Quang Minh Thánh Thổ

Chương 26 : Cái bẫy (2)

Người đăng: thanhsontv2012

Ngày đăng: 11:45 28-08-2018

.
Vào lúc Không Huy dùng phù truyền âm thì một tu sĩ lao lên bầu trời từ trung tâm Không Yên Thành, hướng bay của tu sĩ này là hướng vị trí Không Huy, người dân thấy cảnh đó liền kinh hô thành tiếng. Không Huy vừa thúc ngựa chạy vừa quan sát phía sau, vì ngựa là hung thú nên tốc độ cực nhanh, chẳng mấy chốc sau Không Huy cảm nhận một luồng linh áp tiếp cận từ đằng sau. “Vương Lăng đã bị đánh bại rồi sao?” Không Huy lẩm bẩm. “Vương Lăng vẫn đang đuổi theo để ngăn cản tu sĩ thần bí đó!” Không Huy cảm nhận kỹ lại thì có một luồng linh áp đang khác đang đuổi theo tu sĩ thần bí không bỏ, Vương Lăng vẫn luôn cố gắng bảo vệ Không Huy. Vương Lăng với một vẻ mặt kiên quyết, đôi tay kết ấn niệm pháp dùng pháp thuật tấn công tu sĩ thần bí, các đòn pháp thuật làm cuồng phong bay múa, không khí chấn động, tu sĩ thần bí không thể không dùng linh lực tạo thành vòng bảo vệ khiến tốc độ truy đuổi chậm lại. Không Huy rung động mạnh, một Vương Lăng dùng mạng sống bảo vệ hắn đã tạo thành một dấu ấn không thể phai mờ trong tâm trí, dù Vương Lăng bị đánh bay, máu tươi phun ba mét nhưng cũng không từ bỏ, vẫn luôn xông lên chiến đấu rất ác liệt. Rất nhanh, Không Huy thấy phía trước là một tu sĩ, hắn mừng rỡ: “Bên này!!” Tu sĩ kia là viện binh đến từ thành trì, cảnh giới Trúc Cơ kỳ, hắn vừa thấy Không Huy liền tăng tốc tiếp cận. Tu sĩ truy đuổi nhận thấy Không Huy có người cứu viện liền tăng tốc độ, một bàn tay linh lực khổng lồ vỗ xuống, áp lực khổng lồ làm cho con ngựa nằm dài trên mặt đất. Không Huy sợ xanh mặt: “Mình sẽ chết mất!” Không Huy tưởng chừng bản thân hắn chết chắc, không ngờ Vương Lăng đột nhiên đứng trước mặt Không Huy rồi dùng toàn bộ linh lực phòng thủ. Ầm! Bàn tay che trời đánh bay Không Huy lẫn Vương Lăng ra mấy chục mét nhưng Vương Lăng đã thành công bảo vệ cho Không Huy. “Đừng có làm càn ở đây!” Tu sĩ đến từ Không Yên Thành gầm lên một tiếng rồi nhào lên đại chiến kịch liệt với tu sĩ thần bí, không khí nổ ầm ầm, bụi mù bao phủ khu vực mấy trăm mét, hai tu sĩ đánh nhau ác liệt, sau đó tu sĩ thần bí biết khó mà lui về, không còn ham chiến nữa. Tu sĩ Trúc Cơ kỳ của Không Yên Thành không đuổi theo, hắn hỏi han: “Thiếu Chủ không sao chứ?” Không Huy thở phào một hơi dài, đột nhiên hắn nhớ ra gì đó, hắn quay sang chỉ tay vào Vương Lăng rồi nói: “Mau mau trị thương cho Vương Lăng, người này đã cứu ta một mạng.” Cùng ngày nay, bầu trời của Không Yên Thành như thể có một đám mây mù màu đen, áp lực vô hình làm lòng người nặng trĩu, đó là cơn giận của Không Yên Thành Chủ khi nghe tin con trai mình bị ám sát, lại còn không biết hung thú là ai. Không Yên đành ra lệnh truy nã hung thủ, người báo tin sẽ được thưởng lớn. Vương Lăng có công bảo vệ Không Huy nên nhận phần thưởng là một viên Trúc Cơ Đan, còn có thêm nhiều Linh Thạch hạ phẩm, nhờ vào việc này nên mọi người mới biết Thành Chủ thương yêu Không Huy nhường nào. … Phía bắc Không Vũ Vương Triều, tuyết rơi phủ lên mặt đất một tầng dày, giữa vùng đất lạnh lẽo này có một thành trì lớn, quanh năm bị tuyết bao phủ, sự tồn tại của thành trì này nhằm trấn giữ phía bắc của vương triều. Thành Chủ là một thân vương, người này chủ động lui về biên cảnh, không muốn tranh quyền đoạt vị. Đáng lý ra trong thành trì lớn này phải có nhiều tiếng ồn của con người, nhưng vào lúc này tất cả lại rơi vào một bầu không khí yên tĩnh lạ thường, còn có mùi máu tươi tanh nồng nữa. Một nhóm người mặc áo màu xanh đang thực hiện nghi thức quái quỷ gì đó quanh một tế đàn giữa thành trì. Bên trên tế đàn có một bức tượng bằng đá điêu khắc ra hình dạng của một con quỷ ba đầu, khuôn mặt dữ tợn, sát khí xung thiên như thể quái vật ăn tươi nuốt sống con người. Một người mặc áo bào màu xanh đứng trên tế đàn đang niệm chú ngữ kỳ dị, bên dưới tế đàn ngoại trừ người ra thì còn lại là thi thể của rất nhiều người, máu tươi chảy róc rách như suối nhỏ. Sau khi hoàn thành niệm chú, máu tươi bị bức tượng quỷ bằng đá hấp thụ hết, ngay sau đó một luồng ánh sáng bắn ra từ pho tượng bao phủ toàn bộ người mặc áo màu xanh giúp cho cảnh giới của họ tăng lên như vũ bão, trong vài phút ngắn ngủi đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong. Đám người đó lập tức quỳ bái, giọng nói thành kính: “Tà Thần vĩ đại! Tà Thần vĩ đại!” Cảnh tượng này cũng xuất hiện trong ba thành trì phía bắc, rất nhanh thì người của Không Vũ Vương Triều lấy được tin tức nhưng đã muộn màn, tất cả người dân sống trong ba thành trì đều chết sạch, không người nào còn sống cả. Quốc Vương lập tức ra lệnh đề phòng nghiêm ngặt, còn cử một đội tu sĩ tinh nhuệ bao gồm mười tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi điều tra ngọn nguồn. Mười ngày sau, đội tinh nhuệ trở về, mười người đi nhưng chỉ có một người Trúc Cơ trung kỳ còn sống, người này mang tin tức động trời báo cáo cho Quốc Vương rằng có kẻ địch tấn công vương triều, đám tu sĩ đối địch rất vô nhân tính, nơi chúng đi qua đều không còn người sống. Quốc Vương nổi trận lôi đình, ra lệnh cho các Thành Chủ nâng cao cảnh giác, sau đó phái một trong ba Đại Tướng Quân của vương triều cùng hơn ba mươi tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi chém giết kẻ địch. Đại Tướng Quân là Tinh Long chỉ huy nhóm tấn công đột kích đám tu sĩ vô nhân tính tự xưng là Tà Đồ, hai bên chiến đấu thảm liệt, dùng hết mọi thủ đoạn giết chết đối phương, nhưng bên Tà Đồ có thêm tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong hỗ trợ nên nhóm Đại Tướng Quân đành phải nghiến răng rút lui. Các Thành Chủ hoang mang lo sợ, bọn họ phong tỏa thành không cho ra vào, phía bắc trở thành chốn vui chơi của Tà Đồ, bọn chúng điên cuồng tàn sát, giết hại vô số người dân, biến cho phía bắc thành nơi không người, thây xác chất thành đống. Tất cả máu thịt con người bị chúng hiến dâng cho Tà Thần để đổi lấy sức mạnh! Tình hình căng thẳng, Quốc Vương ra lệnh nhiều đội tu sĩ chặn đánh Tà Đồ, lại thành lập phòng thủ không cho tu sĩ phía bắc đi xuống phía nam, hai bên bắt đầu giằng co. Quốc Vương lại triệu tập hai Đại Tướng Quân khác đang đóng giữ biên cương quay về giúp đỡ, tọa trấn vương thành, cùng nhau bàn kế sách, cả quốc gia đối diện nguy cơ diệt quốc. Thanh Vũ nhận được tin tức gửi về bởi Ảnh Bộ, hắn tính toán phải đẩy nhanh tiến độ khống chế Không Yên Thành, thế là Thanh Vũ tích góp điểm tín ngưỡng mua một bộ chiến trận từ Cửa Hàng của Hệ Thống, chiến trận này tên là Bách Thánh Trận, tập trung sức mạnh của một trăm người thành một, phát huy ra sức mạnh tổng hợp không tưởng. … Không Yên Thành, Phủ Thành Chủ. Không Huy hưng phấn hỏi: “Ngươi nói cái gì? Động phủ của tu sĩ Kết Đan Chân Nhân ư?” Vương Lăng gật đầu, nhỏ giọng nói: “Thưa Thiếu Chủ, đây là Trúc Cơ Đan thuộc hạ lấy được từ động phủ của tu sĩ Kết Đan Chân Nhân, nhưng trận pháp bảo vệ động phủ quá mạnh, cần có pháp bảo mạnh mẽ mới có thể phá vỡ ra một lỗ hổng để vào.” Không Huy cầm lấy Trúc Cơ Đan từ Vương Lăng rồi kiểm tra, hắn biết rõ Vương Lăng đã dùng viên Trúc Cơ Đan được ban thưởng kia, giờ đây có thêm một viên nữa chứng minh lời nói Vương Lăng là thật, hắn không có cớ gì lại nghi ngờ một thuộc hạ trung thành một trăm phần trăm như Vương Lăng. Động phủ là nơi tu luyện chuyên dụng của tu sĩ, cũng là nơi tu sĩ cảm thấy an toàn nhất, vì vậy nơi đó chứa hầu hết các loại bảo vật tu sĩ thu thập được. Còn Kết Đan là cảnh giới mạnh hơn Trúc Cơ, bằng người tu luyện Quang Minh Thánh Điển ngưng tụ vầng Mặt Trời thứ ba trong cơ thể. Kết Đan Chân Nhân là đạo hiệu chung của thế giới tu sĩ, bên trên Kết Đan Chân Nhân còn có Nguyên Anh Chân Quân, Hóa Thần Đại Tôn, ... Vì vậy động phủ của Kết Đan Chân Nhân chính là một kho tàng lớn đối với Không Huy, thậm chí là cả Không Vũ Vương Triều. Không Huy nhất định phải độc chiếm động phủ, lấy bảo vật nâng cao thực lực. “Mau mau dẫn bản thiếu tới chỗ đó, bản thiếu có một món pháp bảo rất mạnh có thể phá đi trận pháp bảo vệ.” “Nhớ kỹ chỉ cần bản thiếu với ngươi đi là đủ, đừng nói cho người khác biết, nếu không thì các Thành Chủ khác cũng muốn đến động phủ phân một chén canh.” Vương Lăng phấn chấn nói: “Vâng thưa Thiếu Chủ!” Không Huy, Vương Lăng lén lén lút lút rời khỏi thành, một đường đi thẳng không ngoảnh đầu, họ dừng lại ở một khu rừng. Không Huy hỏi nhỏ: “Đã đến nơi rồi sao?” Vương Lăng mỉm cười đáp: “Đã đến thưa Thiếu Chủ!” Không Huy nhìn qua nhìn lại nhưng không thấy có động phủ gì cả, hắn kỳ quái nói: “Động phủ ở chỗ nào? Sao bản thiếu không nhìn thấy?” Vương Lăng thẳng thắn nói: “Thì đúng là vậy, nơi này đâu có động phủ, nơi này chỉ có một vài người đang chờ Thiếu Chủ thôi.” Không Huy nghe xong liền thấy không ổn, hắn muốn quay đầu chạy trốn, rõ ràng Vương Lăng đã lừa gạt hắn rời khỏi thành trì. Một người đột ngột nói: “Đã đến rồi sao còn muốn đi?” “Không Huy, ngươi chê bọn ta tiếp đãi ngươi không tốt sao?” Không Huy hoảng sợ, một bày tay đã đặt lên vai hắn khiến hắn không thể động đậy, hắn gào lên: “Ngươi là kẻ nào?” “Ta là người muốn bắt ngươi.” Người kia đáp lại. Vương Lăng cúi đầu nói: “Thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao cho.” Người đã khống chế Không Huy cười nói: “Làm rất tốt, Vương Lăng, ngươi đã lập công lớn, ta sẽ báo cáo lại với Giáo Hoàng để ban thưởng cho ngươi.” Người này lấy Trúc Cơ Đan từ trong túi chứa đồ của Không Huy vứt cho Vương Lăng. Vương Lăng nói ra: “Cảm ơn ngài Lâm Phong.” Vương Lăng nói xong thì yên lặng đứng sang một bên, thái độ rất nghiêm túc. Không Huy nhìn thấy cảnh này liền muốn phun máu tươi vì tức giận, không thể tin được rằng Vương Lăng lại là một gián điệp. Hình tượng một người thuộc hạ trung thành tận tâm sụp đổ! Không Huy uy hiếp: “Khôn hồn thì các ngươi mau chóng thả bản thiếu, nếu không các ngươi sẽ bị tiêu diệt bởi Không Yên Thành, cha của ta chính là Thành Chủ rất mạnh mẽ, các ngươi không thể nào chống lại đâu, thả ta ra thì ta sẽ ban cho ngươi cơ hội sống tiếp, …” Lâm Phong cau mày, Không Huy nói luyên thuyên bất tuyệt, Lâm Phong cảm thấy phiền quá nên một hiện tượng tự nhiên đã xảy ra, đầu của Không Huy bất ngờ lao mạnh vào cái bàn tay của Lâm Phong khiến Không Huy bất tỉnh nhân sự, miệng còn phun bọt mép. “Nói nhảm nhiều như vậy không mệt à?” Lâm Phong lẩm bẩm. Vương Lăng không dám trả lời, khóe miệng giật giật không dám làm gì cả, kết cục của Không Huy là một tấm gương sáng, với lại Vương Lăng cũng hưởng thụ qua hiện tượng tự nhiên kỳ lạ của Giáo Đình một lần rồi, không muốn trải nghiệm thêm lần thứ hai.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang