Quỷ Tam Quốc - Dịch

Chương 52 : Tiễn biệt ở trường đình

Người đăng: nammaket

Ngày đăng: 13:51 15-10-2025

.

Thái Diễm cảm thấy thơ của Phỉ Tiềm rất mới lạ, một phần nguyên do chính là vì không có chữ “hề”. Điều này khiến nàng không thể đoán được nên dùng âm điệu của Sở, Việt hay Chu để ngâm nga. Dù thử phối thế nào, nàng vẫn thấy không hợp nhịp, điều này khiến nàng, người tự cho mình khá am hiểu về âm nhạc, cảm thấy có chút phiền muộn. Người sư đệ này, sao không ghi chú thêm một chút, để người khác phải đoán mò thế này? Tuy nhiên, ý nghĩa của hai câu thơ ấy, Thái Diễm vẫn hiểu. Nhìn chung, ý tưởng tuy không tệ, nhưng… hừ hừ, nói nàng là cây khô hay thuyền chìm sao? Sông Hoàng Hà phần lớn vẫn trong xanh chứ? Nước đục phải là sông Kinh mới đúng! Người sư đệ này, cần đọc thêm sách vở mới được. Phải tìm dịp nói với cha, học vấn thế này mà truyền ra ngoài, e là làm mất mặt nhà họ Thái mất… Nàng bắt đầu liệt kê danh sách những sách mà sư đệ Phỉ Tiềm cần học: Sở từ phải có, Nhạc phủ cũng không thể thiếu, vì ngay cả âm điệu còn chưa đúng. Nếu không thích dùng chữ “hề”, ít nhất cũng phải quen thuộc với tác phẩm của Ban Cố - Ban Mạnh Kiên chứ? Bạch Hổ thông nghĩa cũng nên thêm vào, Lưỡng đô phú viết cũng rất hay, dù là phú, thôi thì cứ cho vào luôn. À, còn Hán thư nữa… Chữ viết của sư đệ Phỉ Tiềm cũng có vấn đề, có hình mà thiếu thần, cần luyện tập thêm. Nàng tự nhủ phải nghĩ xem nên tìm bia khắc nào để hắn luyện tập cho tốt… ________________________________________ Phỉ Tiềm còn đang mừng thầm vì hai ngày nay sư phụ Thái Ung tâm trạng chưa gỡ được nút thắt, nên chưa giao bài tập gì, thì đã nhận được danh sách dài ngoằng những sách phải đọc và bia khắc phải sao chép do sư tỷ Thái Diễm thay mặt sư phụ giao cho. Nhìn danh sách dài dằng dặc ấy, Phỉ Tiềm hoa cả mắt. Thái Diễm, Thái Chiêu Cơ, ta đâu có đắc tội với nàng! Nếu Phỉ Tiềm biết rằng hai câu thơ tùy tiện viết ra lại mang về cho mình đống bài tập này, có lẽ lúc ấy dù có chết hắn cũng không dám viết. May mắn thay, những bài tập này có thể từ từ làm, không cần gấp gáp, nếu không Phỉ Tiềm thật sự muốn nhảy xuống sông Kinh mất. Hôm ở nhà Lữ Bố uống rượu, luyện võ, may mà trước khi về, Lữ Bố và Trương Liêu đã giúp hắn dùng thuốc mỡ bí truyền của Lữ Bố để xoa bớt đau nhức cơ bắp. Nếu không, ngày hôm sau đừng nói đi lại, ngay cả xuống giường hay tự ăn cơm e rằng cũng khó. Dù sao thân thể Phỉ Tiềm vốn gầy yếu, chưa từng rèn luyện. --- CMN – là dùng dầu bôi trơn à. Thật là quá đáng mà. Cảnh tượng thê thảm khi bôi thuốc mỡ hôm ấy, Phỉ Tiềm quyết định quên đi. Dù hắn hiểu rằng Lữ Bố chịu lấy thuốc mỡ làm từ mỡ sói thảo nguyên trộn với dược thảo để giúp hắn giảm đau cơ bắp, chứng tỏ Lữ Bố rất xem trọng hắn. Nhưng vấn đề là… Lữ Bố sao không bàn trước một câu? Nếu không, chí ít cũng gọi vài thị nữ đến chứ! Phỉ Tiềm vẫn có chút oán thầm. Hắn không nghĩ rằng thuốc mỡ đậm đặc như thế cần sức mạnh để thấm vào cơ bắp, mà việc trị liệu phải làm một mạch, nếu không sẽ càng đau hơn. Nếu không phải Lữ Bố thấy Phỉ Tiềm hợp ý, lại còn giúp hắn tìm được vũ khí vừa tay, thì đã chẳng phí công sức như vậy. Năm xưa Lữ Bố luyện võ cũng tự mình chịu đựng từng chút một… Nhưng chuyện luyện võ tạm gác lại. Bây giờ Phỉ Tiềm phải gấp rút đến phía đông ngoài thành, chuẩn bị trước khi sư phụ Thái Ung đến. Sư phụ Lưu Hồng sắp đến nhậm chức ở quận Sơn Dương. Dù hai lão nhân đã uống rượu tiễn biệt riêng trước đó, nhưng khi Lưu Hồng chính thức rời đi, Thái Ung vẫn đến tiễn, và Phỉ Tiềm, với tư cách đệ tử, càng không thể vắng mặt, nếu không sẽ là cực kỳ thất lễ. Ngoài thành Lạc Dương, cách khoảng mười dặm, dọc theo quan đạo có dựng vài đình nhỏ. Những đình này ngoài việc làm nơi nghỉ chân, còn là nơi để tiễn biệt. Khi Phỉ Tiềm ngồi xe ngựa thuê đến trước, nhìn quanh không thấy Thái Ung, hắn mới thở phào, may mà không đến muộn, nếu không sẽ thất lễ lắm. Phỉ Tiềm bảo phu xe giúp mang rượu thịt đã mua sẵn đến một đình sạch sẽ, tầm nhìn tốt, bày biện xong xuôi, rồi đứng nghiêm trang bên đường, chờ Thái Ung và Lưu Hồng đến. Chẳng bao lâu, một cỗ xe ngựa giản dị xuất hiện. Thái Ung bước xuống, thấy rượu thịt Phỉ Tiềm đã chuẩn bị trong đình, gật đầu, không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên đường cùng Phỉ Tiềm, chờ đợi. Ai không quen biết, làm sao ngờ được một vị Thị trung triều đình, một đại văn học gia như Thái Ung, lại đứng bên đường, phủi bụi như một văn sĩ bình thường để chờ tiễn bạn? Chẳng mấy chốc, xa xa xuất hiện một đoàn xe gồm ba cỗ xe ngựa và hơn chục hộ vệ. Trên cỗ xe đầu tiên treo cao phù tiết của Thái thú. Lưu Hồng đã đến. Không phải Lưu Hồng muốn phô trương, mà là quy định triều đình: quan viên đi công vụ phải treo phù tiết để biểu thị thân phận, nếu không sẽ bị coi là thất lễ. Thái Ung và Phỉ Tiềm đến tiễn bạn, là việc riêng, nên có thể mặc thường phục, nhưng Lưu Hồng đi nhậm chức là công vụ, nên có phù tiết và hộ vệ triều đình đi cùng. Đoàn xe đến gần, Lưu Hồng bước xuống, cùng Thái Ung nắm tay nhau bước vào đình. Đám hộ vệ đã quen với cảnh tiễn biệt, không cần dặn dò, tự tìm chỗ trống bên đường dừng xe ngựa, chờ đợi. Nhưng họ không ngờ rằng Phỉ Tiềm không chỉ chuẩn bị rượu thịt cho Thái Ung tiễn Lưu Hồng, mà còn chuẩn bị cả phần cho họ. Hắn cùng phu xe mang đến từng người, khiến đám hộ vệ bất ngờ và cảm kích, liên tục cảm tạ. Lưu Hồng thấy hành động của Phỉ Tiềm, chỉ tay nói với Thái Ung: “Nhìn xem, tiểu tử này tâm tư thật tinh tế.” “Tử Uyên quả thực thân thiện, đối nhân xử thế chu đáo, có chừng mực,” Thái Ung đồng tình, nhưng hôm nay không phải để khen Phỉ Tiềm. “Nguyên Trác, thời gian sum họp ngắn ngủi, giờ lại phải chia ly. Lần này từ biệt, không biết ngày nào mới được tái hợp.” Hai Lão nhân đều đã lớn tuổi. Nếu còn trẻ, ngày tháng còn dài, nhưng giờ cả hai đều tóc bạc, liệu có còn ngày gặp lại, thật sự không ai dám nói trước. Phỉ Tiềm sắp xếp xong cho đám hộ vệ, vội trở lại đình, vừa hay thấy Thái Ung và Lưu Hồng nắm tay nhau, mắt lệ nhìn mắt lệ…

Mẹ kiếp, bôi trơn bằng mỡ sói. Ở đây có vài món đồ không liên quan, chư vị, mời tham quan: https://shopee.vn/vaimondo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang