Quỷ Án Trùng Điệp

Chương 2 : Gặp gỡ không vui

Người đăng: duynguyen07

Ngày đăng: 00:35 03-11-2025

.
"Lão đại, vừa nãy còn ở đây, sao đột nhiên không thấy đâu nữa." Tráng hán sát bên người Húc Nghiêu nói. "Tìm, tiếp tục tìm!" Dưới ánh đèn hôn ám, quả nhiên rất giống một đôi tình lữ đang vong tình ôm hôn. Mạc Tiểu Tình tức giận không thôi, hàng chưa thấy, nhưng lại bị nam tử dã man trước mắt chiếm tiện nghi, nàng liền sử xuất thuật cầm nã học được ở trường cảnh sát, duỗi chân mãnh lực một đá, nhưng lại bị Húc Nghiêu tránh thoát. Mạc Tiểu Tình nghẹn họng, lại duỗi quyền hướng mặt Húc Nghiêu một quyền đập xuống, nhưng lại một lần nữa bị Húc Nghiêu một tay nắm lấy. Húc Nghiêu muốn bịt miệng "nữ nhân hộp đêm", còn khẽ nói: "Đừng động, ngậm miệng lại!" "Cái gì! Ta bị vô duyên vô cớ hôn còn phải ngậm miệng, còn có đạo lý này, thật sự coi ta Mạc Tiểu Tình cảnh quan là ăn chay sao!" Mạc Tiểu Tình nắm lấy cánh tay của Húc Nghiêu, dùng sức đẩy ra phía ngoài, nhưng chẳng những không đẩy được, chính mình lảo đảo một cái, té đến góc bàn bên cạnh, đồ bày biện bằng pha lê phía trên "ba ba" vỡ một chỗ. "Lão đại, mau tới đây, người ở bên này, mau đến!" Tiếng bước chân gấp rút. "Hay lắm, mau bắt hắn lại, đừng để hắn chạy thoát! Hôm nay không đâm chết hắn, Long ca ta thật sự đừng hòng lăn lộn trên đường nữa!" Húc Nghiêu mặt trầm xuống, mắng một câu "đáng chết" liền muốn xông về phía cửa sau, nhưng lại thấy "nữ nhân hộp đêm" đang ngồi xổm ở góc bàn ngây ngốc, động lòng trắc ẩn, kéo cánh tay của nàng liền chạy tới cửa sau. Mạc Tiểu Tình từ trường cảnh sát ra làm việc ở đồn công an bốn tháng, còn chưa từng thấy năm sáu tráng hán thô tráng cầm dao nhọn xông về phía mình, vốn dĩ cho rằng sẽ bị đâm chết, hoàn hồn mới phát hiện có người túm lấy tay nàng, một đường chạy về phía trước. Giày cao gót đã sớm chạy mất, tóc giả cũng không biết bị móc đi đâu rồi, phía sau là một đám vong đồ liều mạng hung thần ác sát, từ cửa sau quán bar đi ra, là một con hẻm nhỏ hôn ám, chỉ nghe một tiếng kêu to, "Bọc đánh!" Húc Nghiêu và Mạc Tiểu Tình bị vây chặn ở giữa ngõ hẻm, hai đầu ngõ hẻm là những tráng hán thô tráng cầm dao nhọn từng bước tới gần, Mạc Tiểu Tình hoảng hốt lên, đây là tạo nghiệp gì vậy trời, nàng chẳng qua chỉ muốn lấy được chứng cứ bán thuốc lắc, bây giờ lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu giết chóc lẫn nhau của bọn chúng. "Chạy đi, xem các ngươi chạy đi đâu! Vốn dĩ chỉ muốn giết chết ngươi, không ngờ ngươi khách khí như vậy, chủ động tặng cho chúng ta một mỹ nữ! Ha ha ha..." Ngay sau đó một trận cười vang! Húc Nghiêu vẹo vặn mấy cái cổ, khí chất đạm nhiên, "Ai, xem ra hôm nay là phải phá giới rồi!" Húc Nghiêu lắc lư hai chân của mình, khớp ngón tay ken két kêu vang, hắn thong thả cởi áo khoác ra... "Khí phách thật lớn, huynh đệ, xông lên!" Một cây đao mãnh liệt đâm tới, mắt thấy là phải đâm vào cánh tay Húc Nghiêu, Húc Nghiêu động tác mẫn tiệp đè lại tay của tên thô hán, động tác lưu loát nhanh chóng tháo bỏ cây đao trên tay hắn, sau đó nghiêng người co lại khuỷu tay, đâm vào huyệt thái dương của tráng hán, trực tiếp bay ra ngoài! Thuần thục, tráng hán xông lên phía sau từng tên một kêu thảm thiết ngã văng ra ngoài. Húc Nghiêu nhặt áo khoác trên mặt đất, vỗ vỗ bụi bặm phía trên, xoay đầu nhìn đám hán tử ngã đầy đất, hừ lạnh nói: "Các ngươi nhớ kỹ, ta tên là Húc Nghiêu, hình cảnh đội trưởng, hoan nghênh các ngươi tùy thời đến tìm ta báo thù!" Những tráng hán kia trở mình một cái đứng người lên, chỉ lát công phu đã chuồn mất không còn bóng dáng. Mạc Tiểu Tình chấn kinh đứng dựa vào tường, trong đầu vẫn xoay quanh mấy chữ "Hình cảnh đội trưởng Húc Nghiêu", nói như vậy chính mình đã làm sai người rồi, toi công bận rộn một hồi! Danh hào của Húc Nghiêu nàng có sở văn, tên của hắn trong giới cảnh sát như sấm bên tai, liên tục phá kỳ án, đồng thời tính tình kỳ quái của hắn cũng nổi danh như vậy, tính tình táo bạo, đối với cấp dưới rất là nghiêm khắc. Ngoài ra hắn làm người cực kỳ khiêm tốn, từ trước tới nay không tiếp nhận phỏng vấn của truyền thông. Tuy anh tuấn cao lớn có bản lĩnh, nhưng lại tuyên bố là người chủ nghĩa không kết hôn, chỉ yêu đương không kết hôn. Mặc dù vậy, các nữ cảnh sát thấy hắn vẫn mắt bốc hồng tâm, hi vọng có thể cùng hắn nói chuyện một cuộc tình không có kết quả. Nghe nói hắn hiện tại có một bạn gái múa ba-lê tên là Lý Mộng Dao. Húc Nghiêu nhíu mày, "Này! Bị dọa ngốc rồi sao? Tuổi trẻ không nên học người khác đi bar, làm việc cho tốt. Ai, nhìn ngươi mặc cái gì kìa, cũng không biết ngại ngùng!" Húc Nghiêu ngậm thuốc lá, dùng ánh mắt thẩm thị liếc Mạc Tiểu Tình một cái, lông mày không khỏi nhíu lại một chỗ, không ngờ nữ nhân hộp đêm chính là nàng, thân là nhân viên cảnh vụ phải hiểu được giữ mình trong sạch. Trong tâm hắn không khỏi sinh ra tình chán ghét. Mạc Tiểu Tình sau khi hoàn hồn, hoảng mang bái một cái, "Húc đội trưởng tốt!" Âm thanh nói chuyện của nàng không tránh khỏi run rẩy, "Cô bé kia hai mươi phút trước tự thú, nói chính mình đã giết người trong mộng. Ta hơi hỏi thăm một chút, cảm thấy nàng là báo án giả, chỉ là một trò đùa ác ý mà thôi." Húc đội trưởng phun ra vòng khói, che khuất cả khuôn mặt ẩn hiện trong màn khói, nhíu mày, "Ồ? Ngươi là như thế nào phân biệt đây là một án giả? Nói nghe xem." "Cô bé này vào đã hơn hai mươi phút rồi, nhưng lại không có bất kỳ tuần cảnh nào báo về có sự kiện thương vong xảy ra, gần đây một tháng cũng không có án kiện giết người nào. Vừa nãy cô bé kia nói trên tay mình đều là máu tươi, nhưng thực ra tay nàng sạch sẽ vô cùng. Còn một điểm nữa, nếu như nàng thật sự giết người, quần áo không có khả năng sạch sẽ chỉnh tề như vậy, không có bất kỳ nếp nhăn và vết máu nào. Nếu như nàng về nhà thay quần áo rồi đến, trời lạnh như vậy, không thể nào mặc một cái váy mùa hè bên ngoài tùy tiện khoác một bộ đồ ngủ ra ngoài." Mạc Tiểu Tình nói xong sau đó, thấp thỏm hơi giương mắt liếc Húc đội trưởng một cái, hắn chỉ là yên lặng hút thuốc, thẩm thị nàng một lúc lâu sau đó, nói một câu: "Quả nhiên là tiểu Bạch!" "Vậy ý tứ của Húc đội trưởng là..." Trong lòng Mạc Tiểu Tình rất không phục, nhưng không dám nói rõ. Húc đội trưởng kẹp thuốc lá, đi đến đối diện cô bé kia ngồi xuống, ôn nhu hỏi: "Ngươi không cần sợ, ta cũng là cảnh sát, ngươi có thể nói cho ta biết vì sao chỉ là mơ thấy giết người mà lại phải chạy đến đây báo án tự thú?" Cô gái co lại thành một khối nho nhỏ, nhưng lại chiếu tới ánh mắt tín nhiệm, "Ta ta... thật ra ta cũng không muốn đến, nhưng ta sợ hãi, ta luôn cảm thấy cô gái mình đã giết vẫn theo dõi ta." Húc đội trưởng lại hỏi: "Ngươi là lúc nào bắt đầu mơ giấc mơ này?" "Kéo dài một tuần lễ rồi, trong một tuần lễ này ta hầu như mỗi lúc trời tối đều mơ cùng một giấc mơ." Húc đội trưởng dụi tắt thuốc lá trên tay, bình tĩnh nói một câu, "Tiểu cô nương, chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi, giấc mơ đều không phải là thật." Lời Húc Nghiêu vừa dứt, cô gái chợt đứng lên từ ghế sô pha, "Không, không phải, nó là thật sự tồn tại, ta thật sự đã giết người! Một ngày sáng sớm ta tỉnh lại từ trên giường, phát hiện tay phải dính đầy vết máu của chính mình lại đang nắm một cây dao gọt trái cây, khắp toàn thân từ trên xuống dưới dính đầy máu tươi. Ta thật sự quá sợ hãi rồi, sau khi cởi quần áo trên người ra thì đi tắm, và giấu huyết y cùng dao gọt trái cây ở dưới giường. Lúc đó ta liền muốn đến báo án, nhưng ta không muốn ngồi tù, một mực ở nhà xem ti vi, xem mạng, mấy ngày trôi qua cũng không có sự kiện thương vong nào được báo ra. Sau đó ta bắt đầu mơ những giấc mơ tương tự, nửa đêm giật mình tỉnh giấc từ trong mơ, luôn cảm thấy có đôi mắt đang nhìn chằm chằm ta trong bóng tối, cô gái bị giết kia đến đòi mạng rồi. Ta không dám ở trong phòng, thế là tùy tiện khoác một bộ đồ ngủ liền đến đây báo án. Đồng chí cảnh sát, van cầu các ngươi bắt ta lại đi, van cầu các ngươi rồi!" Húc Nghiêu vội vàng đứng người lên, tay hướng xuống đè đè, ra hiệu cô gái đừng quá kích động, "Được được, chúng ta đều tin tưởng ngươi. Dựa theo trình tự trước tiên câu lưu, cái người nào đó, làm cho nàng một bản khẩu cung chi tiết! Ngày mai lại thẩm vấn, điều tra rõ ràng nếu như là trò đùa ác ý thì thả nàng ra." Húc đội trưởng ngáp một cái, uể oải vặn vẹo mấy cái cổ, trực tiếp đi thẳng lên lầu, tiện tay bắt máy điện thoại, "Ồ! Hồ sơ ở trên lầu đúng không? Được, chính ta đi lấy." Lên tới lầu hai, Húc Nghiêu đổi một chủ đề, "Tăng sở trưởng, nữ cảnh sát trực ban tối nay chính là phụ tá ngày mai phải điều cho ta sao?!" Húc Nghiêu thở dài thườn thượt, "Ai, sư phụ ta thật hẹp hòi nha, không phải chỉ là thua mấy ván cờ sao! Đến nỗi phải điều một tiểu bất điểm sinh hoạt cá nhân không đoan chính đến giày vò ta!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang