Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 26 : Anh hùng cứu mỹ nhân

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 01:22 03-11-2025

.
Mạc Tiểu Tình nhìn đầu bảng hiệu một nhà hàng có phong cách trang trí xa hoa, thật sự có tâm muốn bóp chết Quyên Tử, nhưng vẫn bị Quyên Tử cứng rắn kéo vào nhà hàng. Đến trước mắt nàng vẫn còn thấy đầu óc choáng váng. Từ khi vụ án băm thây xảy ra, mỗi ngày đều bận rộn đến mức choáng váng đầu óc. Thật vất vả lắm mới có một ngày nghỉ ngơi lại sáng sớm bị đánh thức, bây giờ lại mạc danh kỳ diệu đứng trong nhà hàng này. Vừa vào nhà hàng, Quyên Tử đã vội vàng tìm nhà vệ sinh, ném nàng lại một mình ở đại sảnh. Mạc Tiểu Tình lại là người nóng tính, không muốn đứng sững ở đại sảnh chờ, liền tự mình đi tìm số chỗ ngồi mà Quyên Tử đã nói trước với nàng. Nàng vừa đi về phía trước, một trận hoảng hốt huyễn giác ập tới, hơi chóng mặt. Lung lay đầu một cái để trấn tĩnh lại, phía sau lại truyền đến tiếng kêu la gấp rút, "Vị khách nhân này, xin tránh một chút!" Mạc Tiểu Tình quay đầu nhìn một cái, nhân viên phục vụ trong tay bưng nồi lẩu nóng hổi, bước chân không vững đang đâm sầm về phía này. Nàng lập tức hoa dung thất sắc, kinh khủng vạn phần, sàn nhà rất trơn, Mạc Tiểu Tình tiềm thức muốn tránh né nhân viên phục vụ đang đâm tới này, ngược lại càng phản tác dụng, trực tiếp trọng tâm không vững, bổ nhào về phía trước. Nàng vừa ngã về phía trước, đơn giản là đã đến bờ vực sụp đổ, nếu như cứ thế mà té xuống một cách hung hăng, thì chính là tiết tấu hủy dung. Mạc Tiểu Tình muốn khóc không ra nước mắt, nhất thời trong đầu mờ mịt một mảnh, chỉ nhớ rõ khép chặt hai mắt, thân thể nghiêng về phía trước mà ngã, tránh cho mặt chính diện hoàn toàn đâm vào trong nồi lẩu. Nửa phút sau, Thân thể Mạc Tiểu Tình té ra ngoài cũng không đâm vào trong nước canh nóng hổi. Hai tay nàng vươn ra lại sờ đến cảm giác mềm mại hơi lạnh, cúi đầu nhìn một cái, một đôi tay đeo găng tay đen yên lặng tiếp được nàng. Nàng được ôm trong vòng tay ấm áp và vững chãi, một cái quay người, thành công mang theo nàng cùng nhau xoay người hoàn mỹ, tránh đâm vào cái nồi lẩu kia. Loảng xoảng! Xoạt!! Tiếng va chạm của chậu sắt với mặt đất lát gạch men vang lên, Mạc Tiểu Tình ngửi thấy hơi thở của người đàn ông phía sau, pha lẫn mùi cà phê và sữa bò, thơm ngọt, thuần hậu, làm người an tâm. Nàng cẩn thận từng li từng tí mở to hai mắt, ngẩng đầu lên, giờ phút này ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ thủy tinh đã phác họa thân hình của hắn vô cùng ôn nhu. Đôi mắt đó đang quan tâm nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy ánh sao rực rỡ, quá đỗi sáng tỏ, khiến nàng không dám nhìn thẳng. Mạc Tiểu Tình như chim sợ cành cong, liền vội vàng từ trong vòng tay của hắn lui ra, đứng một bên rất bối rối, đồng thời hai tay đang ngượng ngùng nắm lấy góc áo. Mạc Tiểu Tình lớn đến từng này, rất ít khi có quá nhiều tiếp xúc da thịt với nam tử, ngay cả cảm giác nụ hôn đầu cũng chưa từng thử qua. Đương nhiên nụ hôn ngoài ý muốn một lần kia với đội Húc ở quán bar, tuyệt đối không thể tính là trải nghiệm nụ hôn đầu của nàng. "Ngươi không sao chứ?" Nam tử đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng. Sau mắt kính là đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng từ một bên phác họa ra đường cong hoàn mỹ. Khuôn mặt trắng nõn, góc cạnh tuấn tú giữa hai hàng lông mày, khí chất bá đạo và ôn nhu cùng tồn tại, giữa sự cô độc lại tỏa ra vẻ tuấn tú thanh tao không gì sánh bằng, có chút phong thái phiên phiên giai công tử ngọc thụ lâm phong. Khóe miệng của hắn hiện lên nụ cười, như rượu đã phong ấn lâu ngày được mở ra, mùi hương thuần khiết lan tỏa trong mỗi giấc mộng của sóng mắt. Ánh mắt của hắn cùng nụ cười lướt qua lòng nàng, nhưng lại thu lại vẻ ôn nhu nội liễm, một câu hỏi thăm rất bình tĩnh. Mạc Tiểu Tình cảm thấy khuôn mặt hơi nóng lên, ngượng ngùng trả lời: "Vừa rồi phi thường cảm ơn, nếu không phải ngươi xuất thủ cứu giúp, bây giờ ta hẳn đã sớm bị phỏng thành đầu heo to rồi." Ly Thiên Phong đem chiếc máy ảnh SLR đã tan ra thành sáu bảy mảnh trên mặt đất, từng mảnh từng mảnh nhặt lên. Mạc Tiểu Tình bây giờ mới phản ứng kịp, hắn vì cứu nàng, khiến cho chiếc máy ảnh mang theo người té thành mảnh vụn. Trong lòng nàng vô cùng áy náy, liền vội vàng cũng ngồi xổm trên mặt đất nhặt lên những bộ phận trên mặt đất. Nhân viên vệ sinh của nhà hàng đã bắt đầu thu dọn một mảnh hỗn độn trên mặt đất. Ly Thiên Phong đem những bộ phận máy ảnh tản mát lắp ráp lại từ đầu, Mạc Tiểu Tình nhìn thấy ống kính thủy tinh của camera trước đã vỡ nát. "Xin lỗi, làm liên lụy ngươi làm té hỏng máy ảnh, không bằng như vậy, ta bồi thường cho ngươi đi!" Mạc Tiểu Tình đầy thành ý trả lời. Ly Thiên Phong cười nhạt một tiếng, "Thế thì cũng không cần, chỉ cần cầm đi sửa là được." Mạc Tiểu Tình liền vội vàng đoạt lấy máy ảnh, "Được, vậy ta đi sửa." Nàng nói xong liền xoay người muốn xông ra khỏi nhà hàng, nhưng lại nghe thấy phía sau có một giọng nói gọi nàng lại: "Vị tiểu thư này, nếu không ngại ngươi có thể lưu lại phương thức liên lạc của ngươi được không?" Ly Thiên Phong hơi ngại ngùng giải thích nói, "Dù sao thì chiếc máy ảnh này khá đắt tiền." Mạc Tiểu Tình lúc này mới phản ứng kịp, cách làm này của nàng quả thực không ổn. Nàng rất muốn giải thích mình thân là cảnh sát, tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi cầm máy ảnh của người khác rồi chạy mất. "Nếu không ngại, chúng ta thêm Wechat của nhau đi." Ly Thiên Phong từ trong túi lấy ra điện thoại mở mã QR Wechat, "Vậy ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?" "Ta gọi Mạc Tiểu Tình, một cảnh viên của đội cảnh sát hình sự thành phố." Ly Thiên Phong cũng lấy ra danh thiếp của mình đưa qua, "Chào ngươi, ta gọi Ly Thiên Phong, là người học tâm lý học, tự mình mở một phòng khám tâm lý." Lúc này, Quyên Tử vội vàng chạy băng băng tới, căng thẳng quét toàn thân Mạc Tiểu Tình, "Tiểu Tình, ngươi không bị phỏng chứ?" "Không có, may mà vị tiên sinh Ly Thiên Phong này ra tay giúp đỡ nghĩa hiệp." Mạc Tiểu Tình đem ánh mắt của Quyên Tử dẫn tới người nam tử bên cạnh Dạ Quang. Rất rõ ràng ánh mắt của Quyên Tử lập tức trở nên tỏa ra ánh sáng lung linh, đầy trong mắt đều là những trái tim đỏ thắm muốn tràn đầy khắp cả căn phòng. Tiểu Tình nói với Quyên Tử: "Quyên Tử, nói với ngươi một chuyện, ta bây giờ muốn đem máy ảnh đi sửa chữa, tiên sinh Ly vừa rồi cứu ta lại hy sinh máy ảnh của hắn." Quyên Tử liền vội vàng kéo cánh tay của Mạc Tiểu Tình, "Tiểu Tình, đừng mà. Hắn cũng nhanh đến rồi, nếu không thì chúng ta đi đến chỗ ngồi số 58 đợi trước, ngươi hơi chậm một chút mới đi sửa máy ảnh, ta tin tưởng vị tiên sinh này cũng sẽ không trách móc đâu." "Đương nhiên sẽ không để ý, nhưng rất khéo là ta cũng là khách nhân của bàn số 58." Ba người ngồi xuống, hiểu rõ một chút mới biết, Ly Thiên Phong là đi cùng bằng hữu của hắn, cũng chính là đối tượng xem mắt mà Quyên Tử muốn cùng đến. Ánh mắt của Quyên Tử rõ ràng càng ngày càng nhiệt liệt rơi trên người Ly Thiên Phong, bình thường tính cách tùy tiện của nàng, mà vào lúc này lại biến thành một thục nữ vô cùng ôn nhu. Mười phút sau, đối tượng xem mắt của Quyên Tử lề mề đến muộn, cũng đeo một cặp kính, thân hình hơi có chút phát phì. Khuôn mặt cũng coi như là đoan chính, nhưng chiều cao chỉ khoảng 1m72, khi hắn ngồi bên cạnh Ly Thiên Phong cao 1m8, tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, rõ ràng kém xa rất nhiều. Mặc dù Quyên Tử không biểu hiện quá lãnh đạm, nhưng rõ ràng lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người Ly Thiên Phong. Những câu hỏi được hỏi đều dùng từ "các ngươi", "Xin hỏi bình thường tan tầm các ngươi đều có những tiêu khiển nào?" "Bình thường các ngươi thích du lịch tự lái không?" "Bình thường các ngươi đều đọc những loại sách nào? Chắc hẳn tiên sinh Ly làm công việc cố vấn tâm lý, đọc sách tương đối nhiều phải không?" Ly Thiên Phong cũng chỉ hỏi một đáp một, toàn trình mỉm cười, không biểu hiện ra một chút ý chán ghét, nhưng Mạc Tiểu Tình luôn cảm thấy hắn trí thân sự ngoại, tự tách biệt chính hắn ra bên ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang