Quang Minh Thánh Thổ

Chương 7 : Lâm Phong và Phong Lực Chi Thể

Người đăng: thanhsontv2012

Ngày đăng: 11:19 12-08-2018

.
Thanh Vũ nhìn theo bóng lưng đang xa dần của Lưu Úc, hắn chậm rãi nói ra: ‘’Để cho ông ấy đi đi.’’ Sau đó, Thanh Vũ nhảy xuống dưới, hắn cầm lấy một cái ly nước và uống vào rồi bình tĩnh lên tiếng: ‘’Nước này chính là Sinh Mệnh Chi Thủy, chắc chắn không có độc!” Mọi người nhìn thấy Thanh Vũ uống nước thì niềm tin của họ càng lớn, từng người một tiếng lên nhận lấy phần nước của mình rồi uống vào trong, cảm giác mỹ diệu lan tỏa khắp cơ thể, giống như một dòng nước suối tinh khiết chảy qua một cánh đồng khô hạn. Thanh Vũ không khỏi cười khổ, làm việc tốt quá khó khăn, phải chứng minh bản thân hắn là người tốt muốn giúp đỡ người khác. Đây chính là một giọt Sinh Mệnh Chi Thủy được pha loãng một trăm lần, Thanh Vũ bỏ 500 điểm tín ngưỡng ra mua rồi lại hòa vào một cái thùng nước to đến như thế, mặc dù pha loãng nhiều lần nhưng tác dụng của nó vẫn cực kỳ tốt, có thể trị bệnh của người bình thường, thậm chí là của tu sĩ Luyện Khí kỳ, giúp tu sĩ gia tăng tu vi nữa. Thanh Vũ thấy tinh thần người dân phấn chấn sau khi cảm nhận sự thay đổi của cơ thể, hắn lên tiếng nói: ‘’Được rồi, nếu mọi người đã uống xong, vậy thì ta xin mạn phép được nói tiếp.” Cả quảng trường đang ồn ào liền trở nên yên tĩnh ngay tức khắc, người dần đổ dồn sự chú ý vào Thanh Vũ. ‘’Ngọc Trang.’’ Thanh Vũ cao giọng gọi. ‘’Vâng.’’ Ngọc Trang lập tức trả lời, cô đi đến trước mặt Thanh Vũ, thần thái trang trọng. ‘’Hôm qua, Vị Thần Quang Minh có lệnh, đặc cách ban thưởng cô trở thành Hồng Y Giáo Chủ đầu tiên của Quang Minh Giáo Đình, vì vậy ta chính thức ban chức danh Hồng Y Giáo Chủ cho cô, nhiệm vụ của cô là phụ trách tín ngưỡng của Giáo Đình!” Tiếng nói uy nghiêm của Thanh Vũ từ từ vang vọng ra, người dân hay Tín Đồ, Tín Sứ vừa nghe xong liền hít sâu một hơi, gương mặt rung động khi nhìn vào Ngọc Trang. “Thì ra đó là thần lệnh của Vị Thần Quang Minh, chẳng trách tôi nhìn thấy dị tượng vào tối hôm qua, Ngọc Trang là một cô gái tốt bụng, tôi vui vì cô ấy đảm nhận chức danh Hồng Y Giáo Chủ.” Một người dân nhỏ giọng nói ra. “Vị Thần Quang Minh luôn luôn dõi theo chúng ta, ngài ấy sẽ ban điềm lành cho những người tốt bụng, những người không ngừng phấn đấu vì một tương lai tươi sáng!” Một Tín Sứ nhẹ nhàng nói. Những người còn đang phân vân và nghi ngờ Thanh Vũ và Vị Thần Quang Minh thì thay đổi, họ thận trọng hơn trong mỗi cử chỉ, hành động và lời nói, họ không muốn chọc giận một Vị Thần Quang Minh với quyền năng khó lường. “Tôi, Nguyễn Ngọc Trang xin đảm nhận trọng trách này, nguyện thánh quang vĩnh viễn chiếu rọi thế gian!” Ngọc Trang vừa khom người vừa nói một cách nghiêm túc, cô đưa tay nhận lấy một bộ áo khoác màu đỏ, trên áo có in hình một vầng Mặt Trời đang tỏa sáng, nó chính là vật chứng minh thân phận Hồng Y Giáo Chủ của cô. Các Tín Đồ, Tín Sứ đang chứng kiến thời khắc lịch sử, họ thành tâm nói: ‘’Tham kiến Hồng Y Giáo Chủ, nguyện thánh quang chiếu rọi thế gian!!’’ Tiếng nói đồng thanh to rõ vang đến tận trời xanh, người dân trong làng chấn động, họ nhận ra rằng bắt đầu thời điểm này, mọi thứ sẽ thay đổi! Thanh Vũ bình tĩnh gật đầu, hắn cất tiếng nói: “Hôm nay kết thúc ở đây thôi.” “Tín Đồ, Tín Sứ hãy nhận lấy phần Sinh Mệnh Chi Thủy còn dư lại, xem như một phần quà nhỏ của ta chúc mừng cho mọi người trở thành một thành viên của Quang Minh Giáo Đình.” “Cảm ơn Giáo Hoàng đại nhân!” Tín Đồ, Tín Sứ khẽ nói trong khi khom người. Tín Đồ chỉ biết thông tin về Sinh Mệnh Chi Thủy là một loại nước thần kỳ có thể chữa bách bệnh, còn các Tín Sứ thì khác, họ mở ra tính năng Cửa Hàng, họ có thể dùng điểm cống hiến để đổi vật phẩm bên trong đó, Sinh Mệnh Chi Thủy là một vật phẩm đắt giá, nó không những chữa bệnh mà còn gia tăng tuổi thọ, sức đề kháng cơ thể, có thể nói nó là một loại nước vạn năng. Họ uống qua một lần rồi nhưng có thể uống thêm nhiều lần nữa, không ngại nhiều, với lại họ còn có gia đình, nghĩ tới đây thôi thì họ càng cảm kích Thanh Vũ, nhiều tia sáng giáng xuống từ bầu trời cho thấy một số Tín Đồ trở thành Tín Sứ. Thanh Vũ vội vàng kiểm tra, một bảng thông tin xuất hiện trước tầm mắt của hắn: Kí chủ: Trần Thanh Vũ Tuổi: 20 Thông tin: Là người tạo ra Quang Minh giáo đình. Chức vụ: Giáo Hoàng Hồng Y Giáo Chủ : Ngọc Trang (+) Tín đồ: 430 Tín sứ: 52 Danh hiệu: Giáo Hoàng Sơ Cấp (Tăng 10% tốc độ tu luyện cho Tín Đồ và 15% tốc độ tu luyện cho Tín Sứ) Cảnh giới: Luyện Khí kỳ tầng mười Kỹ năng: Thanh tẩy, hồi phục, thánh quang phổ chiếu, thánh quang bảo vệ, thánh quang trói buộc,… Thanh tẩy: Khi sử dụng có thể trừ khử những đồ vật tà ma. Hồi phục: Khi sử dụng có thể hồi phục vết thương cho đối tượng được sử dụng. Thanh quang phổ chiếu: Triệu hồi một đạo thánh quang tấn công kẻ thù, lực sát thương đối với tà ma gấp đôi. Thánh quang trói buộc: Trói buộc kẻ địch bằng Quang Minh Linh Lực. Thánh quang bảo vệ: Khi sử dụng có thể tạo ra một vòng phòng hộ bằng thánh quang, bảo vệ mọi người trong phạm vi mười mét tùy theo mức độ sử dụng linh lực. Điểm tín ngưỡng cố định: 1450 Điểm tín ngưỡng còn lại: 305 Điểm tín ngưỡng sẽ gia tăng một khi một sinh vật có trí khôn bất kỳ tín ngưỡng Quang Minh Giáo Đình, mỗi ngày sẽ gia tăng tùy theo cấp độ của sinh vật. Điểm tín ngưỡng cố định đạt đến một mốc nào đó có thể giải khai Danh hiệu, điểm tín ngưỡng còn có thể sử dụng để mua vật phẩm trong Hệ Thống. Thanh Vũ vui vẻ tới muốn hô lớn, nhưng hắn là là Giáo Hoàng của Giáo Đình, không thể biểu hiện cảm xúc quá rõ ràng, hắn điều chỉnh tâm tình, thầm nghĩ: “Còn thiếu mười tám Tín Đồ nữa thôi là nhiệm vụ hoàn thành, không biết Quang Minh Thánh Kỵ Sĩ trông thế nào, mình rất chờ mong!” Mọi người giải tán, ai về nhà nấy, Thanh Vũ chọn một khu đất trống ngoài rìa ngôi làng, nó là đất hoang nên không thuộc quyền sở hữu của ai cả, hắn liền quyết định đổi một căn nhà lớn từ Cửa Hàng của Hệ Thống, thiết kế của căn nhà này khá trang nhã, màu chủ đạo là màu trắng, từ nay trở về sau, nơi đây là trụ sở của Quang Minh Giáo Đình. Bên trong trụ sở có mấy chục căn phòng dành cho thành viên của Giáo Đình. Thanh Vũ nghĩ kỹ càng, hắn không hạn chế tự do hay điều khiển cuộc sống, hoạt động của người khác, hắn sẽ bắt đầu tuyển chọn thêm thành viên cho Giáo Đình, tất nhiên, hắn chỉ chọn người theo tiêu chí tự nguyện, tự do, tinh thần làm việc cao. … Lâm Phong có một bí mật lớn, cậu ta không phải là người phàm, cậu là một tu sĩ cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tám nhưng lạ lùng là cậu không có sách tu luyện của tu sĩ, cậu đạt được tu vi như hiện giờ là nhờ vào linh lực có sẵn trong cơ thể từ khi ra đời, cậu hấp thụ nó, luyện hóa nó thành của mình trong khoảng thời gian rất dài. Ký ức về tuổi thơ của Lâm Phong rất mơ hồ, mấy ngày nay, cậu nhìn thấy nhiều hoạt động của Giáo Hoàng và Quang Minh Giáo Đình, cậu cảm thấy người Giáo Hoàng này rất vĩ đại và thần bí, cậu hoàn toàn bội phục ngài ấy, thế là Lâm Phong quyết định gia nhập Giáo Đình, góp một phần sức lực để phát huy đức tính tốt đẹp, giúp đỡ người dân trong làng có cuộc sống tốt hơn. Vào thời khắc uống Sinh Mệnh Chi Thủy, Lâm Phong cảm nhận được một phong ấn kỳ lạ đang khóa trí nhớ tuổi thơ của cậu, đặc biệt nữa là linh lực cậu hấp thu trong Sinh Mệnh Chi Thủy lại đang ma sát dữ dội với phong ấn đó. Lâm Phong hiếu kỳ, cậu muốn biết bí mật của bản thân, vì vậy Lâm Phong sẽ liều mạng thúc giục linh lực tấn công phong ấn! Lâm Phong không vội vàng, cậu nhận một phần Sinh Mệnh Chi Thủy rồi trở về nhà, cậu đóng cửa cẩn thận rồi ngồi lên một cái giường, sau đó cậu bắt đầu uống nước, hấp thụ linh lực, dùng linh lực đó mài mòn lớp phong ấn ký ức. Nhưng càng mài mòn lớp phong ấn thì Lâm Phong càng cảm thấy đau đớn, cảm giác đau này rất khủng khiếp, cậu đổ mồ hôi như mưa, hai mắt vằn vện tia máu, vẻ mặt dữ tợn, Lâm Phong không muốn bỏ cuộc vì cậu cảm thấy rằng ký ức bên trong phong ấn rất quan trọng đối với cậu, không thể mất đi, không thể quên nó! Phong ấn trông mỏng manh nhưng nó rất kiên cố, thời gian trôi qua hơn mười phút nhưng Lâm Phong vẫn không thể thành công phá vỡ nó, mọi chuyện cứ diễn ra như thế, mười lăm phút rồi lại hai mươi phút, cơn đau khiến tinh thần Lâm Phong yếu dần đi. Cuối cùng Lâm Phong dùng toàn sức mạnh để tấn công lần cuối cùng, linh lực xuyên qua phong ấn giải phóng ký ức vốn thuộc về cậu, đồng thời, nó còn truyền cho Lâm Phong một nguồn linh lực hiền hòa, ấm áp đánh tan cơn đau khó chịu, sức mạnh của cậu tăng đột biến. Lâm Phong nhìn thấy nhiều trí nhớ lúc còn nhỏ, cậu là con cháu đích tôn của một gia tộc tu sĩ họ Lâm, gia tộc truyền thừa nhiều đời, tộc nhân thường thức tỉnh một loại thể chất đặc biệt tên là Phong Lực Chi Thể (Thể chất sức mạnh của gió), thể chất này rất mạnh mẽ, nó cho phép tu sĩ điều khiển gió và không phải là làn gió bình thường, sức mạnh của cơn gió tạo ra từ Phong Lực Chi Thể rất khác biệt, mỗi một ngọn gió giống như một đòn tấn công toàn lực bằng cơ thể của tu sĩ vậy. Điều đó đồng nghĩa với sức mạnh cơ thể của tu sĩ càng lớn thì càng phát huy ra sự cường đại của Phong Lực Chi Thể! Nhưng gia tộc mạnh mẽ, thể chất đặc biệt hiếm có đến đâu thì cũng không thể biết trước được tương lai. Vào năm Lâm Phong bốn tuổi, gia tộc họ Lâm gặp phải tai kiếp ngập trời, Tộc Trưởng đương nhiệm, cũng là cha ruột của Lâm Phong bị người khác tính kế rồi giết chết, đám tu sĩ tàn ác xông vào tổ địa của gia tộc, chúng bắt đầu tàn sát hết người nhà họ Lâm, bất luận là nam hay nữ, là người hầu hay người ngoài, bọn chúng giết sạch không chừa một ai! Các tu sĩ liều mạng bảo vệ Lâm Phong, dòng dõi trực hệ cuối cùng của Tộc Trưởng, cũng là đứa trẻ thức tỉnh Phong Lực Chi Thể, trải qua mấy ngày mấy đêm, cuối cùng tu sĩ cứu sống Lâm Phong khỏi lưỡi kiếm của kẻ thù, họ đưa Lâm Phong đến một vùng đất thật xa để sống, tu sĩ bảo vệ Lâm Phong bị thương quá nặng không thể chữa trị, cuối cùng chết đi vào lúc đặt chân vào ngôi làng của người phàm. Một bà lão nhận nuôi Lâm Phong, nuôi nấng, dạy dỗ cậu thành người. Vì trong lúc chạy trốn Lâm Phong cũng bị thương, ký ức bị phong ấn trong chỗ sâu nhất, hôm nay cậu may mắn phá vỡ phong ấn nhờ vào Sinh Mệnh Chi Thủy của Giáo Hoàng. Lâm Phong nhớ lại trí nhớ bị phủ bụi, cảnh gia tộc bị tàn sát, người thân gào thét, gương mặt lạnh lùng của kẻ thù, cậu chảy nước mắt, đôi tay siết chặt, giọng nói kiên định: “Mối thù này nhất định phải trả lại! Mình cần nhiều sức mạnh hơn nữa, đúng rồi, Quang Minh Giáo Đình, chỉ có Quang Minh Giáo Đình mới có thể giúp mình báo thù rửa hận!” … Thanh Vũ đang ngồi tu luyện trong trụ sở, hắn dùng mấy trăm điểm tín ngưỡng mua vài chục trái cây gọi là linh quả để sử dụng vì chúng chứa rất nhiều linh lực tinh thuần hơn linh lực có trong không khí xung quanh, hắn giữ lại vài viên, số còn lại thì hắn phân phát cho thành viên trong Giáo Đình như Ngọc Trang, Diêu Hạo. Thanh Vũ đưa một linh quả lên miệng rồi cắn mạnh, nước trái cây ngọt lịm tràn ngập trong khoang miệng của hắn, sau khi linh quả xuống đến phần bao tử thì hắn tập trung tinh thần tu luyện, một luồng sức mạnh vô hình luyện hóa linh lực, biến chúng trở thành một phần tu vi của Thanh Vũ, sau cùng phần linh lực đã được luyện hóa chảy vào một vầng Mặt Trời hư ảo bên trong cơ thể Thanh Vũ, càng hấp thụ nhiều linh lực thì vầng Mặt Trời càng to lớn hơn, nó chính là thứ đại diện cho tu vi hiện tại của Thanh Vũ. Sau khi hấp thụ xong mấy linh quả, Thanh Vũ thở phào ra một hơi, hắn nói khẽ: “Chỉ cần tu luyện một ngày nữa thôi thì mình sẽ đột phá cảnh giới, bước vào cảnh giới Luyện Khí tầng thứ mười một.” “Tác dụng của linh quả rất tốt, nhưng vầng Mặt Trời thì lại quá tham lam, nó cần rất nhiều linh lực.” “Tốc độ tu luyện của mình rất chậm, Ngọc Trang mới đó đã tu luyện tới tầng thứ bảy rồi.” “Haiz, người so với người tức chết người, Hệ Thống, ngươi có phần quà nào nữa không? Tốt nhất là phần quà có thể chất đặc biệt bá đạo vô song ấy!” Hiển nhiên rồi, đáp lại Thanh Vũ là một tiếng nói vô cảm xúc của Hệ Thống: “Ký chủ có thể phát triển Quang Minh Giáo Đình, mở ra nhiều tính năng, hoàn thành nhiều nhiệm vụ, thu nhiều điểm tín ngưỡng rồi ký chủ sẽ mua được một loại thể chất đặc biệt mà ký chủ ưng ý, Cửa Hàng luôn mở cửa chào đón ký chủ, chúc ký chủ thành công phát đạt!” “Nhìn đi, tức chết ta rồi, ngươi bán đồ giá trên trời, cái nào cái nấy đều mắc kinh hoàng, làm sao ta có thể mua được chứ?” “Không được, ta phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, thân là một Giáo Hoàng, ta không thể lười biếng, không thể chấp nhận việc Hồng Y Giáo Chủ vượt mặt!” “Cố gắng lên đi thiếu niên!” Hệ Thống hiếm khi cổ vũ một câu, nhưng giọng nói vô cảm khiến người khác cảm thấy giống như đang châm chọc. … Thời gian trôi nhanh, màn đêm kéo đến bao trùm ngôi làng. “AAAAA!” Một tiếng hét kinh hoàng đột nhiên vang vọng khắp làng, tất cả người dân đang chìm vào giấc ngủ không khỏi giật mình tỉnh giấc!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang