Quỷ Tam Quốc - Dịch
Chương 38 : Mưu kế
Người đăng: nammaket
Ngày đăng: 22:59 12-10-2025
.
Người hầu nhận lệnh đi ngay, chẳng bao lâu sau, Viên Thuật đã đến.
Viên Khôi ra hiệu cho Viên Thuật ngồi xuống, không nói gì ngay, vừa suy nghĩ vừa quan sát hắn.
Phải nói rằng, Viên Thuật có vẻ ngoài tuấn tú hơn hẳn Viên Thiệu – đó cũng là một trong những lý do khiến Viên Khôi thiên vị Viên Thuật ngoài yếu tố huyết thống.
Viên Thiệu là kết quả của một cuộc say rượu giữa cha hắn – Viên Phùng – và một ca cơ trong phủ. Là “sản phẩm ngoài ý muốn”, từ nhỏ đã không được coi trọng, sống trong gió sương nên thân hình thô ráp. Còn Viên Thuật thì khác – từ nhỏ sống trong nhung lụa, được chăm chút kỹ lưỡng, càng lớn càng khác biệt.
Thêm nữa, mẹ Viên Thiệu là ca cơ, nên lễ nghi, cách nói năng đều phải tự học. Còn Viên Thuật thì từ ba tuổi đã có lễ quan hướng dẫn, từng cử chỉ đều theo quy chuẩn. Lâu ngày, Viên Thuật mang phong thái sĩ tộc, còn Viên Thiệu thì thường bị chê là thất lễ.
Vì thế, Viên Thiệu kết giao với hào kiệt giang hồ, còn Viên Thuật thì thường cùng con cháu thế gia luận cổ đàm kim.
Viên Khôi nhìn Viên Thuật – gương mặt trẻ trung, hơi kiêu ngạo, giống hệt người anh trai Viên Phùng – trong lòng tuy có chút luyến tiếc, nhưng vẫn quyết định: ở nhà thì tốt, nhưng không trải gió mưa thì sao thành cây cao bóng cả?
Viên Khôi hỏi: “Ngươi biết chuyện của huynh ngươi chứ?”
Viên Thuật gật đầu: “Đã biết.” Thật ra, hắn không lo mà còn có chút vui mừng. Từ nhỏ, hắn ghét nhất là bị so sánh với Viên Thiệu – một người là con chính, một người là con thứ, có gì phải so?
Viên Khôi nói tiếp: “Triều đình vừa phong huynh ngươi làm Thái thú Bột Hải.”
Bột Hải tuy không phải đại quận, nhưng cũng là quận lớn – Thái thú là chức quan ngàn thạch, nắm cả dân sự lẫn quân sự, có quyền bổ nhiệm cấp dưới như Chủ Bút, Tòng Sự… Triều đình thường không can thiệp.
Nghĩa là Viên Thiệu đã có địa bàn riêng – tương lai thế nào còn tùy vào bản lĩnh.
Viên Thuật hiểu rõ giá trị chức Thái thú, nên nghe xong thì sửng sốt: “Sao lại thế?” – Từ quan không bị truy cứu, lại được phong chức cao hơn? Biết thế ta cũng từ quan!
“Đó là kế của họ Đổng.” – Viên Khôi giải thích, thầm thở dài. Là gia tộc đứng đầu sĩ tộc, Viên thị luôn là mục tiêu – người muốn lợi dụng, muốn đánh bóng tên tuổi, muốn lôi kéo, muốn đàn áp… không đếm xuể. Viên Khôi đã trải qua nhiều lần như vậy, nên không còn hoảng hốt. Nhưng nhìn Viên Thuật, hắn thấy vẫn còn quá non nớt.
Viên Khôi hỏi: “Ngươi hiện có bao nhiêu binh sĩ?”
Viên Thuật tuy không là võ quan, nhưng là con cháu sĩ tộc – việc nuôi quân riêng là chuyện thường. Miễn không quá mức thì chẳng ai quản.
“Một đồn.” – Viên Thuật đáp thật thà. Theo quân chế Hán: một khúc có hai đồn, một đồn có hai đội, một đội có mười lăm người. Vậy hắn có gần trăm lính riêng. (2 tiểu đội thì 30 lính thôi chứ nhỉ)
Viên Khôi gật đầu – đúng như hắn nắm được. Hắn lấy ra một chiếc ngọc bội, đưa cho Viên Thuật: “Cầm tín vật này, đến doanh Tây Viên tìm Khúc trưởng Trương Tiêu – hắn sẽ nghe lệnh ngươi.”
Rồi Viên Khôi hạ giọng: “Họ Đổng muốn phế đế – nhiều khả năng sẽ giam ở Nam Cung. Ngươi hãy tìm cơ hội gây náo loạn, rồi cướp người!”
“Cái gì? Cướp… cướp hoàng đế?” – Viên Thuật hoảng hốt.
“Bình tĩnh!” – Viên Khôi nhắc. Chỉ là cướp một vị vua bị phế – có gì phải hoảng?
Viên Thuật hít sâu vài lần để trấn tĩnh – “Ngài nói nghe nhẹ nhàng như uống trà, nhưng đó là hoàng đế đấy! Dù bị phế, thì cả nước cũng chỉ có một người như vậy!”
Nhưng tại sao Viên thị phải mạo hiểm? Tại sao chính hắn – Viên Thuật – phải làm?
Viên Khôi nhìn thẳng: “Họ Đổng muốn độc chiếm triều đình – tất sẽ đối đầu với Viên thị. Lạc Dương tưởng yên ổn, nhưng thực ra không an toàn. Nếu một ngày huynh ngươi mang quân đến, ngươi sẽ làm gì? Ngươi chưa nghe chuyện Trọng Nhĩ sao?” – Lạc Dương không còn là nơi an toàn. Viên Thiệu giờ là Thái thú, có quyền mang quân. Nếu một ngày hắn ta đến đây như Đổng Trác, ngươi có giữ được vị trí không?
Viên Khôi lại hỏi: “Nếu phế đế, huynh ngươi được lợi gì?”
Viên Thuật suy nghĩ, rồi đáp thử: “Danh vọng?”
Viên Khôi vuốt râu, gật đầu: “Đúng vậy. Vậy nên, ngươi cướp vua – thành cũng được, bại cũng không sao.” – Làm việc này, không cần thành công – chỉ cần thể hiện thái độ.
Viên Thuật nghe xong, bắt đầu suy nghĩ.
Viên Khôi dùng tay vẽ sơ đồ trên bàn: “Đây là Bắc – Nam hai cung…”
Thấy Viên Thuật gật đầu, hắn nói tiếp: “Nếu phế đế, sẽ giam ở cung bên cạnh Vĩnh Hạng…”
– Vua bị phế không thể đi lại tự do – giam vào lãnh cung là hợp lý.
Viên Khôi vẽ thêm một khung lớn – tượng trưng tường thành: “Ngươi giấu quân ở cửa Nam, chuẩn bị xe ngựa. Khi có biến, thừa cơ cướp người. Ngươi dẫn quân của Trương Tiêu, xuyên qua cung, chạy thẳng ra cửa Nam…” – Nam Cung gần cửa Nam – đường ngắn, rủi ro thấp.
Thấy Viên Thuật đang suy nghĩ, Viên Khôi nói thêm: “Ngươi có thể rủ Tào A Man cùng làm.”
Tào A Man – tức Tào Tháo. Nhưng sao lại rủ thêm người? Việc này càng ít người biết càng tốt chứ?
“Cậu ta có người cũ trong cung.” – Viên Khôi nói. “Ngươi có thể để cậu ta làm chủ sự.”
Thấy Viên Thuật đã hiểu, Viên Khôi nói thêm: “Thuật nhi, nhớ kỹ – làm việc gì cũng phải có đường lui. Tào A Man chính là đường lui… Ngươi về suy nghĩ kỹ, mai bàn tiếp.”
Viên Thuật đứng dậy cáo lui, trước khi đi hỏi: “Nếu xong việc, đi đâu?”
“Đến Nam Dương.”
Các vị huynh đài, ta có vài món đồ ở đây:
https://shopee.vn/vaimondo
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
Bình luận truyện