Quang Minh Thánh Thổ
Chương 60 : Chuyện cũ của Không Yên
Người đăng: thanhsontv2012
Ngày đăng: 14:45 20-11-2021
.
Một người thanh niên đang đứng trước mắt Thanh Vũ, một đầu tóc đen nhánh, khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, thân hình to con, lực lưỡng nhưng không quá lố.
Đây là phân thân của Thanh Vũ, kết hợp thần thông của Thanh Vũ vừa thôi diễn được với bộ Thánh Quang phân thân thuật tạo ra, Thanh Vũ có thể điều khiển phân thân như ý muốn.
Nhưng cái phân thân này có hạn chế, không thể mua trực tiếp đồ trong Hệ Thống, không thể kích hoạt danh hiệu để tăng lên một cảnh giới lớn.
Hai mắt của phân thân này đen tuyền, giống như là ánh mắt của hắn đang kết nối với một cái thâm uyên, hay là một cái địa ngục u minh, một ánh mắt biểu hiện cho lạnh lùng, hờ hững, không quan tâm đến thế gian, trong lúc nhất thời Thanh Vũ cũng bị ánh mắt này làm giật mình.
Khi nhìn vào ánh mắt này, trong đầu Thanh Vũ đã nghĩ ra một cái tên cho phân thân này ngay lập tức, Hắc Thiên Đồ!
Ngay tại lúc này, ánh mắt của Hắc Thiên Đồ lóe lên, thâm ý nhìn Thanh Vũ một chút, sau đó khôi phục bình thường, việc này chỉ xảy ra trong 1/1000 giây, cho nên Thanh Vũ không nhìn thấy được.
Cảnh giới hiện giờ của Hắc Thiên Đồ chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, nhưng kế thừa linh lực cấp 8 từ Thanh Vũ, cho nên Hắc Thiên Đồ có thể vượt hai cảnh giới nhỏ để chiến đấu, cũng coi như là một cao thủ.
Thanh Vũ nhìn Hắc Thiên Đồ, đây là người đại diện cho hắn tung hoành Tu Chân Thế Giới, phân thân này mang trên mình ước mơ của Thanh Vũ đó là khám phá thế giới mới này, nhưng Thanh Vũ không thể trực tiếp làm được, bởi vì hắn có một sứ mạng, có một nơi, có một ngôi nhà cần hắn bảo vệ, cho nên hắn gửi gắm tất cả vào phân thân này.
“Đi thôi, tạo nên truyền kỳ của ngươi, Hắc Thiên Đồ.” Thanh Vũ vỗ vỗ bả vai của Hắc Thiên Đồ, sau đó nhàn nhạt nói.
Hắc Thiên Đồ quay đầu đi, lắc mình một cái nhảy lên không trung, sau đó phóng đi với tốc độ cực nhanh, phương hướng đó là Đà La Môn.
Thanh Vũ nhìn thấy Hắc Thiên Đồ đã đi xa, lẩm bẩm: “Đừng có bị người đánh chết tươi a!!”
Từ lúc Lâm Phong và Ngọc Trang rời khỏi đây, thời gian cũng đã qua một tháng, Thanh Vũ tích lũy được 300 vạn điểm tín ngưỡng, bởi vì Linh Long thành đã triển khai hành động, cho nên số lượng tín đồ tăng lên, ngoài ra Thanh Vũ còn nhận được mười hai mai Quang Minh Tín Ngưỡng quả do Ngọc Trang và Lâm Phong tiêu diệt Tà Đồ.
Ngay từ khi Linh Long thành chủ trở về, Kinh Nhân Đức tựa hồ biết được một số chuyện gì đó, không còn liên lạc với Linh Long thành chủ, cho nên số lượng thông tin về Kinh Hồng vương quốc rất ít, Thanh Vũ cũng không quan tâm lắm.
Ngày hôm nay là ngày tổ chức thịnh hội do Luyện Đan Sư công hội chủ trì, tập hợp tất cả những thế hệ trẻ tuổi từ khắp vương quốc về vương thành, sau đó thi đấu với nhau, mười người đứng đầu sẽ được ban thưởng và thế lực phía sau người đó được phân phát danh ngạch luyện chế Trúc Cơ đan nhiều hơn.
Cho nên tất cả thành chủ hay vương thất đều coi trọng lần tỷ thí này, nếu được hạng nhất thì thế lực của họ sẽ mạnh hơn nhờ vào Trúc Cơ đan.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.” Không Yên đi đến trước mặt Thanh Vũ, cung kính nói.
“Tham kiến Giáo Hoàng đại nhân.”
Theo sau hắn là hơn hai mươi người, trong đó có Không Huy đang cười nói với Vương Lăng, đôi lúc còn liếc nhìn Thanh Vũ, nhưng gặp ánh mắt của Thanh Vũ nhìn tới, hắn lúng cúi đầu xuống.
Vương Lăng tươi cười, ưỡn cái ngực của mình lên hết cỡ, hắn sợ rằng không ai biết công lao của mình, mặc dù vì công lao này mà hắn bị Không Yên chộp tới.
“Tốt, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà ngươi đã làm ra nhiều công lao, ta cũng không thể bạc đãi ngươi được, từ hôm này trở đi người được thăng cấp thành Thánh Sứ đầu tiên.” Thanh Vũ nhìn Không Yên rồi gật đầu nói.
Không Yên giật mình, trong lúc nhất thời hắn không biết làm sao, Không Yên hít sâu một hơi, rồi mới khụy một chân xuống đất, cung kính nói ra: “Đa tạ Giáo Hoàng đại nhân, thuộc hạ sẽ tiếp tục làm tốt công việc của mình.”
Thánh Sứ đây chính là cấp bậc gần với Hồng Y Giáo Chủ, phải biết rằng Lâm Phong, Nguyễn Thanh, Lưu Úc, Diêu Hạo, Diêu Nguyệt, Tiểu Hắc, Nguyệt Linh, cũng chỉ có những người như họ mới có thể đạt đến cấp bậc này mà thôi, nếu như tiếp tục làm tốt, nói không chừng hắn sẽ được tăng thành Hồng Y Giáo Chủ!
Những người bên dưới, nghe được đội trưởng của họ được thăng cấp bậc, hai mắt hiện ra vẻ vui mừng, xem ra sau này chỉ cần đi theo Không Yên là tương lai sáng lạng a.
Thánh Sứ nhận được điểm cống hiến bằng 5/10 điểm tín ngưỡng cung cấp, đương nhiên số điểm thêm ra là do điểm tín ngưỡng chuyển lại cho Không Yên, chứ không phải được Hệ Thống tăng thêm.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, xin mời Giáo Hoàng đại nhân ra lệnh.” Không Yên nhìn trời, bây giờ là thời gian sáng sớm, ánh mặt trời chỉ mới ló ra, mang theo những tia nắng ban mai chiếu rọi xuống mặt đất.
Thanh Vũ nhìn bầu trời một chút, sau đó mới gật đầu: “Lên đường, hôm nay chúng ta phải cho Thế Giới biết được sự tồn tại của chúng ta.”
“Vâng.” Mọi người ở bên dưới, nghe được lời nói của Thanh Vũ, trong lòng không khỏi bốc lên một cỗ nhiệt huyết, đồng thanh hô to.
Không Yên đã chuẩn bị hơn năm cỗ xe ngựa, được phủ lên một lớp vải màu đỏ, trang trí xa hoa, trên xe trạm ngọc, điêu khắc từng con hung thú dữ tợn, nhưng không kém phần tinh mỹ, thùng xe rộng lớn đủ để chứa mười người, hung thú kéo xe là năm con Độc Giác Mã, thân hình cường tráng, được phủ một lớp vảy màu đen, trên đỉnh đầu có một cái sừng chỉ thẳng vào bầu trời, đỉnh sừng tỏa ra từng tia ánh sáng.
Loại hung thú này do Không Yên tiêu hao năm vạn điểm cống hiến để mua con non rồi nuôi, trải qua mấy tháng nuôi dưỡng, giờ phút này, Độc Giác Mã đã đạt đến cảnh giới luyện khí mười hai tầng, đó là do Không Yên không tiếc tài nguyên bồi dưỡng, tốc độ của Độc Giác Mã có thể sánh ngang với nửa bước Trúc Cơ.
Thanh Vũ cùng Không Yên lên một xe, những người còn lại đều tự phân chia chổ ngồi của mình. Sau đó Không Yên tự mình điều khiển xe ngựa. Độc Giác Mã đã được nuôi dưỡng từ nhỏ, mặc dù nó là hung thú, nhưng bản tính đã cải biến, trở nên thân thiện với con người, chỉ cần ra lệnh Độc Giác Mã có thể tuân theo, nói là điều khiển xe ngựa, thật ra là chỉ đường cho Độc Giác Mã.
Từ Không Yên thành, hướng về phía tây 600km là vương thành, nhóm người Thanh Vũ từ ngôi làng xuất phát, đường đi tổng cộng là 800km, cần phải tiêu hao đến năm giờ đồng hồ, tính luôn cả thời gian nghỉ ngơi của Độc Giác Mã và mọi người.
‘’Không Yên, ngươi mang dòng máu vương thất, mặc dù bị xa lánh nhưng ngươi cũng phải biết một chút thực lực ẩn dấu của Không Vũ vương quốc đi?” Thanh Vũ nhìn Không Yên rồi hỏi.
Không Yên gật đầu nói: “Thuộc hạ cũng biết một số lực thực của vương quốc, đầu tiên là quốc vương Không Bá Hưng có tu vi nửa bước Kết Đan, sau đó ba vị đại tướng quân Hoàng Tinh Long tu vi Trúc Cơ đỉnh phong chủ trì đại trận thủ hộ vương thành, tướng quân Trần Liễu tu vi Trúc Cơ đỉnh phong là người thuộc phe trung lập, còn lại một vị tên là Nguyễn Vu tu vi nửa bước Kết Đan, cũng chính là người thuộc phe nổi loạn đối lập với quốc vương.’’
“Ta được biết ngươi có thân phận là một người thuộc vương tộc, nhưng tại sao ngươi lại muốn che dấu tu vi thật sự của mình.” Thanh Vũ nghĩ đến khi trước, Không Yên ẩn dấu tu vi, hành động địu thấp, người ngoài căn bản không biết gì về Không Yên.
Không Yên nghe Thanh Vũ hỏi, hắn trầm mặc một lát, như đang nhớ lại những ký ức đau buồn rồi mới thở dài nói: “Thật ra thuộc hạ có một người anh trai tên là Không Huyền, từ khi sinh ra đã có thiên phú cao, còn thuộc hạ thì hoàn toàn trái ngược, thiên phú không có gì đặc biệt.”
“Không Huyền có tính cách tàn nhẫn, làm việc không từ thủ đoạn, có lần thuộc hạ khuyên ngăn Không Huyền lạm sát người vô tội, nhưng không có tác dụng, còn bị Không Huyền đánh trọng thương.”
“Từ đó, thuộc hạ không còn quan tâm đến Không Huyền nữa, thuộc hạ ở ẩn không ra, cho đến khi Không Huyền rời khỏi nơi đây, đi đến thế lực mạnh hơn để truy tìm sức mạnh, thuộc hạ chỉ có thể âm thầm cố gắng tu luyện, để có một ngày có thể đứng trước mặt Không Huyền, ngăn cản những việc làm sai trái mà Không Huyền gây ra.”
“Đúng là một câu chuyện buồn.” Thanh Vũ thở dài, trong lòng nói thầm một câu.
Không có một người em nào muốn nhìn thấy anh mình lạc lối trong dục vọng, truy tìm sức mạnh không từ thủ đoạn, cho nên Không Yên mới nghĩ như vậy, kết quả thì ngược lại, theo thời gian trôi qua, sức mạnh giữa hai bên càng ngày càng cách biệt, không phải ở chung một đẳng cấp, Không Yên đã cảm thấy được tuyệt vọng.
“Nếu như ngày trước, thuộc hạ có lẽ sẽ bỏ cuộc để sống một cuộc sống bình thường, nhưng hôm nay gia nhập vào Quang Minh Giáo Đình, điều đó làm cho thuộc hạ cảm thấy mình có thể làm được, ngăn chặn Không Huyền bằng chính sức mạnh của mình.” Không Yên nói trong khi hai tay hắn nắm chặt, giọng nói kiên quyết.
Thanh Vũ vỗ vai hắn vài cái, ánh mắt cổ vũ, nói ra: “Yên tâm đi, sẽ có một ngày, ngươi dùng chính sức mạnh mà mình đã được để ngăn chặn anh trai của mình.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện