Quang Minh Thánh Thổ
Chương 21 : Thánh Viên Huyết Mạch
Người đăng: thanhsontv2012
Ngày đăng: 11:43 28-08-2018
.
Ngày hôm sau, Thanh Vũ tu luyện cả đêm để củng cố cho tu vi linh lực ngưng thực, tu sĩ vừa đột phá thì năng lượng không ổn định, khó kiểm soát nên cần tập trung củng cố năng lượng, nếu như đem trạng thái vừa đột phá đi chiến đấu thì chẳng khác gì nhường kẻ địch, cố tình khiến bản thân bất lợi.
Một mình Thanh Vũ đi xuống nhà giam đang giam giữ Hắc Viên đầu đàn, hắn vừa bước vào trong thì nhìn thấy một Hắc Viên đang nằm dài trên nền đất, thần thái suy sụp, tay chân đang bị khóa lại bằng dây xích dày, tu vi bị phong ấn nên dù hồi phục được một phần cũng không thể tạo ra sóng gió gì.
Thanh Vũ suy nghĩ một hồi, hắn quyết định lấy ra quả tín ngưỡng quang minh, nó có hình dạng là một quả trái đất màu trắng thuần đang tỏa sáng nhè nhẹ chiếu rọi cả nhà giam. Hiệu quả của trái cây này cực kỳ bá đạo, khi ăn vào sẽ cưỡng ép một sinh vật tín ngưỡng vào Vị Thần Quang Minh, sẵn sàng hiến dâng cả mạng sống cho Quang Minh Giáo Đình, không có một lời chê trách, độ trung thành đạt 90 điểm.
Phần thưởng của Hệ Thống đều là tinh phẩm, Thanh Vũ không nghi ngờ về hiệu quả của nó, nhưng hắn cũng phải thử một lần cho biết.
Hắc Viên đầu đàn cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, lại còn dẫn đầu một bầy Hắc Viên nhỏ, sức mạnh của nó rất có ích với Giáo Đình trong khoảng thời gian đầu vừa thành lập, nếu như thu phục được nó thì Giáo Đình sẽ phát triển nhanh hơn, thậm chí là thu phục toàn bộ yêu tộc Hắc Viên trong Hắc Viên Sâm Lâm.
Thanh Vũ đứng trước Hắc Viên, nó nhận thấy có con người đang tiếp cận nên tỉnh dậy, vẻ mặt giận dữ, nó giương đôi mắt căm hận trong khi nhìn chằm chằm vào Thanh Vũ, nếu như không bị trói chặt, sức mạnh không bị phong ấn thì nó đã nhào lên liều mạng rồi.
“Bình tĩnh nào, đêm qua ngươi vừa bị thương vừa bị nhốt trong nhà giam lạnh lẽo, chắc hẳn ngươi cảm thấy đói bụng rồi đúng không?”
“Ta là Giáo Hoàng của Giáo Đình, ta đến đây để đưa thức ăn cho ngươi, nó là một trái cây chứa năng lượng thuần khiết.”
Thanh Vũ cười nói với nét mặt hiền hòa như một người bạn thân thiết của Hắc Viên.
Hắc Viên nhìn thấy trái cây phát sáng, bụng nó phát ra tiếng ục ục, nó vừa nhìn vừa nuốt nước bọt, nhưng tôn nghiêm của nó không cho phép nó nhận bất cứ vật gì từ kẻ thù, thế là nó dùng một tay đánh bay quả tín ngưỡng ra ngoài.
Thanh Vũ không tức giận, hắn cười nói ra: “Ngươi không ăn thì làm sao có sức lực trả thù ta chứ? Ngươi có nghĩ đến người nhà của ngươi đang chờ đợi nghe ngóng tin tức ngươi trở về hay không? Ăn nó vào thì ngươi mới hồi phục như cũ, mới có thực lực thoát khỏi nhà giam.”
Hắc Viên nghe Thanh Vũ nói xong thì vẻ mặt tỏ ra bối rối, nhưng khi nó nhìn vào nụ cười không một chút giả trân nào của Thanh Vũ thì nó liền cảnh giác, loài người không đáng tin, có lẽ nhân loại đang âm mưu gì đó, nghĩ tới đây thôi thì nó dứt khoát nhắm mắt nằm ngủ tiếp.
“Ngươi không biết kiên nhẫn của con người có giới hạn sao?” Thanh Vũ cười hỏi.
Hắc Viên yên lặng, nó chuẩn bị đánh một giấc nồng, hi vọng rằng trong mơ sẽ gặp lại con cháu, gặp lại Hắc Viên trong tộc.
Thanh Vũ cố gắng dụ dỗ Hắc Viên ăn quả tín ngưỡng bằng lời nói khuyên bảo nhưng không thành công, Hắc Viên còn ngó lơ Thanh Vũ, vậy là không ngoài dự đoán, đầu của Hắc Viên tự dưng đánh vào bàn tay của Thanh Vũ, Hắc Viên trực tiếp bất tỉnh.
“Tự nguyện ăn thì đâu cần chịu đau khổ chứ?” Thanh Vũ thở dài ngao ngán, hắn đưa quả tín ngưỡng vào trong miệng Hắc Viên.
Hắc Viên hôn mê nhưng hàm răng vẫn hoạt động, nó thưởng thức quả tín ngưỡng ngon lành, vẻ mặt hạnh phúc giống như nó đang mơ một giấc mơ đẹp.
Trong khi đó, Thanh Vũ thấy bên trong bảng thông tin của Hệ Thống có thêm một bảng thông tin nhỏ là thông tin cá nhân của Hắc Viên đầu đàn, nó trở thành một phần của Giáo Đình.
Ít phút qua đi, Hắc Viên tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên nó thấy là nụ cười hiền hòa như thể chào đón Hắc Viên trở về nhà của Thanh Vũ, nó cảm thấy nụ cười này sao lại y như ánh sáng ấm áp chiếu xuống từ Mặt Trời trên cao. Bên cạnh đó, nó phát hiện bản thân thay đổi, có thêm một ít thông tin về Giáo Đình trong trí nhớ của nó.
Thanh Vũ mở cửa ngục giam rồi mở xích sắt cho Hắc Viên, sau đó hắn dẫn nó ra bên ngoài giới thiệu với mọi người, những thành viên của Giáo Đình đều ngây ngốc vì nhìn thấy Hắc Viên cuồng bạo nay đang đi theo sau người Thanh Vũ như một chú chim nhỏ, Hắc Viên còn biết gật đầu chào hỏi mọi người một cách vui tươi nữa chứ, chuyện này làm họ nổi cả da gà lên.
“Mọi người biết đây là ai rồi chứ? Kể từ bây giờ Tiểu Hắc sẽ là một thành viên chính thức của Quang Minh Giáo Đình, sau này mọi người hãy quan tâm lẫn nhau nhé!” Thanh Vũ cười nói ra.
Lâm Phong nghĩ thầm: “Giáo Hoàng quá tuyệt vời, mình còn phải học hỏi nhiều từ ngài ấy!”
Một Hắc Viên cảnh giới cao vậy mà thay đổi chỉ sau một đêm, cải tà quy chính, chuyện này rất không chân thật nhưng đã xảy ra.
“Mọi người cố gắng tu luyện, sớm ngày nâng cao cảnh giới để bảo vệ những thứ quý trọng, cũng như bảo vệ lẽ phải, bảo vệ Giáo Đình!”
‘’Vâng!” Đám đông đồng thanh hô lớn.
Thấy mọi người giải tán hết, Thanh Vũ lấy hai quyển sách tu luyện đưa cho Tiểu Hắc:
“Hai quyển sách này ghi lại cách thức tu luyện của Giáo Đình, hãy cố gắng tu luyện nó cho tốt.”
Hắc Viên tiếp nhận hai quyển sách, nó mở ra đọc một chút thì nét mặt trở nên quái lạ, nó đưa đôi mắt cầu cứu về phía Thanh Vũ.
Thanh Vũ nhìn thấy biểu tình của Hắc Viên thì liền hiểu ra Hắc Viên không biết đọc chữ, ngay cả việc giao tiếp với con người còn hạn chế, không thể nào đọc hiểu hai quyển sách đó được.
Thanh Vũ đành tìm mua một cái ấn ký linh hồn, nó chứa một lượng tri thức về chữ viết cũng như các thường thức của con người, sau khi dùng xong thì Tiểu Hắc sẽ giống như người bình thường, biết đọc biết viết.
Tiểu Hắc không chần chờ, nó liền hấp thụ ấn ký, sau đó tập trung tu luyện thử, lúc trước Tiểu Hắc tập trung chủ yếu vào rèn luyện cơ thể khỏe mạnh nhưng không hiệu quả lắm, nó ăn rất nhiều trái cây chứa linh khí gọi là linh quả, nhưng nó không hấp thụ hết dược lực nên dược lực tích tụ trong cơ thể.
Bây giờ Tiểu Hắc tu luyện theo phương pháp chính thống, phẩm chất của hai quyển sách còn rất cao nên dược lực đang bị tiêu hóa từng chút một, linh lực chạy dọc trong cơ thể rồi ngưng tụ thành một vầng Mặt Trời nhỏ.
Tốc độ hấp thu nhanh tới mức làm Thanh Vũ kinh ngạc, chỉ trong vài giây ngắn ngủi thôi thì nó đã ngưng tụ thành công vầng Mặt Trời thứ hai, bằng cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ của tu sĩ, nhưng dược lực tích lũy trong người cạn kiệt nên tốc độ chậm lại.
Bỗng nhiên, Tiểu Hắc phát sáng giống như một cái bóng đèn chiếu sáng cả cái sảnh cực lớn, nó cảm nhận được một thứ kỳ diệu nằm trong dòng máu mình, đó là sức mạnh của huyết mạch, thứ sức mạnh tiềm ẩn khổng lồ đó đang muốn thức tỉnh!
Tiểu Hắc càng tu luyện thì sức mạnh càng lớn dần cho đến khi có một sự thay đổi một trăm tám mươi độ, đôi mắt màu đen của Hắc Viên biến thành màu trắng vàng, cùng lúc này, Tiểu Hắc bộc phát ra một luồng lực hút hấp thụ hết linh lực trong không khí làm cho Thanh Vũ vội vàng lấy mấy ngàn viên Linh Thạch hạ phẩm đặt xung quanh cho Tiểu Hắc dùng.
Chỉ vài phút sau, tất cả Linh Thạch hạ phẩm đều thành bụi phấn, chúng bị Tiểu Hắc hấp thụ hết, khí thế của Tiểu Hắc biến đổi, tựa như một tồn tại siêu nhiên giữa trần thế, bá đạo tuyệt luân, không gì cản nổi, nhưng khí thế này thoáng qua liền biến mất.
Tiểu Hắc kết thúc tu luyện, đôi mắt trở về màu đen, nó cúi đầu nói: “Cảm ơn Giáo Hoàng ban thưởng!”
Cảnh giới của Tiểu Hắc tăng lên một bậc nhỏ, tương đương cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ của tu sĩ, nhưng phần quan trọng nhất là Tiểu Hắc thức tỉnh sức mạnh trong huyết mạch.
“Sau này ngươi sẽ là một phần không thể thiếu của Giáo Đình, đừng nói lời cảm ơn xa cách.” Thanh Vũ thản nhiên nói.
“À, Tiểu Hắc, tại sao ngươi lại tấn công vào ngôi làng?”
Tiểu Hắc bối rối khi nghe câu hỏi, cảm giác sai lầm nặng nề đang bao phủ tâm hồn nó, nó rụt rè nói:
“Một vài tộc nhân trong tộc của tôi bỗng nhiên bị giết chết bởi loài người, mà xung quanh đây chỉ có ngôi làng là có con người sinh sống, lại thường xuyên kết thành từng nhóm vào rừng giết hung thú nên tôi nghĩ rằng kẻ sát hại tộc nhân đến từ ngôi làng này, vì vậy tôi đã dẫn theo nhiều tộc nhân tấn công để báo thù.”
Thanh Vũ trầm ngâm, tính luôn cả thông tin có được từ Tiểu Hắc và sự phát hiện kỳ lạ trong khu rừng của Lưu Úc, hắn có thể đưa ra một kết luận chính xác rằng có người muốn hãm hại Giáo Đình, khả năng hơn 90% người đó là Thành Chủ hoặc Thiếu Chủ của Không Yên Thành.
Thanh Vũ tiếp tục hỏi: “Chuyện gì vừa xảy ra trong cơ thể của ngươi thế?”
Tiểu Hắc không giấu diếm mà thẳng thắn trả lời: “Thưa ngài Giáo Hoàng, khi tu luyện theo hai quyển sách ngài ban tặng thì huyết mạch tiềm ẩn của tôi đã thức tỉnh, huyết mạch này thuộc về một chủng tộc mạnh mẽ hơn Hắc Viên vô số lần, tên gọi là Thánh Viên, nhưng tôi chỉ thức tỉnh một phần mười dòng máu của Thánh Viên mà thôi.”
Thanh Vũ cảm thấy vui vẻ sau khi nghe Tiểu Hắc nói xong, dòng máu của Thánh Viên là một dòng máu cao quý, bất kỳ chủng tộc nào gắn liền với chữ Thánh đều không bình thường, trong điển tịch cổ ghi lại, Thánh Viên là yêu tộc có thể hoành kích loài rồng.
“Quá tuyệt vời, ta không ngờ ngươi lại là một Hắc Viên tài giỏi đến thế!” Thanh Vũ khen ngợi.
Hắc Viên cung kính trả lời: “Cảm ơn Giáo Hoàng, nếu như không có ngài thì tôi vẫn là một Hắc Viên bình thường.”
Thanh Vũ nói khẽ: “Được rồi, ta có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi đấy, Tiểu Hắc.”
“Nếu như ngươi hoàn thành tốt thì ta sẽ giúp ngươi tăng nồng độ dòng máu của Thánh Viên trong cơ thể lên cao hơn nữa, thậm chí là trở thành một Thánh Viên chân chính!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện