Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 46 : Chủ động lao vào lòng người

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 02:03 03-11-2025

.
Một trận đại tuyết cuối cùng cũng rơi xuống, sau một buổi tối tuyết lớn bay lả tả, đại địa đã hoàn toàn bị tuyết trắng xóa bao phủ. Kể từ hiệu ứng nhà kính đến nay, Giang Sa thị đã liên tục sáu năm chưa từng có đại tuyết rơi. Đại tuyết lông ngỗng vẫn còn liên tục rơi xuống, nhiệt độ vẫn rất thấp, điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tình yêu của mọi người đối với tuyết. Nhưng dù sao Giang Sa thị cũng rất ít khi có tuyết rơi, đặc biệt là rơi dày như vậy. Trước kia những cảnh sát viên với vẻ mặt nghiêm túc làm việc, xử án trong văn phòng, lúc này đều biến thành tiểu bằng hữu ba tuổi, từng người một gia nhập vào nhiệm vụ xúc tuyết, tiếng cười liên tiếp vang lên, không khác gì khi vào nhà trẻ. Đợt giảm nhiệt độ đột ngột này khiến người ta không thể thích nghi. Đặc biệt là những đồng sự trong đội cảnh sát hình sự, thường ngày đều là cha mẹ của hài tử, một bộ dáng rất trịnh trọng, hiện giờ đều chạy ra ngoài chơi đùa vui vẻ. Có thể là do đã bắt được người hiềm nghi vụ án băm thây, mặc dù trong quá trình bắt giữ, Đặng Diệu Hoa ngoài ý muốn rơi xuống tử vong, nhưng cũng coi như là có một kết thúc. Tâm tình của mọi người đều rất tốt, ồn ào cùng nhau quét tuyết, nhưng chưa quét được hai cái đã bắt đầu nắm lên tuyết cầu đánh qua đánh lại, làm cho tuyết hoa bay tứ tán. Hôm nay tâm tình Mạc Tiểu Tình cũng rất tốt, tối hôm qua Húc Nghiêu hàn huyên cùng nàng đến hơn một giờ, còn cân nhắc giữ nàng lại bên cạnh làm trợ lý, nên đây hẳn là tin tức tốt nhất nàng từng nghe trong khoảng thời gian này. Vốn dĩ Mạc Tiểu Tình đang nghiêm túc quét tuyết, nhưng không biết làm sao những cảnh viên đội cảnh sát hình sự này đã biến thành tiểu hài ba tuổi, tự nhiên sẽ không bỏ qua nàng. Lưu Tiểu Ba dẫn đầu ném một tuyết cầu về phía nàng, điều này đã kích thích nhân tố ham chơi trong lòng Mạc Tiểu Tình, cũng gia nhập vào trận chiến tuyết, một lát hướng người này quét một nắm tuyết, một lát nặn một tuyết cầu ném vào cổ áo của người kia. Tuyết cầu bay tứ tung, tiếng kêu quái dị của đồng sự có tuyết trong cổ áo vang lên liên tiếp, Mạc Tiểu Tình lộ ra tiếng cười ha ha chiến thắng. Hậu quả của việc tự mình làm hành động tìm đường chết này chính là, chẳng mấy chốc, nàng liền bị vây công, đoàn người đều toàn bộ thống nhất chiến tuyến truy đuổi duy nhất nàng. Bản thân Mạc Tiểu Tình thể năng vốn đã không tốt, bị bao vây chặn đường, chạy đông chạy tây, rất nhanh liền bắt đầu thở hổn hển. Nàng trốn ở phía sau Lưu Tiểu Ba, rất may mắn tránh được một tuyết cầu ném tới từ phía trước, đắc ý vươn đầu ra, làm một cái mặt quỷ. Kết quả là nụ cười đắc ý trên mặt nàng không duy trì được bao lâu lại có thêm ba năm tuyết cầu, từ phương hướng khác nhau ném về phía nàng. Kẻ địch quá nhiều, nàng căn bản là không kịp nhắm trúng mục tiêu đầu tiên mà trực tiếp từ trên mặt đất nắm tuyết ném về phía xung quanh. Đột nhiên sau một tiếng "ách", các cảnh viên lập tức im lặng, tĩnh mịch một mảnh. Sự xuất hiện của Húc Nghiêu gây nên tiếng chào hỏi hết đợt này đến đợt khác của các đồng sự, ""Chào đội trưởng Húc, chào đội trưởng Húc."" Đột nhiên một tuyết cầu lớn bay về phía Húc Nghiêu, hắn tránh né không kịp, bị tuyết cầu đập trúng gáy. Các cảnh viên cầm công cụ quét tuyết đều kinh ngạc nhìn về phương hướng của tuyết cầu, đều muốn nhìn xem rốt cuộc là cảnh viên to gan nào lại dám ra tay với đội trưởng Húc. Mạc Tiểu Tình phát hiện chính mình là kẻ đầu sỏ, nàng vuốt vuốt chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, ngớ người đứng trong đất tuyết. Biết mình làm sai sự tình sau đó, nàng cúi đầu đi về phía đội trưởng Húc nói xin lỗi. Nàng ba bước gộp làm hai, nhanh chóng nhảy lên bậc thang! Bậc thang đá cẩm thạch đã có tuyết rơi đặc biệt trơn trượt, Mạc Tiểu Tình không đứng vững chân, trực tiếp ngã sấp mặt về phía trước. Mạc Tiểu Tình thật sự là muốn khóc mà không ra nước mắt, chính mình mà té xuống như vậy, trước mặt nhiều đồng sự như vậy lại ngã gục, thật sự sẽ xấu hổ không chịu nổi. Hơn nữa bậc thang này cũng không thấp, nàng mà té xuống một cái, gãy cánh tay cũng cực kỳ có thể. Nàng đành phải nhắm hai mắt lại, hai cánh tay cố gắng vươn về phía trước, dùng để bảo vệ mình không bị ngã quá mạnh. Thế nhưng, nghênh đón nàng không phải là bông tuyết băng lãnh, bàn tay nàng vươn đi ra không hề chạm vào mặt đất băng lãnh, mà là cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp. Đợi nàng phản ứng lại, mới phát hiện chính mình đã ngã vào vòng tay đội trưởng Húc. Hai người họ duy trì tư thế ôm công chúa, chỉ kém việc hai tay Mạc Tiểu Tình không vòng qua cổ đội trưởng Húc, bằng không thì trông cứ như một cặp tình nhân ngọt ngào. Nàng rất ít khi có cơ hội quan sát đội trưởng Húc ở cự ly gần như vậy, dưới ánh sáng sáng tỏ, Mạc Tiểu Tình nhìn đến ngây người. Hôm nay đội trưởng Húc thân mặc phong y dài màu đen, thân hình cao lớn và thẳng tắp. Ngũ quan đoan chính thâm thúy, khuôn mặt đường nét rõ ràng, hiển lộ hết vẻ tuấn lãng anh khí. Dưới hàng lông mi dài là đôi mắt đen như mực sâu không thấy đáy, môi hơi mím nhìn qua vô cùng nghiêm túc. Từ khóe miệng đẹp mắt của hắn phun ra mấy chữ, ""Ngươi còn muốn làm nũng đến bao giờ?"" Mạc Tiểu Tình lúc này mới phản ứng lại, giống như tiểu ma tước bị kinh hãi, liền vội vàng nhảy ra khỏi vòng tay đội trưởng Húc, ngoan ngoãn đứng sang một bên, xấu hổ nắm góc áo, nhỏ giọng nói khẽ, ""Xin lỗi, đội trưởng Húc!"" Húc Nghiêu trêu ghẹo nói: ""Lời xin lỗi của ngươi là vì dùng tuyết cầu cừu hận báo thù ta hay là chỉ việc thừa dịp nhảy vào lòng ta chấm mút?"" Mạc Tiểu Tình nghe xong, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ, nửa ngày không nói nên lời, ""Tôi... tôi nào có chấm mút?!" " Húc Nghiêu tay cắm vào túi, chậm rãi đi đến gần nàng, xòe bàn tay ra vỗ đi những bông tuyết rơi trên đỉnh đầu nàng, sự dịu dàng vô ý lưu lộ ra khiến cho Mạc Tiểu Tình lại một lần nữa đỏ mặt. Nàng thở hổn hển thật nhanh, rõ ràng là ngày đại hàn, nhưng nàng vẫn cảm thấy gò má cần phải cấp tốc hạ nhiệt. Húc Nghiêu giật giật khóe miệng, lại bật cười thành tiếng, ""Sau này đi đường cẩn thận một chút! Mạc cảnh quan! Ta không hề thích nữ nhân chủ động lao vào lòng người."" Các đồng sự cảnh viên vốn dĩ vẫn đang trong bầu không khí căng thẳng chưa hoàn hồn lại, quan sát bóng lưng đội trưởng Húc rời đi xa, có người 'phốc xích' một tiếng bật cười thành tiếng, ""Ha ha, Tiểu Tình cũng đừng để trong lòng nhé, đội trưởng Húc hắn nói đùa đó. Tuy nhiên, một người đàn ông ưu tú và đẹp trai như đội trưởng Húc của chúng ta, Tiểu Tình lại luôn ở bên cạnh đội trưởng Húc bị mê hoặc cũng là tình hữu khả nguyên."" Hoàng tỷ nhịn cười nói. Mạc Tiểu Tình lập tức gấp đến độ hai má phồng lên, ""Không phải như vậy, tôi không có chủ động lao vào lòng người, không có bị mê hoặc!"" " Thế nhưng đoàn người căn bản là không hề nghe lời giải thích của nàng, đều hướng vào trong lầu đi đến, chỉ có Lưu Tiểu Ba đi đến vỗ vỗ bả vai nàng, biểu cảm thống khổ nói một câu, ""Tiểu Tình, cho dù tâm của ngươi đã cho người khác, ta cũng sẽ không từ bỏ, từ hôm nay trở đi ta sẽ đối tốt với ngươi gấp bội."" Mạc Tiểu Tình tức đến dậm chân, ""Này này, các ngươi đều nói gì vậy, đều trở lại nghe tôi giải thích đi!"" " Trong đất tuyết chỉ còn lại một mình nàng đang liên tục kêu la. Bất đắc dĩ, Nàng cũng theo sau đoàn người chạy về tòa nhà đội hình sự, đội trưởng Húc đang tựa tại trước bàn, tay kẹp điếu thuốc, bố trí công việc. ""Lão Quách, Tiểu Lưu, mang theo mấy cảnh viên thể trạng cường tráng, công phu cứng cáp, cùng ta đi một chuyến đến hiện trường vụ án giết người của Hướng Tân Di."" Mạc Tiểu Kỳ đi đến tự tiến cử, cũng muốn cùng đi điều tra với bọn họ, lại bị Húc Nghiêu một ngụm cự tuyệt. Hắn nhíu mày lạnh lùng nói: ""Ngươi còn muốn ta hóa thân thành kỵ sĩ thứ nhất của ngươi sao? Ngoan ngoãn ở lại trong văn phòng chỉnh lý tư liệu cho ta. Đợi sau khi vụ án này có một kết thúc, ta phải hảo hảo huấn luyện ngươi.""
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang