Sát phá cổ giới

Chương 17 :  SÁT PHÁ CỔ GIỚI TÁC GIẢ THIÊN NGHỊCH CHƯƠNG 16 PHƯƠNG CHÍNH THÂM TÌNH

Người đăng: truongvoky1234

.
Cùng lúc đó, trong hang động của Phương Chính.... Một thiếu nữ lõa thể bị trói chặt trên tường, thiếu nữ khuôn mặt xinh đẹp, nhưng hai con mắt lại vô thần, thần trí trống rỗng, như một con búp bê vậy. Phương Chính tiến đến thiếu nữ, ánh mắt lạnh lẽo chợt nhu hòa xuống, nhưng chớp mắt, con ngươi lại biến thành lạnh lẽo, hắn miệng lầm bầm : '' Ai nha, xem ra hấp thụ linh hồn Phương Chính khiến tính cách ta thay đỗi nha, từ lúc nào ta lại phạm mê gái rồi.'' Tiếng lầu bầu của Phương Chính hình như đánh thức thiếu nữ, ánh mắt của nàng không còn vô thần nữa, mà đủ loại nhan sắc biến hóa, cuối cùng thiếu nữ hít sâu một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn Phương Chính, há miệng như muốn nói . Phương Chính đứng đó, lẳng lặng chờ thiếu nữ . Cuối cùng, thiếu nữ như quyết ý, ánh mắt chạm mắt Phương Nguyên, rành rọt từng chữ nói ra : ''Phương Chính, ngươi phải phụ trách ta !! '' Điên cuồng !! Qúa điên cuồng !! Phương Chính trong đầu lẩn quẩn hai chữ này. Hắn giết phụ thân, mẫu thân, gia gia nãi nãi của nàng, mà nàng vẫn muốn hắn phụ trách ? Chả lẽ nàng tính cách vô tình ? Hay đơn giản là nàng muốn tìm phục bên người để giết ta ? ''Vì cái gì ?'' Phương Chính ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chặp nàng, vẻ mặt hứng thú hỏi. ''Vì cái gì a ? Đơn giản là ai cũng phải chết, chết sớm chết muộn cũng thế. Sau một đêmsuy nghĩ, ta đã nghĩ thông suốt, ngươi giết người thân ta, nhưng ngươi giờ cũng là lão công của ta, nếu lựa chọn bên tình bên nghĩa , ta đương nhiên chọn nghĩa, nhưng bọn họ đã chết, giờ ta chỉ còn ngươi là người thân, ngươi chết nữa, thì ta lại là người cô đơn, mất đi ý nghĩa sống. '' Thiếu nữ ngữ khí buồn bã nhạt nói. ''Ngươi tha thứ cho ta ?'' Phương Chính cười như không cười nói. ''Đúng vậy, Chính.'' Thiếu nữ trịnh trọng gật đầu, đáp. '' Ngươi biết cái giá khi phải làm lão bà của ta chứ ? ngươi sẽ không có tự do, ngươi cũng phải làm những chuyện thương thiên hại lý cùng ta, ngươi nghĩ kỹ ?'' Phương Chính ngoại lệ nói ra nhiều từ ngữ, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt thiếu nữ, chỉ cần thiếu nữ nói dối, hắn liền sát, Phương Chính là người cẩn thận, hắn không muốn nuôi dưỡng một con ong trong tay áo, lúc nào cũng chờ đợi tấn công bản thân. "Vì Chính, ta nguyện dâng hiến hết thảy, vì Chính, ta nguyện gánh chịu tiếng xấu muôn đời.'' Thiếu nữ thâm tình đáp. ''Nói dối '' Phương Chính hừ lạnh, móc ra bả đao bên cạnh, tiến dần đến thiếu nữ. ''Ta thật lòng'' Thiếu nữ thản nhiên nói. Phương Chính không đáp, ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập sát cơ nhìn nàng, trong tay bả đao kéo dài một đường vòng cung nhanh như chớp hướng cổ nàng vung xuống. Thiếu nữ ngừng nói, cũng không nhận lỗi hay xin tha gì, ánh mắt kiên cường nhìn Phương Chính, cũng không nhìn bả đao đang từ từ hướng cổ nàng chém xuống. ''Phặt'' Bả Đao đụng chiếc cổ xinh đẹp của thiếu nữ, kéo dài một đạo vết máu, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Phương Chính hẳn đã kịp nương tay. ''Ta tin ngươi, Nhi '' Phương Chính trầm mặc một lát, cuối đầu xuống cổ nàng, đưa chiếc lưỡi liếm một đường trên vết thương đang rỉ máu của nàng. Kỳ diệu thay, vết thương đang không ngừng rỉ máu bỗng chảy chậm lại từng giọt, cuối cùng ngưng hẳn. ''Xin lỗi, Nhi '' Phương Chính ngữ khí đông cứng nói, ôn nhu vuốt tóc nàng. ''Chính, ta không sao '' Thiếu nữ hạnh phúc nói. ''Để ta cởi trói cho ngươi, Nhi '' Phương Chính vội vàng cởi trói cho nàng, do lâu ngày bị trói, vết thừng hằn lên cả da thịt nàng, khiến Phương Chính một trận đau lòng. Kiếp trước hay kiếp này cũng vậy, hắn rất ít khi động tình, nhưng một khi một người đàn bà chấp nhận làm lão bà của hắn, hắn rất chân trọng, vì hắn từ nhỏ đã khác người, ai cũng sợ hãi hắn, kiếp trước chỉ có Lộ Lộ luôn bên hắn, ủng hộ hành động của hắn, cùng hắn làm chuyện thương thiên hại lý, kiếp này, hắn có nàng. ''Nhi, ta sẽ cứu nhạc mẫu bọn họ'' Phương Chính cứng nhắc nói. ''Thật sự, ngươi sẽ.. ?'' Linh Nhi ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi. "Ta còn giữ họ hồn phách .'' Phương Chính lời ít ý nhiều, đáp. Phương Chính có một chiếc túi hắn tự chế chuyên thu thập hồn phách, hắn muốn nghiên cứu một chút về hồn đạo. ''Vậy ngươi mau cứu bọn họ đi'' Linh Nhi vui mừng đến phát khóc, nàng tính cách yếu đuối, nên gia đình chết, nàng cũng chỉ biết nương nhờ Phương Chính, người đã cường bức nàng. ''Chưa, trước tiên ngươi về thu thập thi thể bọn họ, muốn cứu sống cần tu vi của ta tăng lên đã.'' Phương Chính lắc đầu đáp. Linh Nhi lóe lên vẻ thất vọng, rồi biến mất thật nhanh, miễn cưỡng đáp :'' vâng'' ] Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang