Quỷ Kiếp

Chương 31 : Trường Ngân

Người đăng: Đôi cánh gió

.
Thuần Linh sau khi tiễn Thái Phương đi liền cảm thấy có chút trống vắng. Cậu cầm sách lên đọc mãi cũng không vào, chán nản thở dài lấy lịch vạn niên ra xem. Ngoảnh đi ngoảnh lại mai đã là rằm tháng bảy, đối với người trong giới như cậu mà nói đây chính là thời điểm bận rộn không mong đợi nhất trong cả tháng cô hồn. Tháng cô hồn như cái tên gọi của mình chính là tháng dành cho quỷ hồn từ dưới địa ngục lên trần thế dạo chơi, theo quan điểm bình thường thì đích thị là một tháng xấu nhưng với người biết chút ít tài phép mà nói đây quả là mùa làm ăn. Mấy ngày này thường xảy ra nhiều vụ nhỏ nhặt vậy nên các pháp sư, thầy cúng, sư thầy luôn đắt hàng. Tuy nhiên rằm tháng bảy thì hoàn toàn khác biệt, đấy chính là thời điểm mà quỷ giới mang đầy đủ sức mạnh nhất. Thậm chí không ít bán quỷ, chung quỷ đều nhân cơ hội này tìm kiếm con mồi, thời điểm thích hợp cho những giao dịch mờ ám ai mà không ham. Như mọi năm Thuần Linh nhận được không ít yêu cầu. Nhưng không giống với mọi năm cậu đều từ chối để tập trung cho hai anh em nhà Trường Ngân. Trường Ngân giờ đang ra ngoài cùng Huyền Giang, anh đã bỏ việc, cũng không tính đến chuyện thuê nhà, dùng hết toàn bộ tiền tích kiệm cùng Huyền Giang đi đây đi đó. Thuần Linh lúc đầu không muốn Trường Ngân lê cái thân tàn tạ mà chạy lung tung, thế nhưng cậu cản không nổi, giống như mười sáu năm về trước không ai cản nổi cậu bé mới chỉ có chín tuổi kia. Thuần Linh uống tách trà mới pha, mông lung nhớ lại câu chuyện của Trường Ngân. ------------- “Giết nó chính là ý niệm mãnh liệt nhất của tôi lúc đấy.”Trường Ngân bình thản nói, giống như đang kể lại một câu chuyện xưa cũ. Cậu bé Trường Ngân ôm cô em mới hơn một tuổi, không che không đậy băng băng trong làn mưa rào. “Tôi cứ chạy mãi chạy mãi, mưa ở trên đó rát lắm, cứ như đá rơi xuống vậy. Đường thì gập ghềnh, nhuốm đầy bùn nhão. Lúc tôi lội đi không ít lần bị ngập đến đầu gối nhưng chẳng hiểu bằng cách nào tôi lại trèo được lên núi.” Trường Ngân mở to mắt, lòng đen dại ra gần như không còn tiêu cự. Thuần Linh luôn để ý từng cử chỉ của anh vì trông Trường Ngân bây giờ giống như ngọn nến leo lắt sắp tắt. Trường Ngân ho mấy tiếng rồi lại tiếp tục “Tôi trốn đến một cái chòi người ta thường dựng ra để nghỉ khi đi làm nương. Cái chòi ở một góc khuất trong hang núi nên cũng gọi là che tạm được cơn mưa. Lúc này tôi mới hơi bình tĩnh, buông ra Giang đang ở trên tay.” “Con Giang khóc hết nước mắt, cả người lạnh buốt tím tái, lúc bị tôi buông ra chỉ oe oe được vài tiếng rồi tắt. Tôi nhìn nó mà đáy lòng lạnh lẽo, tôi biết mạng nó sắp hết rồi. Trẻ em dầm mưa liên tục như vậy, lại còn bị bỏ đói bỏ rét, có đứa nào chịu nổi.” “Hai bọn tôi ngồi thinh lặng đến nửa ngày, từ đằng xa bỗng có người chống gậy đi đến. Lúc đầu tôi rất sợ, định chạy trốn, nhưng nhìn kỹ lại bà già kia đi đường mà mắt nhắm tịt biết rằng hẳn người ta bị mù, nên tôi mới bình tĩnh trở lại.” Bà lão chống gậy đi thẳng đến căn chòi mới ngồi xuống, tự nhiên như bình thường khiến Trường Ngân không khỏi thấy kỳ lạ. Anh cố tình im lặng, bế Huyền Giang vẫn đang thoi thóp lui vào sâu hơn. Bà già kia quay đầu, đảo qua đảo lại một vòng, cuối cùng bỗng nhiên khàn khàn thốt lên “Cậu bé, cậu đang bế con ai đấy?” Trường Ngân giật bắn người, suýt chút nữa thì bật ra thành tiếng. Bà ta lại nói “Tội quá đứa bé kia ốm lắm rồi, không chữa trị ngay thì chết đấy.” Trường Ngân vẫn im lặng. “Trong đầu tôi lúc đấy luôn nghĩ, thì tôi đang muốn cho nó chết đây.”Anh nhếch môi cười khổ.”Một đứa trẻ chín tuổi mà có thể độc ác như thế, thật không tưởng nổi.” Bà già hình như cũng hiểu được ý nghĩ của Trường Ngân, bà ta chỉ thở dài khô khốc, chống gậy lẩm bẩm “Nếu cậu muốn để nó chết thật thì đừng có hối. Giết người đơn giản lắm, nhưng cuối cùng sẽ phải dùng cả đời để trả.” Một lúc lâu sau trời tạnh mưa, bà lão lại đứng dậy lững thững bước đi, trước khi rời hẳn bà ấy còn nói “Nếu cậu muốn cứu em cậu, tìm ta ở đây.” Huyền Giang cuối cùng không chết. Cô bé chỉ bị sốt cao, Trường Ngân nghĩ cũng đã thông, lòng như chết lặng mà ôm Huyền Giang trở về. “Lúc đấy tôi..luôn..ước giá như mình đừng bỏ đi…” Mắt Trường Ngân bỗng dưng đỏ hoe, giọt lệ mặn nóng chậm rãi lăn dài trên gương mặt người con trai cứng rắn. “Giá mà tôi không bỏ đi, tôi vẫn còn được gặp mẹ…” Lúc Trường Ngân quay về mới biết mưa lũ quét qua làng. Vô số người chết, trong đó có cả cha dượng và…mẹ cậu. Trường Ngân ôm đứa em gái, ngơ ngác nhìn người ta dọn xác mẹ mình. Anh không dám lại gần chỉ ngây ngốc ngồi yên một góc, đến khi nhìn thấy một vật dụng quen thuộc bị người dân cầm đi, anh mới như phát điên mà tiến lại giằng lấy. “Đấy là chiếc hộp sắt tây mà mẹ tôi được ông ngoại cho từ thời chiến. Bà thích nó lắm, dù là từ nông thôn chuyển lên thành phố, hay là từ thành phố rời về miền núi bà lúc nào cũng đem theo.” Trường Ngân run rẩy cậy mở nắp hộp, bên trong có một ít đồ trang sức, một tập ảnh, vài phong thư cùng một quyển sổ con, tất cả đều được bọc kỹ lưỡng trong túi ni lông. “Về sau cũng nhờ nó tôi mới biết được họ hàng quê quán của mẹ mà tìm về đấy sống.” Trường Ngân khẽ khàng lẩm bẩm”Chiếc hộp là phao cứu sinh của cuộc đời tôi.” Trường Ngân mở quyển sổ con, đánh vần từng từ. Cậu ở trên thành phố đến năm bảy tuổi, cũng được cho đi học đọc học viết, tuy vậy do lâu ngày không nhìn đến mặt chữ nên có chỗ quên chỗ nhớ. “Chính là có một đoạn tôi lại đọc được rất rõ ràng, khiến tôi cả đời ám ảnh.” Trường Ngân vẫn không ngừng rơi nước mắt anh nói “Mẹ tôi tự bảo bà là một người phụ nữ tham lam. Bà biết mình đã có quá nhiều quyết định sai lầm trong cuộc đời. Bà nói bà thấy hối hận. không khi nào là không hối hận, thế nhưng chỉ duy có một việc làm bà thấy sung sướng nhất, thấy hạnh phúc nhất..đó là có tôi.” ‘Mình rồi sẽ chết sớm thôi, người như mình số mỏng lắm. Mình không sợ chết nhưng còn thằng Ngân thì sao? Nó sẽ phải một mình đương đầu với đời, lạc lõng mà không có ai thân thích để nương tựa, mình từng sống như thế rồi, khổ lắm…. Mình không muốn nó phải cô đơn như vậy, mình không muốn nó phải nếm trải nỗi cơ cực giống mình……’ ‘Thật may vì đã có được con bé. Các già làng bảo không nên…nhưng không sao, mình vẫn quyết định sinh nó. Thằng Ngân rồi sẽ không cô đơn. Ngân ơi con sắp làm anh rồi đấy, người thân ruột thịt này sẽ cùng con đi tiếp cuộc đời, dù là trong bất cứ hoàn cảnh nào con vẫn mãi không cô độc, hai anh em hãy chăm sóc nhau tốt nhé…Ôi mình lại khóc rồi, vui quá, Ngân ơi con ơi….’ “Sau đó tôi chỉ còn biết ôm Giang khóc lớn, khóc đến khi có người phải đến kéo tôi đi, tôi vẫn ôm chặt lấy Giang. Tôi biết rằng giờ đây, tôi chỉ còn mỗi nó, ruột thịt duy nhất, thân nhân duy nhất trên thế gian này của tôi.” Trường Ngân lau hai hàng lệ , lặng lẽ nhắm mắt “Thế nhưng, khi tôi bắt đầu biết cách trân trọng nó thì con bé lại trên bờ vực ra đi.” Huyền Giang sốt liên miên không khỏi. Trường Ngân cõng em vừa gõ cửa từng nhà xin ăn vừa tìm nơi chạy chữa, thầy thuốc không nhận, thầy cúng không nhận. Trường Ngân đã quỳ suốt hai ngày một đêm, khóc gào đến khản cổ thì trưởng làng mới thương tình ra mở cửa. “Ông ta nói con bé đang về với mẹ cha. Ai cũng bảo vì nó quá bé nên mẹ tôi muốn đón nó đi cùng để chăm sóc. Họ bảo phải để nó đi, từ chối chữa trị cho nó, còn đánh mắng thả chó đuổi tôi vì sợ hai anh em mang đến xui xẻo.” Trường Ngân trong cơn hoảng loạn chợt nhớ đến bà lão kỳ lạ lúc trước, anh liền bất chấp tất cả lặn lội đến gặp bà ta. “Ta đã bảo cậu phải cứu nó ngay lúc đấy. Giờ thì muộn rồi, cha mẹ con bé đúng là đang gọi nó đi cùng đấy, ta không thể cứu được đâu.” “Tôi dập đầu lạy bà ta, tôi làm đủ mọi cách khóc lóc náo loạn van xin, quỳ lạy, cuối cùng tôi bảo..” “Nếu nó chết con cũng không sống nữa.” “Cậu nói thật chứ?” “Con nói thật.”Cậu bé Trường Ngân mếu máo, giọng khản đặc mà cương quyết.”Ngoài nó ra con chẳng còn gì cả. Con sẽ đi theo nó, cùng nhau đến gặp mẹ.” Bà già bỗng bật cười, dáng điệu lại thêm vài phần huyền bí. “Vậy thì chia sẻ một nửa sinh mạng của cậu cho em cậu, dùng cả đời cậu nuôi dưỡng nó cậu làm được chứ?” Cậu bé Trường Ngân ngỡ ngàng không hiểu nhưng nghe cứu được em thì vẫn vội vã gật đầu chấp thuận. Em bé Huyền Giang qua đời ngay trong đêm đấy. Nhưng bốn chín ngày sau đó người ta thấy có hai đứa trẻ dắt tay nhau thân thiết xuống núi. Đứa bé gái xinh xắn đáng yêu, luôn miệng cười nói chạy nhảy vô cùng khỏe mạnh. Người anh trai xanh xao, gầy yếu nhưng lại mang vẻ mặt trìu mến hiền lành. Hai người đó về sau chính là Trường Ngân cùng Huyền Giang của bây giờ. “Bà ta truyền lại cho tôi phương thức nuôi dưỡng Giang. Suốt mười sáu năm qua tôi luôn thực hiện nghiêm ngặt. Tôi muốn nó sống thật hạnh phúc, đỗ đại học, đi làm, lấy chồng… tôi muốn dùng cả đời mình để trả nợ cho nó.” Trường Ngân bỗng đứng dậy từ tốn bước đến trước gương, chăm chăm nhìn hình bóng bản thân. Anh đưa tay xoa khuôn mặt chết chóc dị hợm, đau khổ nói “Nhưng xem ra tôi chẳng đủ sức nữa rồi.” Thuần Linh đằng sau lạnh lùng cất tiếng “Nếu ta không kịp phát hiện mà bắt ngươi dừng lại, chưa đầy hai năm sau ngươi sẽ chết cực kỳ đau đớn.” Trường Ngân cười mỉa mai “Bây giờ tôi cũng đâu sống được.” Thuần Linh hừ lạnh “Có ta ở đây, ngươi đừng mong đến việc đó!” Thuần Linh sau đấy đúng là tìm được cách cho Trường Ngân tạm thời ổn định. Nhưng Huyền Giang…. đã không thể cứu rồi. Nói cho đúng…. Cô chỉ bắt đầu trở về thực trạng nguyên thủy .. trở về làm một xác sống… Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang