Quỷ Án Trùng Điệp
Chương 70 : Án hăm dọa
Người đăng: duynguyen07
Ngày đăng: 02:42 03-11-2025
.
Hà Thâm Minh kéo ghế ra ngồi xuống, kéo dài giọng nói: “Húc Đội trưởng, ta biết điều này không hợp quy củ, nhưng xin ngươi xem một chút, nhân vật chính của vụ báo án lần này, rồi hãy hạ quyết định.
Lưu Lệ Đan là một đại minh tinh vang danh quốc tế của Giang Sa thị chúng ta, có người hăm dọa nàng, đây căn bản cũng không phải là chuyện nhỏ! Trong thành phố đều rất coi trọng chuyện này, cho nên mới đến trên tay của ta.”
Húc Nghiêu từ trước đến giờ sẽ không bao giờ cân nhắc các quan đạo pháp tắc, hắn chỉ biết làm tốt chính mình sự tình trong phận sự.
Không phù hợp quy củ thì chính là không phù hợp quy củ.
Và bản tính quật cường như trâu của Húc Nghiêu khiến Hà Thâm Minh chỉ có thể giậm chân, đành dịu xuống nói lời mềm mỏng với đồ đệ của mình:
“Húc Nghiêu, dù sao gần đây ngươi cũng không có việc gì làm, vụ án hăm dọa như thế này trên tay của ngươi chẳng phải nửa ngày là có thể giải quyết được rồi sao. Đừng tiếp tục nhiều chuyện nữa, dẫn một thủ hạ đi một chuyến.”
Hà Cục trưởng vừa nói vừa tìm phương thức liên lạc của nữ minh tinh quốc tế kia, còn nói cho hắn biết, xế chiều ngày mai Lưu Lệ Đan sẽ tổ chức buổi gặp mặt fan tại một khách sạn hạng sao nào đó.
Ý của Hà Thâm Minh là để Húc Nghiêu gặp sau khi nữ minh tinh này kết thúc buổi gặp mặt.
“Không nhận vụ án này thì chính là không nhận!”
Hà Thâm Minh nổi giận rồi, “Húc Nghiêu, không phải ta cho ngươi ánh nắng, ngươi liền chói lọi à. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, ta không chỉ là sư phụ đáng kính của ngươi, mà còn là cấp trên trực tiếp của ngươi. Ngươi phải tuân theo mệnh lệnh.”
Húc Nghiêu suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nhớ tới muốn đàm phán một điều kiện với sư phụ mình:
“Hà Cục trưởng, ta cũng không phải là không thể phá lệ, nếu như ta phá lệ một lần, vậy Hà Cục trưởng ngươi cũng nhất định phải phá lệ một lần.”
Khi Húc Nghiêu nghiêm túc gọi mình là Hà Cục trưởng như vậy, trong lòng Hà Thâm Minh giật mình, xem ra tiểu tử ngươi lại đang giở trò quỷ gì đó.
“Được thôi, vậy ngươi nói trước xem, muốn ta phá lệ như thế nào?”
Húc Nghiêu ngữ khí kiên định, gằn từng chữ, rất rõ ràng, “Ta muốn ngươi giao vụ án Lí Mộng Dao bị đập trúng cho ta, để ta xét xử lại từ đầu.”
Không đợi Húc Nghiêu nói xong, sắc mặt Hà Thâm Minh lập tức âm trầm xuống, lớn tiếng quát:
“Hồ nháo! Ngươi quả thực là hồ nháo. Vụ án đã kết án rất lâu rồi, hơn nữa vụ án này còn là ta tự mình điều tra, chẳng lẽ ngươi ngay cả năng lực của sư phụ cũng không tin sao?”
Húc Nghiêu cố gắng giải thích: “Sư phụ, ta không phải là không tin năng lực của ngươi, nhưng ta thật sự không cảm thấy những chuyện xảy ra xung quanh ta đều là ngoài ý muốn.
Nếu như là một lần hoặc hai lần thì còn có thể nói xuôi được, nhưng liên tục ba lần, chẳng lẽ sư phụ ngươi còn muốn ta tin rằng đây là lời nguyền sao? Hay là mệnh cách của ta vốn dĩ là sát tinh?”
Hà Thâm Minh bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, hắn rất có thể hiểu được cảm nhận của Húc Nghiêu.
Đồ đệ của hắn Húc Nghiêu căn bản cũng không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ là tất cả những gì xảy ra bên cạnh hắn, khiến hắn trong lòng sinh ra sợ hãi.
Khi hắn bước vào ngành cảnh sát này, thực ra hắn đã yêu ba lần, mỗi lần hắn đều mang theo quyết tâm muốn bước vào hôn nhân, thế nhưng cuối cùng ông trời lại một lần lại một lần đùa cợt hắn.
Hai người bạn gái trước của Húc Nghiêu, một người chết vì tai nạn xe, một người lại chết đuối. Lí Mộng Dao người gần đây hắn yêu, sống yên ổn hơn hai năm, nhưng không hề nghĩ rằng vào tháng 5 năm ngoái, khi đang biểu diễn múa ba-lê trên sân khấu, sân khấu đột nhiên sụp đổ.
Tuy tính mạng được cứu về, nhưng đôi chân linh hoạt lại tàn phế, đã mất đi tri giác.
Khi cánh cửa ký ức được mở ra, Húc Nghiêu lại không tự kìm hãm được nhớ lại khung cảnh bi thảm ngày đó.
Ngày Lí Mộng Dao ra sự cố, Húc Nghiêu không có mặt ở đó, chỉ là sau khi điều tra vụ án, hắn xem video quay lại mới nhìn thấy tình trạng thảm khốc đó.
Lí Mộng Dao hôm đó tham gia biểu diễn Tết Đoan Ngọ, sân khấu là được dựng tạm thời.
Khung đèn trên sân khấu chí ít có sáu bảy mét cao, dùng để phối hợp với màn trình diễn ánh sáng đặc sắc sau khi pháo hoa được đốt.
Màn hình LED lớn ở hai bên chiếu hình ảnh phóng to của người biểu diễn.
Đột nhiên cuồng phong gào thét mà tới.
Màn hình lớn ở hai bên sân khấu hầu như cùng một lúc tắt ngấm, tất cả ánh sáng nói trên đều tắt, còn chưa kịp để nhân viên công tác phản ứng lại, pháo hoa liên tiếp nổ vang.
Sân khấu run rẩy vài cái trong gió bão một cách yếu ớt, đột nhiên nghiêng về phía bên phải, mang theo lực đạo khổng lồ đập về phía mặt đất.
Trong chớp mắt, khung đèn bị kéo ra, rơi vỡ thành từng mảnh, rơi xuống từ không trung.
Nhân viên hậu trường cuống quít ôm đầu trốn tránh, khán giả từng trận từng trận thét chói tai!
Tiếng gió, âm thanh vật nặng đập vào mặt đất, tiếng pháo hoa nổ vang trong ngày lễ trộn lẫn vào nhau, hỗn loạn thành một đoàn.
Phảng phất như chuyện xảy ra trong một cái chớp mắt, trong cơn gió mạnh thổi qua, hết thảy nỗi sợ hãi dần dần lắng xuống. Mọi người vẫn còn hoảng sợ chưa định thần lại được, từ các chỗ núp từ từ đi ra, nhìn quanh, bắt đầu hỏi nhau xem có bị thương không.
Lúc sân khấu sụp đổ, vừa hay là lúc đoàn múa ba-lê của Lí Mộng Dao đang biểu diễn.
Đợi hết thảy yên tĩnh lại, phát hiện Lí Mộng Dao người nhảy chính vừa hay bị chiếc loa nặng nề đập trúng, đã hôn mê bất tỉnh, trên mặt đất toàn là vết máu.
Rất nhiều người kinh ngạc hô hoán, “Đập phải người rồi, đập người bị thương rồi, chết người rồi.”
Trong một mảng hỗn loạn, vài người biểu diễn bị thương nặng nhẹ khác nhau tất cả đều bị cáng đưa vào phòng cấp cứu.
Trong đội múa ba-lê của Lí Mộng Dao còn có ba vũ công khác được đưa vào, chỉ là bọn họ bị thương nhẹ, chỉ có Lí Mộng Dao bị thương nghiêm trọng nhất, dây thần kinh bị đập đứt.
Và nghe bác sĩ nói, nếu như nàng chỉ cần tiến lên nữa năm centimet, chiếc loa kia rất có thể sẽ trực tiếp đập trúng đầu của nàng. Khi đó sẽ không chỉ là thiếu một đôi chân, mà là sẽ mất đi tính mạng.
Hà Thâm Minh vì để đồ đệ đắc lực của mình từ bỏ việc điều tra vụ án này, hắn hết lời khuyên nhủ, một lần nữa thuật lại chi tiết.
“Lúc sự cố sân khấu sụp đổ xảy ra, cân nhắc đến quan hệ đặc biệt giữa ngươi và Lí Mộng Dao, sợ ngươi xử trí theo cảm tính, cho nên ta mới không để ngươi tham gia vụ án này.
Sư phụ thật sự là dùng hết tất cả tinh lực, vì ngươi điều tra triệt để, đó thật sự chỉ là một vụ tai nạn.
Nguyên nhân sân khấu sụp đổ, cũng là do bên thi công ăn bớt vật liệu, quản lý thi công đã sử dụng bu lông cố định kém chất lượng, vừa hay hôm đó có gió lớn, trọng lượng sân khấu có vấn đề.”
Húc Nghiêu không khỏi hỏi: “Sư phụ, một công trình lớn như việc dựng sân khấu, ngoài kỹ sư, còn có công nhân thi công tại hiện trường, tạp vụ, thợ hàn, vân vân, chí ít có dính đến năm sáu mươi công nhân.
Ngươi xác định mỗi một nhân viên, đều đã điều tra kỹ càng sao?”
Hà Thâm Minh tức giận không chịu nổi, “Tiểu tử ngươi bây giờ cánh đã cứng rồi, dám nghi ngờ sư phụ rồi, phải không?”
Thái độ Húc Nghiêu mềm mỏng, nhưng ngữ khí vẫn kiên định, “Ta không phải ý này. Ta chỉ là muốn thông qua điều tra của chính mình, để lòng ta có thể dễ chịu một chút.
Sư phụ ngươi biết không, ta bây giờ cả đêm cả đêm mất ngủ sao?
Ta là sợ sau khi ngủ thiếp đi, trong đầu sẽ hiện ra những khuôn mặt đầm đìa máu tươi kia, hô hoán tên của ta.
Ta sắp bị cảm giác áy náy đánh gục, rốt cuộc là chính mình mệnh cách mang theo sát khí, hay là có người đang giở trò quỷ?
Nếu như ta điều tra ra thật sự là có người đang giở trò quỷ phía sau, ta nhất định phải khiến hung thủ phải đền bù gấp trăm lần tội nghiệt của hắn.”
.
Bình luận truyện