Sát phá cổ giới
Chương 16 : SÁT PHÁ CỔ GIỚI TÁC GIẢ THIÊN NGHỊCH CHƯƠNG 15 PHƯƠNG NGUYÊN HÔN MÊ
Người đăng: truongvoky1234
.
Chốc lát sau, Phương Chính đến động phủ của bản thân mở ra, đi vào đó.
Phương Chính âm thầm quan sát xung quanh, những bẫy rập bản thân bố trí vẫn không có dấu vết lạ khác, âm thầm gật đầu, bước vào.
Vừa đặt chân vào, một mùi tử khí nồng nặc phả vào mặt hắn, Phương Chính không cảm thấy khó chịu, ngược lại tham lam hít thở bầu không khí này, tử khí len lỏi vào phổi hắn, vào lỗ chân lông trên da hắn, hắn cảm thấy từng thớ thịt , từng tế bào của hắn reo hò vui sướng khi tử khí nhập thế, hắn thấy thân thể trở nên mạnh mẽ hơn một chút.
Hắn thân thể này đã cải tạo qua 1 chút, thích hợp hấp thụ tử khí thành tử nguyên, là biến dị của Chân Nguyên, nên có thể hấp thụ tử khí, nếu là người thường hấp thụ tử khí, sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Tử Nguyên phối hợp với cổ trùng có lực ăn mòn cực cao, giống như phù chú vậy, nếu thân thể địch thủ dính một chút tử nguyên, thì đừng mong vết thương lành được, ngoại trừ cắt bỏ phần bị dính tử nguyên, mà muốn cắt bỏ rất khó, phải cắt đứt phần không có bị thương nữa mới trị dứt được, vì thứ gì đụng phải Tử Nguyên đều bị ăn mòn sạch sẽ.
''Phương Nguyên bị dính nguyệt nhận kèm tử nguyên, hẳn là phải rất đau khổ đi, Cạc cạc, tưởng âm ta là dể à ? Nếu ngươi không chết, xứng đáng làm đối thủ của ta '' Phương Chính nghĩ đến Phương Nguyên âm hắn bị tử nguyên đã thương , trong lòng một cỗ khí cũng thoát ra không ít, chờ mong nói.
---------------------------------
Ở một nơi nào đó trong Cổ Nguyệt Sơn Trại...
Một thân ảnh đầy huyết đang di chuyển trong rừng rậm, chính là Phương Nguyên.
Hắn trên người tràn đầy vết thương, quần áo rách rưới, hiển nhiên vừa mới trải qua nhiều trận lờn nhỏ chiến đấu.
''Chết tiệt vết thương, ta làm mọi cách cũng không khiến nó ngừng chảy máu, làm thú hoang ngửi đến huyết, tấn công ta, không nhờ trụ cột quyền cước vững chắc, ta đường đường huyết dực giáo chủ bị chính đạo thế lực vây công không chết, lại bị súc sinh giết chết .'' Phương Nguyên tức giận mắng.
Hắn chui vào một hốc cây gần đó, ý định điều trị vết thương.
''Chẳng lẽ phải cắt bỏ thịt ?''
Không chần chờ, Phương Nguyên cẩn thận lấy thanh gỗ nhọn đâm vào vết thương.
Nhưng dị biến xảy ra, thanh gỗ nhọn đụng phải vết thương bị ăn mòn.
''Chả lẽ ta phải chết ở đây ?'' Phương Nguyên cảm thấy choáng váng đầu, đây là do thiếu đại lượng huyết mà thành.
''Ta không cam lòng , ta còn chưa tìm được vĩnh sinh chi mê đâu ? ta còn chưa vấn đỉnh cổ giới đâu ? '' Phương Nguyên trong lòng gào thét không ngừng, mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, đau đớn khiến bản thân tỉnh táo chút ít, hắn lếch ra khỏi hốc cây, hướng rừng rậm bầy thú mà tới.
''Grào'' Một tiếng thê lương phát ra, một con sói bị Phương Nguyên kích thương, như một đứa trẻ bị Phương Nguyên nắm chặt trong tay.
Phương Nguyên để lộ bờ vai đầy huyết trước mặt Chó sói, mãnh liệt huyết khí kích thích chó sói, nó mở cái miệng sâu hoắm đầy răng nhọn táp mạnh vào bả vai của Phương Nguyên, thoáng cái đầu vai của Phương nguyên nằm gọn trong miệng chó sói, cả cánh tay trái do không có bờ vai chèo chống của đứt đoạn mà rớt, đau đớn khiến ý chí kiên định như Phương Nguyên cũng phải nhíu mày, đôi môi do cắn chặt để bản thân không phát ra âm thanh cũng nát bét.
Con sói nuốt sống bả vai của Phương Nguyên, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn, đột nhiên, con sói tru lên tiếng thê lương, trợn tròn mắt chết.
Nếu có thể nhìn xuyên vật thể, thì hẳn có thể thấy, trong bụng con sói, nội tạng bị lở loét một hố lớn mà chết.
''Phương Chính, hảo thủ đoạn, ta Phương Nguyên lĩnh giáo sâu sắc.'' Phương Nguyên điểm huyệt phong bế miệng vết thương,cố lết hơi thở cuối cùng nhảy xuống bờ sông, nháy mắt mệt mỏi cảm giác kích hắn hôn mê.
] Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện