Quỷ Tam Quốc - Dịch

Chương 50 : Trung Bình Thương

Người đăng: nammaket

Ngày đăng: 22:37 14-10-2025

.

Có câu nói thế nào nhỉ, mỗi nam nhân trong lòng đều ấp ủ một giấc mộng võ hiệp? Chính là: Đeo kiếm ngao du giang hồ, mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu dấu, vạn hoa giữa đường qua, lá cũng không dính thân… Phỉ Tiềm tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng giấc mộng ấy bị Lữ Bố dội một gáo nước lạnh – ý Lữ Bố là, với thân thể này của ta, coi như hết cơ hội rồi sao? Phỉ Tiềm lại dồn ánh mắt hy vọng sang Trương Liêu, nào ngờ thấy Trương Liêu vừa quay mặt đi, cầm chén rượu tu ừng ực, uống mãi mà không chịu đặt chén xuống… Hiểu rồi. Phỉ Tiềm thở dài, tinh thần sa sút. Náo loạn nửa ngày, ta chỉ hợp làm văn quan, chẳng duyên với sa trường. Giấc mộng ngàn quân vạn mã chém tướng thượng cấp của ta tan thành mây khói… Trương Liêu an ủi: “Tử Uyên đừng buồn, lên chiến trường văn quan cũng có đội thân vệ, kẻ ngoài khó mà đến gần. Huống chi, nếu văn quan cũng cầm thương múa gậy ra trận, thì cần bọn ta – võ quan – làm gì nữa?” Lữ Bố gật đầu: “Lời Văn Viễn chí phải. Tử Uyên, ngươi gầy gò yếu ớt, còn võ nghệ của ta thiên về cương mãnh. Nếu ngươi tập luyện, e sẽ tổn thương thân thể, giảm thọ vô cớ. Yên tâm, chỉ với công lao ngươi giúp ta tìm được thanh bảo bối này, nếu có ai dám gây khó dễ…” Lữ Bố vung tay nắm lấy Phương Thiên Họa Kích, hừ hai tiếng: “Phải xem thanh Phương Thiên Họa Kích của ta có đồng ý hay không!” Phỉ Tiềm liếc xéo, thầm nghĩ: Thôi đi, giờ ngươi Lữ Bố – Lữ Phụng Tiên đang hăng hái, nhưng về sau đến tự bảo vệ mình còn khó, nói gì đến bảo vệ ta… Rốt cuộc, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình. Trương Liêu thấy Phỉ Tiềm rõ ràng rất muốn học, ngẫm nghĩ một chút, không muốn để Phỉ Tiềm thất vọng, bèn nói: “Tử Uyên nếu thực lòng muốn học võ, ta có thể dạy ngươi một chiêu thương pháp. Không biết Tử Uyên có muốn học không?” Chưa đợi Phỉ Tiềm đáp, Lữ Bố trừng mắt nhìn Trương Liêu: “Văn Viễn, đường võ của ngươi cũng thiên về cương mãnh, cẩn thận đừng hại Tử Uyên!” Phỉ Tiềm vội vàng nói: “Không sao, không sao, muốn học, muốn học!” – Dù là gì đi nữa, Trương Liêu – Trương Văn Viễn cũng là bậc võ tướng nhất lưu, chiêu thức ông ta dạy sao có thể tầm thường? Học trước đã, nếu thân thể không chịu nổi, sau này bỏ cũng chưa muộn… Trương Liêu nói: “Ta tự biết chừng mực, Đô Đình Hầu xem là hiểu ngay.” Nói xong, ông ta gọi Lữ Bố và Phỉ Tiềm ra hậu viện, rồi đi góc tường lấy hai cây thương thường, mang lại. Trương Liêu đưa một cây thương cho Phỉ Tiềm, vừa tự mình biểu diễn, vừa chỉ dạy Phỉ Tiềm cách cầm, cách nắm, cách vận lực, cách dùng sức từ thắt lưng và chân… Dạy vài lần, thấy Phỉ Tiềm học khá nhanh, ông ta cười: “Tử Uyên ngộ tính rất tốt. Sau này nếu tìm được thương pháp dung hòa cương nhu, hoàn toàn có thể thử sức.” Trương Liêu nói xong, đi đến dưới một cây đại thụ ở hậu viện, quay đầu nói với Lữ Bố: “Đô Đình Hầu, mượn cây này một chút.” Lữ Bố vẫy tay, ý bảo Trương Liêu tự nhiên. Trương Liêu đứng vững, ra hiệu Phỉ Tiềm chú ý, rồi đột nhiên bước lên một bước, vung tay đâm thẳng một thương. Như tia chớp xẹt qua, cây thương xuyên thẳng qua thân cây, để lại một lỗ thủng trong suốt! Trương Liêu bước đến bên cây, đứng song song với thân cây bị xuyên thủng, vẫy Phỉ Tiềm lại gần, chỉ vào lỗ thủng mới hỏi: “Tử Uyên, nếu xem cây này là một người, ngươi thấy lỗ này ứng với bộ phận nào trên cơ thể?” Phỉ Tiềm nhìn lỗ cây, rồi so sánh với Trương Liêu đứng cạnh, đáp: “Chính giữa ngực?” Trương Liêu gật đầu: “Chiêu này gọi là Trung Bình Thương, là căn bản của mọi thương pháp. Tử Uyên nếu thật muốn luyện thương, có thể bắt đầu từ đây.” Phỉ Tiềm chép miệng: “Phải luyện đến mức một thương xuyên cây như ngươi sao?” Trương Liêu cười lớn, lắc đầu, lại đâm thêm một thương nữa. Lần này, đầu thương chỉ cắm sâu nửa thân cây rồi rút ra, nói: “Đối phó người thường, Tử Uyên chỉ cần luyện đến mức này là đủ. Nếu gặp cao thủ…” Trương Liêu không nói hết, nhưng Phỉ Tiềm cũng hiểu. Nếu gặp cao thủ, chỉ biết một chiêu Trung Bình Thương dù luyện giỏi đến đâu cũng vô dụng… Lúc này, Lữ Bố thấy Trương Liêu dạy là chiêu căn bản nhất – Trung Bình Thương, cũng yên tâm, bước tới nói: “Tử Uyên đừng xem thường chiêu này. Thương pháp biến hóa vô cùng, phần lớn xuất phát từ Trung Bình Thương. Năm xưa ta học mâu pháp, cũng bắt đầu từ đây.” Trương Liêu để Phỉ Tiềm thử đâm vài lần, rồi tay cầm tay chỉ dạy cách khởi thế, cách vận lực, thậm chí để Phỉ Tiềm đặt tay lên vai và thắt lưng mình, tự cảm nhận cách phối hợp các bộ phận cơ thể để phát lực… Lữ Bố cũng đứng bên cạnh chỉ điểm, mãi đến khi Phỉ Tiềm ghi nhớ rõ ràng yếu quyết của Trung Bình Thương mới thôi. Phỉ Tiềm không nhớ mình đã đâm bao nhiêu thương, chỉ biết khi Lữ Bố và Trương Liêu thấy tạm được, cả người hắn không chỗ nào không đau nhức… Lữ Bố nhìn Phỉ Tiềm nhăn nhó, đi khập khiễng, bước theo cười: “Huynh đệ còn muốn học võ không? Hay làm văn quan cho xong.” Dù toàn thân đau nhức, Phỉ Tiềm vẫn nghiến răng cắn môi: “Muốn học!” – Đùa sao được, liên quan đến mạng sống của mình! Những năm tới chắc chắn loạn lạc khắp nơi, biết đâu ngày nào đó rơi vào cảnh đơn độc. Không học bây giờ, lẽ nào đợi đến khi đao kiếm kề cổ mới học sao? Lữ Bố cười ha ha, vươn tay bế Phỉ Tiềm lên vai, bước vào nội thất, vừa đi vừa nói với Trương Liêu: “Văn Viễn, cùng đến giúp một tay. Nếu không, lần này Tử Uyên về ít nhất ba ngày không xuống đất nổi.” Trương Liêu gật đầu, theo sau, nói với Phỉ Tiềm chẳng còn sức phản kháng: “Tử Uyên, ngươi kiếm được rồi. Đây là bảo bối của Đô Đình Hầu đấy…” Ôi trời ơi, định đi đâu đây? Trương Liêu – Trương Văn Viễn, nói rõ chút đi, sao cảm giác chẳng lành thế này… ________________________________________ Trong lúc Phỉ Tiềm đau nhức khắp người, thì Đổng Trác lại đang sảng khoái từ đầu đến chân… Hôm trước, trước mặt Hoàng đế bị phế, Tư đồ Vương Doãn đích thân đến thăm, sau vài câu xã giao, ngầm ám chỉ sẽ theo ý Đổng Trác. Sau đó, người được phái đến mang theo đủ loại bảo vật trân phẩm, cùng mười ca cơ Giang Nam… Vì thế, hôm nay Đổng Trác ngang nhiên tuyên bố phế đế, chẳng lo có quan viên phản đối. Dù có Lư Thực đứng ra, cũng chỉ mình ông ta, chẳng thể cản nổi đại thế. Ha! Từ nay, ta Đổng Trác là Tướng quốc - người đứng dưới một người, trên vạn người! Hương vị ngọt ngào của quyền lực khiến Đổng Trác say mê, khiến ông ta hứng khởi lạ thường. Chưa đến tối, ông ta đã kéo mấy ca cơ Giang Nam mới được tặng, vui vẻ tưng bừng… Phụ nữ Giang Nam quả nhiên khác xa vùng Bắc địa. Da trắng mịn, dáng người nhỏ nhắn mềm mại, dưới tay Đổng Trác có thể uốn éo đủ kiểu. Điều làm ông ta khoái chí nhất là tiếng thở dốc như sắp ngất, thêm chút cảm giác muốn trừng phạt, điều mà ông chưa từng nếm trải ở Tây Lương. Điều bất ngờ hơn, những ca cơ được huấn luyện kỹ càng này, sau khi xong việc, không cần Đổng Trác nhúc nhích, mấy nàng cúi đầu dưới hạ bộ ông ta, dùng lưỡi thơm tho giúp ông ta lau chùi sạch sẽ. Một nàng còn đùa giỡn khẽ nói, bảo không biết bảo bối này có đến lượt các nàng không… Đổng Trác dần cảm thấy hứng khởi trở lại, cười gằn quái dị, túm lấy một ca cơ đang cúi đầu bận rộn, giữa tiếng rên rỉ đau đớn của nàng, hét lớn: “Hôm nay bảo bối của ta, ai nấy đều có phần!”

Gay thật chứ, ko biết Lubu lôi Phí tiểu thư vào phòng làm gì? ko nhẽ lai luyện thương à :v Trong lúc chờ luận thương mời các vị huynh đài dạo qua cửa tiệm ở đây: https://shopee.vn/vaimondo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang