Sát phá cổ giới
Chương 18 : SÁT PHÁ CỔ GIỚI TÁC GIẢ THIÊN NGHỊCH CHƯƠNG 17 LẤY THI LUYỆN HUYẾT NHÂN ĐAN
Người đăng: truongvoky1234
.
Nhìn Linh Nhi bóng lưng rời đi, Phương Chính mới quay đầu lại, ánh mắt khát máu nhìn tám cỗ thân thể bị treo lơ lửng trên móc, khóe miệng tà tà cười.
Phương Chính kéo một cỗ thân thể trên móc xuống, đặt xuống giường đá gần đó.
Cổ thân thể này chủ nhân là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, nhưng sâu trong đôi mắt xinh đẹp đó, là nỗi sợ tột cùng.
Phương Chính quan sát cỗ nữ tính thân thể từ trên xuống dưới, chậc chậc cười, cảm khái nói:
''Dù khi còn sống xinh đẹp như họa thì thế nào ?''
Phương Chính tay trái lấy bả đao cắt lớp da thịt từ trán đến cằm cổ nữ tính thi thể, tay phải lột lớp da thịt đó ra, lộ ra gớm ghiết đầu lâu.
''Chết đi cũng chỉ là một cái hồng phấn khô lâu mà thôi''
Tà tà nhếch môi, Phương Chính cười khẩy,ánh mắt lóe lên tia sáng, thì thào :
''Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh, vì chết có ý nghĩa giúp tu vi của ta tăng cao.''
''Chỉ tiếc thanh xuân thân thể này, ta không có hứng thú với thi thể, haìzz, đáng lẽ ra ngươi không phản kháng, thì ta đã không giết ngươi tại nhà ngươi rồi, ngươi đến chết vẫn là trinh nữ, chậc chậc. ''
Phương Chính cắt mặt da mặt của thiếu nữ là để sau này ra khỏi thanh mao sơn có cơ hội dùng đến.
Phương Chính ôm thân xác nàng bỏ vào một chiếc lò được làm bằng đá, đun bởi củi. Trên lò, đựng một cái nồi đất khá to, đủ nhéch vừa một thân xác người trưởng thành.`
Phương Chính nhẹ nhàng mở nắm nồi ra, một mùi tanh tưởi phả vào mặt hắn, nhưng Phương Chính như không nghe thấy, lại hít sâu vào, vẻ mặt hưởng thụ.
Trong nồi, là Phương Chính đặt biệt chế thủy dược, có tác dụng hòa tan mọi thứ cặn bả, chỉ để lại tinh hoa trong thủy dược.
Hắn bỏ nữ tính thi thể vào nồi, đậy nắm nồi lại, xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt lại.
Hắn ngủ.
Vài canh giờ sau, đột nhiên một tiếng nổkhá lớn từ nồi thủy dược phát ra.
Phương Chính mở mắt, tinh quang chói lòa, bật người dậy, tiến đến nồi thủy. Hắn mở nắp vung ra, chỉ thấy Thủy Dược trộn với thi thể biến mất, thay vào đó là một viên đan màu đỏ như huyết.
Huyết Nhân Đan, thành !!
Phương Chính hiếm thấy vui mừng, vồi vàng thu lấy Huyết Nhân Đan, Phương Chính chỉ thấy một cỗ năng lượng tinh khiết đến cực điểm ẩn dấu trong lớp vỏ Huyết Nhân Đan.
Hắn vội vàng xếp bằng ngồi xuống, bỏ Huyết Nhân Đan vào miệng, một cỗ ấm áp tinh khiết thơm ngon tan trong lưỡi hắn, lan ra tứ chi bách hài.
Gió đêm từ từ, theo ngoài hang động trung thổi vào trong.
Phương Chính ngồi xếp bằng ở giờng đá phía trên, hai mắt nhắm nghiền.
Tinh Khiết năng lượng chuyển hóa thành Thanh Đồng nguyên hải không gió sinh triều, nhất ba ba cọ rửa màu trắng khiếu vách tường.
Hắn có giáp đẳng tư chất, chân nguyên hải chiếm cứ toàn bộ không khiếu chín phần đã ngoài.
Loại này được trời ưu ái ưu thế, lại thêm huyết linh đan hiệu quả, khiến cho hắn đã muốn tiếp cận nhất chuyển trung giai.
Hô.
Thật lâu sau sau, Phương Chính phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt.
Ngoài trời bắt đầu có ánh sáng yếu ớt chiếu vào hang động.
Một mảnh im lặng cùng tường hòa.
“Tu hành thời điểm, thời gian luôn quá phi thường mau. Trong nháy mắt, đã gần sáng.” Phương Chính trong miệng mấp máy, nhẹ giọng thì thào.
“Ta có một loại cảm giác, tối nay nuốt thêm một viên huyết nhân đan, ta nhất định có thể tấn chức trung giai! Cũng không biết Phương Nguyên nơi nào, dính tử nguyên còn sống hay đã chết ?” Nghĩ đến đây, Phương Chính khóe miệng câu dẫn một cái tà ác nụ cười.] Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện