Quỷ Kiếp

Chương 101 : Kinh Trập (2)

Người đăng: Đôi cánh gió

Lúc Huyền Giang tỉnh lại liền thấy một đầu tóc hồng phá lệ chói mắt phóng đại trước mặt. Cô giật mình rụt cổ chưa kịp kêu lên người kia đã quay lưng chạy ra khỏi tầm mắt vừa chạy vừa la “ Tỉnh rồi, anh Trường ơi em anh tỉnh rồi!” Huyền Giang có chút đau đầu, ngơ mất vài giây mới kịp nhớ ra tình hình. Cùng lúc đó tiếng bước chân soạt soạt tiến đến, Trường Ngân ngồi xuống xoa đầu cô giọng nói vẫn như trước nửa đùa cợt nửa quan tâm “ Sao rồi cô nương vừa dạo quanh địa ngục thấy gì hay không ?” Huyền Giang đưa mắt nhìn anh trai, môi mấp máy nhưng không nói thành lời. Trường Ngân thấy có điểm lạ liền dựng em gái dậy “ Nào nói thử cho anh nghe.” Huyền Giang thử lại lần nữa, vẫn không được liền chỉ vào miệng lắc lắc đầu. “ Thuần Linh! Mau ra đây, con bé không nói được !” Trường Ngân lo lắng đưa tay sờ trán Huyền Giang, không sốt, vạch mi, mắt bình thường, anh bảo cô há miệng, vẫn không thấy gì khác lạ. “ Có khó chịu ở đâu không ?” Huyền Giang lắc đầu xua tay rồi chỉ vào cổ họng. Trường Ngân lập tức hiểu ý sai Thái Phương đi rót nước, miệng luôn mồm gọi Thuần Linh. Huyền Giang nhìn anh trai dáng vẻ tiều tụy suy nhược do thiếu ngủ, ngực bỗng thấy ấm áp nhưng không được bao lâu lại tràn lên cảm xúc xa cách khó hiểu. Huyền Giang cúi đầu, từng lời cô nghe được lúc trước, lời nào là thật lời nào là giả đây ? ---------------- Huyền Giang run rẩy không dám nhìn thẳng con quỷ trước mặt, nhưng cái mũi hắn cứ ra sức dí sát cô, cái miệng hôi thối liên tục lẩm bẩm “ Đặc biệt...không thể động...kì quái..không thể động..” Huyền Giang sợ đến bủn rủn, chỉ còn cách trơ mắt ngồi im nhìn con quỷ tự độc tự diễn. Con quỷ sau một hồi hít hà nhảy đi nhảy lại quanh Huyền Giang liền vặn vẹo gương mặt cứng đờ cổ quay rắc rắc 180 độ về đằng sau, cúi đầu nói chuyện với cái thùng trên lưng. Rõ ràng chỉ có tiếng the thé rùng rợn của một mình hắn nhưng Huyền Giang lại nghe ra một cuộc đối thoại kì dị có hỏi có đáp. Hẳn mình cũng phát điên rồi đi- Huyền Giang đã nghĩ vậy cho đến khi từ sau lưng con quỷ thò ra một bàn tay ba ngón mỏng dính nhơm nhớp, như con rắn lục mà trườn ra khỏi thùng vươn về phía cô. Huyền Giang sợ hãi giật lùi, ra sức tránh khỏi tầm với của bàn tay. Con quỷ lúc này liền răng rắc quay cổ lại, miệng cười nắc nẻ “ Hứng thú...muốn...xem...muốn..” Hắn nhanh như chớp nhảy lên túm tóc Huyền Giang, bóp chặt cô cho bàn tay kia bò tới. Bàn tay nhớp nhúa lần lần quấn quanh chân cô nhưng vừa bò lên tới cổ đã nhanh chóng giật về trốn vào thùng. Con quỷ ngạc nhiên lần nữa quay đầu nhìn sau lưng. “ Sao...sao..vậy..” Một hồi im lặng kéo đến, con quỷ chưa kịp bẻ cổ lại đã vội vã thả Huyền Giang sợ sệt lùi bước. Hắn trân trân nhìn cô thốt lên “ Người...bị cái...gì..bám....bị...gì...” Huyền Giang nhìn lên nghi hoặc, bỗng từ đâu một con bướm đỏ thẫm bay đến lượn lờ trước mặt tên quỷ. Cả hắn và chiếc thùng trông thấy con bướm liền run rẩy, con bướm ghé sát lại rồi nhẹ nhàng vỡ ra, từng giọt đỏ vừa lộp độp rơi xuống, tên quỷ đã lập tức né tránh. Hắn quay qua nhìn Huyền Giang hai hốc mắt đen ngòm như có chút ánh sáng “Bị...phản...bội...hãm..hại...xấu..xa ..thân...nhân..cũng..không..tin...không..tin. .” “ Chờ...rất..nhiều...đang...chờ..thời...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang