một đường, lẫn nhau gian chèn ép sát phạt có cái gì không hiểu đâu?
Phương Chính tham làm của mình tửu trùng, hắn làm vậy có gì khó hiểu đâu, có gì phải hận hắn đâu.
Năm trăm năm trải qua, đã sớm khiến hắn nhìn thấu này hết thảy, trong lòng chỉ có trường sinh đại đạo.
Nhưng nếu là có người ngăn cản ở hắn này theo đuổi, mặc kệ là ai, đơn giản là ngươi chết ta sống thôi.
Trong lòng hắn dã vọng quá lớn, bước trên con đường này, liền nhất định trên đời đều địch, liền nhất định độc lai độc vãng, liền nhất định sát kiếp trùng trùng điệp điệp.
Đây là năm trăm năm nhân sinh cô đọng giác ngộ.
''Hận Phương Chính không phải ta ý nghĩ, nhưng nếu hắn ngăn cản còn đường của ta, hắn phải chết ." Nghĩ đến đây, Phương Nguyên không khỏi bật cười. Quay đầu lại đối với này đệ đệ, thản nhiên mà nhìn thoáng qua, nói: "Ngươi tốt."
''Hắn không hận ta? chả lẽ hắn là loại người đã có con đường riêng của của bản thân ? hay đơn giản là loại người phong bế hận thù, mạnh mẽ trả thù ?''
Phương Chính trong lòng không nhịn được nghĩ.
Cho dù thế nào, nhưng hai loại này dù là loại nào cũng đều là loại người nguy hiểm .
''Ta đi trước'' Phương Chính trầm mặc một lát, nói.
'' Ừ'' Phương Nguyên lạnh nhạt gật đầu, xem như đáp, lang thôn thổ yết nuốt sạch trên bàn đồ ăn.
Phương Chính không nhịn được ngoái nhìn Phương Nguyên, như có điều suy nghĩ.
-----------------------------------------
Cùng lúc đó, tại học học đường trung...
''Gia lão, gia lão, có chuyện lớn rồi '' Một tên thị vệ hớt hải chạy vào thư phòng học đường gia lão, lớn tiếng hô.
"Chuyện gì ngươi gấp vậy? la lối om sòm còn ra thể thống gì? tin ta phế ngươi không ?'' Gia lão học đường thổi thổi râu mép, tức giận nói.
'' Tiểu nhân không dám ! nhưng quả thật có chuyện lớn '' Thị vệ ánh mắt sợ run, vội vàng trang nghiêm đứng, bình tĩnh đáp.
''Nói ! có rắm thì phóng !!'' Gia lão học đường mắt lạnh nói.
" Hai ngày nay mất tích chín đệ tử, đều là nhất chuyển sơ giai đệ tử, tư chất kém'' Thị vệ kính cẩn chi tiết thông báo.
''Hừm, quả có chuyện đó sao ?'' Học đường gia lão vuốt vuốt râu, lạnh nhạt hỏi.
''Đúng vậy, gia lão, ta có nên thông tri cho bên trên không ?'' Thị vệ dò hỏi.
''Nên, sao không nên, nếu gia tộc cao tầng trách tội xuống ta cũng không có quả ngon ăn, dù bọn hắn tư chất thấp, nhưng dù sao muỗi cũng là thịt, ngươi lui xuống, ta đi gặp tộc trưởng.'' Học đường gia lão gật đầu, đuổi khách, bản thân thì chạy vội tới Tộc trưởng nơi ở.
------------------------------
''Bọn hắn biến mất, không để lại dấu vết gì ?'' Tộc trưởng ngồi trên ghế dựa, nhắm mắt dưỡng thần, hỏi.
''đúng là, chuyện này cần tộc trưởng xử thủ đoạn suy xét.'' Học Đường gia lão đứng một bên, gật đầu, đáp.
''Thôi được, ta có hứng thú vụ ngươi kể rồi đấy '' Tộc trưởng mở mắt ra, ánh mắt lộ ra tia hứng thú, nói.
] Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện