Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 52 : Bán thận

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 02:14 03-11-2025

.
Húc Nghiêu khiến Lưu Tiểu Ba dựa theo Bán Thận GG gọi điện thoại, bên kia rất nhanh đã nhấc máy. Lưu Tiểu Ba xưng: trên cột điện ở Thanh Viên nhai đạo của Lệ Lộ khu có thấy Bán Thận GG, nói dối rằng mình là sinh viên đại học đang đi học, gần đây mới có bạn gái tiêu tiền rất nhiều, gia cảnh nghèo khó nên không dám xin gia đình. Nghe người ta nói cắt bỏ một quả thận sẽ không gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể, cho nên muốn lấy một quả thận để đổi lấy tiền. Quả nhiên Lão Miêu đã mắc câu. Lão Miêu hỏi: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Cần gặp mặt nói chuyện chi tiết một phen." Lưu Tiểu Ba báo ra vị trí hiện tại, đối phương bảo hắn đợi ở nguyên chỗ, sẽ phái người tới đón. Một giờ sau, quả nhiên một chiếc xe van cũ nát đã đến đón bọn họ, Húc Nghiêu đã sớm tháo cà vạt xuống, tóc cố tình bới rối, còn cố tình dính chút bụi bặm ở trên áo khoác. Hắn nói dối rằng mình là biểu ca của Lưu Tiểu Ba, không yên lòng hắn, nên đi cùng đến. Người trong xe hỏi han sơ qua tình hình một chút, thấy hai người họ ăn mặc giản dị, cũng không hề sinh nghi. Lái xe đưa bọn họ cố tình chạy lòng vòng vài lượt, mới dừng lại ở một khu cư dân cũ nát. Húc Nghiêu bảo Lưu Tiểu Ba giấu kỹ súng lục của mình, cũng từng bước theo sát phía sau người đón bọn họ, bước lên cầu thang u ám. Căn nhà này quả thực rất cũ nát, rất nhiều tạp vật chất đống ở trên lối đi, từ trên cầu thang leo lên, còn có thể nghe thấy mấy tiếng chó sủa. Trong lúc không để ý, Lưu Tiểu Ba một chân đạp phải cứt chó, chửi rủa lẩm bẩm. Không ngờ tới người kia cũng không đưa bọn họ đến lầu 5, mà là nói cho bọn họ số phòng, khiến bọn họ tự mình gõ cửa đi vào. Sau khi cung kính tiễn người này đi, khi Húc Nghiêu đến tầng 5 cao nhất, cũng không vội vàng vào cửa, mà là từ thông đạo hành lang lên sân thượng tỉ mỉ quan sát một phen. Không ngờ tới Lão Miêu này tâm tư còn đủ cẩn mật, Húc Nghiêu vươn đầu ra nhìn từ trên hướng xuống, bên ngoài phòng của Lão Miêu nối liền cầu thang được dựng từ khung sắt. Nếu như xuất hiện tình huống dị thường, hắn có thể kịp thời chạy trốn từ cầu thang sắt phía sau. Gõ ba lần cửa, bên trong một tiếng nói nam tính khàn khàn truyền ra: "Chờ một chút, liền tới mở cửa!" Cửa cũng không liền như vậy mà mở ra, cái mở ra trước hết là lỗ nhỏ trên cửa, bên trong có đôi mắt từ cửa động chỗ đó dò xét về phía bọn họ. Chỉ nghe cửa kêu một tiếng "Grắc...", mở ra một khe hở nhỏ, trong phòng có một nam tử trung niên thò đầu ra, trong mái tóc rối bù trộn lẫn mấy sợi tóc bạc, khóe mắt đầy tơ máu kẹt đầy dử mắt, hiển nhiên tối hôm qua không ngủ ngon. Trong phòng khói mù mịt, ô uế, khói thuốc lượn lờ, trên bàn đánh bài có mấy tên tiểu lưu manh mắt đều đỏ ngầu đang la lối om sòm bày ra những lá bài trên tay. Một gã đầu trọc đại khái là vận bài không tốt, một mặt mắng lá bài mà nhà trên đánh ra quá thối, một mặt xắn tay áo lên, nhếch mông lên, đưa tay ra bàn sờ bài. Người trung niên đã mở cửa lại một lần nữa trở lại trên bàn đánh bài, ngậm thuốc lá, giương mắt nói với bọn họ một tiếng, "Các ngươi trước tiên vào nhà ngồi một chút, phía trên có bảng biểu, điền xong rồi ta liền qua đây." Húc Nghiêu trong lòng suy nghĩ, những người đến đổi thận kia hơn phân nửa là giả bộ chối từ mà đáp ứng xuống. Chắc hẳn bất cứ ai tiến vào căn phòng này, có một đám lưu manh hung thần ác sát ở đó, hẳn là không có bọn họ cái quyền nói không chứ. Tiếng la lối bên ngoài nổi lên bốn phía, Lưu Tiểu Ba nhìn quanh một chút, trong phòng cũng không có lắp camera, liền hỏi đội Húc: "Chúng ta khi nào động thủ?" Húc Nghiêu ngồi trong phòng, dùng ánh mắt liếc nhìn đám ác bá đang đánh bài trong phòng khách kia, nói: "Trước tiên không vội, chúng ta chỉ có hai người, nếu đánh nhau với đám người ở phòng khách này, chúng ta sẽ không chiếm được thượng phong. Cứ tiếp tục giả vờ như vậy, chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận cảnh sát của chúng ta." Lưu Tiểu Ba gật đầu, nhìn bảng đăng ký trên bàn, bắt đầu điền vào. Sau một ván bài, Lưu Húc Nghiêu cuối cùng cũng đã hiểu rõ, nam tử trung niên vừa nãy mở cửa cho bọn họ chính là Lão Miêu. Bên ngoài chỉ nghe bọn chúng chửi rủa lẩm bẩm: "Lão đại không giảng nghĩa khí nha, ngươi thắng chúng ta nhiều tiền như vậy, nói không đánh sẽ không đánh nữa." "Thôi đi. Không thấy hiện tại ta có khách sao? Các ngươi nếu như không sống được thì trước hết cút ra khỏi phòng đi, được không?" Sau khi Lão Miêu nói xong, liền chậm rì rì bước vào gian trong. Hắn nhặt lên bảng biểu trên mặt bàn tập trung nhìn kỹ, sau đó lại nhìn chằm chằm Lưu Tiểu Ba, dò xét rất lâu, nghi hoặc hỏi một câu, "Cậu quả thật là thiếu tiền?" "Đại ca, thật đó! Tôi là sinh viên đại học từ sơn thôn nghèo khó ra, bạn gái gần đây bắt tôi nhất định phải mua cho cô ấy một chiếc túi hàng hiệu." Lão Miêu không hỏi nhiều nữa, từ phòng khách gọi một vị phụ nữ đến rút máu cho hắn, nói là muốn lấy máu của hắn đi xét nghiệm, sau khi hợp cách còn phải tiến hành đo điện tâm đồ, xét nghiệm nước tiểu, siêu âm B, kiểm tra 5 mục viêm gan B, sau khi thông qua mới có thể trở thành một vật hiến tặng đạt chuẩn. Lưu Tiểu Ba thử thăm dò: "Bán một quả thận, bao nhiêu tiền?" Lão Miêu trả lời: "Ba vạn năm." Lưu Tiểu Ba lại hỏi: "Thận chỉ đáng giá chừng này tiền thôi sao? Cơ thể người chúng ta còn có những bộ phận nào đáng giá hơn cái này, nghe người ta nói việc cấy ghép nội tạng này, sau khi nội tạng bị cắt lấy không thể cất giữ quá lâu ở bên ngoài, có đúng không?" "Cho dù biết có bộ phận cơ thể đáng giá hơn thận, vậy cũng vô dụng. Trừ phi ngươi không muốn sống nữa, ngược lại ta có thể đem tất cả bộ phận cơ thể trong người ngươi cắt xuống, bán lấy tiền. Thu nhập đó quả thực rất đáng kể!" Lão Miêu hừ lạnh một tiếng nói. Lưu Tiểu Ba tiếp tục hỏi thăm: "Thế nhưng là ta nghe nói giao dịch nội tạng là phạm pháp phải không? Hình như quốc gia chúng ta có minh văn cấm chỉ." Ngữ khí của Lão Miêu rõ ràng không vui: "Sinh ý của chúng ta rất hỏa bạo, mà lại giao dịch đều là tự nguyện, ngươi nếu như không muốn bán thì cút đi, đừng chậm trễ thời gian của lão tử." Húc Nghiêu vội vàng cũng đến giảng hòa: "Thật có lỗi nha, biểu đệ của ta con người chính là như vậy, so với hết thảy sự vật bên ngoài đều cảm thấy hiếu kì. Chúng ta cũng không nói không muốn bán đâu!" Lúc này, đám lưu manh trong phòng khách kia thấy vụ làm ăn này gần như có thể thành công, liền có người hô to: "Nếu đã Miêu ca có chính sự ở nhà, vậy chúng ta liền đi trước một bước. Lần sau chúng ta tiếp tục đánh cược lớn." Sau đó tiếng "Bang" một tiếng, cửa đóng lại. Húc Nghiêu trong lòng vui mừng, trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại có Lão Miêu một người, đã đến lúc lộ ra thân phận chân chính của bọn họ. Hắn thân thủ nhanh nhẹn đưa tay chế phục Lão Miêu, bẻ tay của hắn ra sau lưng, đặt tại trên bàn gỗ. "Không được nhúc nhích, cảnh sát! Hiện tại hỏi ngươi mấy vấn đề, thành thật mà trả lời cho ta. Tên què là lão đại ngươi, đúng không? Ngươi một mực tại dưới tay hắn theo đuổi việc buôn bán chợ đen thận, đúng không?" Lão Miêu phát hiện mình dùng sức thế nào cũng không giãy thoát được, lúc này mới hoảng hốt, giọng nói cũng đã thay đổi: "Đồng chí cảnh sát, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói. Tôi cũng chỉ là một người chạy chân." Lưu Tiểu Ba thêm một câu: "Ngươi đây còn là chạy chân sao, hoàn toàn là dịch vụ một tuyến. Hạn cuối của việc cung cấp nội tạng cho các ngươi có một người tên Trần Tiểu Thạch không?" Giọng nói của Lão Miêu có chút run rẩy, đều mang theo giọng nghẹn ngào: "Đồng chí cảnh sát, tôi thật sự không rõ ràng lắm nha, ngày thường chúng ta giao dịch cũng chỉ sử dụng ám hiệu và mật ngữ. Chúng ta đều bịt mặt, một tay giao tiền, một tay giao hàng." Nói dùng mật ngữ giao dịch, Húc Nghiêu là tin tưởng. Nếu như Trần Tiểu Thạch thật sự vô số lần đem nội tạng bán cho đường dây đen của bọn họ, hắn cảm thấy không tin Lão Miêu không quen Trần Tiểu Thạch. Húc Nghiêu ra lệnh Lưu Tiểu Ba đem tấm ảnh của Trần Tiểu Thạch hung hăng chọc vào trước mắt Lão Miêu, bảo hắn nhìn kỹ. Giọng nói của hắn lớn lên mấy decibel, gần như dùng tiếng gầm thét: "Người này tên là Trần Tiểu Thạch, ta lại cho ngươi một lần cơ hội, đến tột cùng có từng gặp hắn không?"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang