Pokemon: Legend of James
Chương 45 : Mọi việc đều bị theo dõi.
Người đăng: RollRoy
Ngày đăng: 16:17 16-03-2018
.
“Đại nhân Lorelei này, chúng ta có cần thông báo cho tiểu thư Jenny đang trú trên đảo hay không?” Jimmy nhìn con đường yên tĩnh chung quanh, cẩn thận hỏi thăm Lorelei.
Lorelei vẻ mặt nghiêm túc, treenn tay cầm một tờ giấy nhỏ, hai mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Cô lắc đầu nói rằng: “Không cần, tránh rút dây động rừng, chúng ta trực tiếp đi tới căn cứ bí mật của Đội Rocket là được rồi. Các ngươi cần nhớ kỹ, lần này mục đích chính của chúng ta là điều tra, không nên dây dưa chém giết cùng với bọn họ! Làm vậy chỉ làm trễ thời gian cứu Articuno!”
Mọi người gật đầu đồng ý, đi theo sau Lorelei đến một Sở nghiên cứu nằm sâu trong khu rừng rậm ở giữa Đảo thứ năm. Vừa tới nơi, mọi người đã phát hiện có nhiều nhân viên cấp thấp của Đội Rocket đang đứng gác phía ngoài Sở nghiên cứu.
Một Sở nghiên cứu ro lớn, bên trong lại một màu tối thui, cũng không biết trong đó có bao nhiêu cạm bẫy nữa.
“Canh giữ ngược lại cũng nghiêm ngặt. Muốn dẹp hết mấy người này một cách yên lặng cũng có chút khó khăn đây!” Vayne bình tĩnh nhận xét. Lorelei cùng Jimmy đều gật đầu đồng ý.
James cười cười, rút ra một trái Pokeball. “Chuyện này giao cho ta được rồi! Ra đi, Chimecho!” Một con Chimecho màu lam nhạt kéo theo một cái đuôi pha màu đỏ nhạt lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
“Chimecho, sử dụng Hypnosis! Nhớ kỹ, không được để xót một tên nào đó.” James nhỏ giọng dặn dò Chimecho.
Chimecho khẽ gật đầu, sau đó nó chậm rãi bay đến chỗ gần mấy tên nhân viên Đội Rocket.
Một tên nhân viên Đội Rocket lập tức phát hiện sự xuất hiện của Chimecho.
“A? Đây là gì vậy? Pokemon sao?” Hắn ngạc nhiên quay qua hỏi đồng bạn kế bên. Chimecho là Pokemon vùng Hoen và Sinnoh, ở Kanto rất khó thấy được nó.
“Hmmm…Chắc là Pokemon đó. Chúng ta đều chưa từng nhìn thấy loài này, chắc hẳn là một con Pokemon rất quý hiếm!” Tên đồng bạn của hắn dùng ánh mắt tham lam nhìn Chimecho.
“Vậy chúng ta bắt nó đi! Sau đó đem tặng cho ông chủ!”
Đúng lúc đó, hai mắt của Chimecho bỗng nhiên phát ra ánh sáng đỏ lập lòe.
Một tên nhân viên Đội Rocket tương đối cảnh giác, hắn nhanh chóng la lên cảnh báo đồng bạn: “Cẩn thận! Đó là Hypnosis! Mau nhắm mắt… lại… mau…”
Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu thì một cảm giác mệt mỏi đã ập tới, âm thanh của hắn đứt quãng dần, sau đó cả người hắn té ngã xuống đất.
Những tên nhân viên xung quanh cũng đều bị trúng Hypnosis, ngã lăn lốc khắp xung quanh.
Lorelei dùng ánh mắt tán thưởng nhìn James: “Trong trường hợp này, dùng Hypnosis đúng là phù hợp nhất! Em làm tốt lắm, James!”
Mà Vayne lại lạnh lùng nhìn James. “Con Chimecho này rõ ràng được huấn luyện rất tốt! Vậy mà tại giải đấu du thuyền hắn cũng chưa từng sử dụng. Sư phụ nói đúng, tuyệt đối không nên xem thường bất cứ người nào… Nhưng mà, tại sao hắn lại làm vậy? Vì sao lúc đó hắn không cần những Pokemon này? Chẳng lẽ hắn thật cho rằng có thể dễ dàng thắng ta như vậy?” Nhưng mà chắc rằng Vayne không thể nghĩ tới, James lúc đó căn bản không phải là không muốn dùng, mà là không có mà dùng…
James cười, nhìn về phía cửa lớn của Sở nghiên cứu trước mặt. “Được rồi, chúng ta đi thôi! Trở về đi Chimecho!”
--------------------------
Lúc này, trong một căn phòng phía dưới Sở nghiên cứu, một người thanh niên có sắc mặt nhợt nhạt đang lạnh lùng nhìn hình ảnh chớp động trên màn hình trước mặt.
Trên màn hình đang chiếu lại cảnh Chimecho của James sử dụng Hypnosis. Trên đó còn lộ rõ mặt James cùng với đám người của Lorelei, Vayne. Từng hành động của bọn James từ nãy giờ đều nằm gọn trong lòng bàn tay của đối phương!
“Một trong Elite Four, kẻ điều khiển băng tuyết – Lorelei sao? Coi bộ hơi vướng tay vướng chân rồi đây…” Người thanh niên ho khan vài cái, rồi nói tiếp “Còn có người tên James kia, thực lực của hắn cũng không tệ. Là em của Lorelei sao?”
Người thanh niên nhíu mày, “Tại sao trong tài liệu nói Lorelei chỉ đến một mình…bây giờ lại có thêm một người học trò. Người thanh niên kia, chắc hẳn là học trò của nàng – Vayne!” Người thanh niên cầm một tấm hình, so sánh cũng với hình ảnh trên màn hình, sau đó gật gật đầu.
“Thật khó hiểu. Tên James đó từ đâu nhô ra? Tại sao trong cơ sở dữ liệu của Đội Rocket hoàn toàn không có tư liệu của hắn?” Hai tay người thanh niên nhanh chóng lướt trên bàn phím, trong miệng lại nhẹ nhàng nói ra. Tất nhiên là hắn sẽ không thể nào tìm được, James vốn chính là thành viên của Đội Rocket, mà tất cả tư liệu về các thành viên của Đội Rocket đều chỉ có một người duy nhất có quyền quản lý, đó chính là ông trùm của Đội Rocket – Giovani. Mà người thanh niên không thể điều tra tư liệu về nhân viên Đội Rocket, tất nhiên sẽ không tìm được James rồi.
Khụ Khụ!!!
Người thanh niên liên tục ho khan. Hắn cảm thấy có gì đó chặn ngang cổ họng, liền vội vã lấy ra khăn tay, đặt ở trước miệng mà ho ra. Vậy mà trên khăn lại xuất hiện một vệt máu.
Người thanh niên nhíu chặt mày, thì thào “Thời gian dành cho ta đã không còn nhiều rồi sao?”
-------------------------
James liếc nhìn xung quanh, bên trong Sở nghiên cứu đều là một số tượng điêu khắc kỳ lạ, cộng thêm một số tảng đá đặc biệt.
“Những thứ này đều là những đề án nghiên cứu được triễn lãm để đánh lạc hướng người khác.” Lorelei cười nói với James, “Đây là thủ đoạn thường thấy của Đội Rocket. Dù sao đi nữa, muốn thành lập một Sở nghiên cứu cũng cần có một cái lý do đúng không!?”
James gật đầu, sau đó lạnh lùng nhìn xuống phía dưới. “Căn cứ đích thực của Đội Rocket chính là ở phía dưới này. Chị Lorelei, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
“Dựa theo tài liệu mà các nhân viên tình báo thu được, bản kế hoạch của Đội Rocket được đặt ở một chỗ đặc thù trong Sở nghiên cứu này. Nếu như chúng ta muốn tìm được, chắc chắn phải tốn một thời gian dài.” Lorelei dẫn mọi người đi đến giữa phòng, đứng trước một bức tượng điêu khắc lớn.
“Đây là huấn luyện viên Pokemon vĩ đại nhất mười lăm năm trước, cũng là người đứng đầu mà cả Liên minh Pokemon công nhận. Thật không ngờ Đội Rocket lại sử dụng tượng điêu khắc của hắn như là chìa khóa để tiến vào căn cứ.” Lorelei giảng giải, vươn tay ra, đưa tay sờ soạng ngay gần miệng bức tượng. Ngay lập tức, một cái nút màu huyết dụ bỗng nhiên xuất hiện.
“Nếu không để ý kỹ, quả thật không thể phát hiện được nha!” James thở dài nói, “Trình độ khoa học kỹ thuật của Đội Rocket cũng đủ để khiến kẻ khác phải ghen ghét.”
Lorelei đưa tay nhấn cái nút vừa xuất hiện, bức tượng hình người lập tức tách ra hai bên.
Két! Két!
Sàn nhà bên dưới bức tượng tách ra, lộ ra một cầu thang bằng đá nối thẳng xuống phía dưới. Hàng lang đen kịt, sâu không thấy đáy. Nhưng ngay sau đó, ánh nến hai bên hành lang lập tức sáng lên. Điều đó làm cho James cảm thấy như mình đang được chủ nhân nơi đây nghênh đón vậy.
Mọi người liếc nhìn nhau, đều cảm thấy hơi do dự. Tình huống bây giờ có chút vượt quá phán đoán của bọn họ, bây giờ bọn họ đều có cảm giác tựa như từng hành động của mình đều bị người khác theo dõi.
Cuối cùng, vẫn là Lorelei hung hăng ra lệnh: “Đi thôi!” Nói xong, cô dẫn đầu bước xuống cầu thang đá.
Mà lúc này, trong căn phòng điều khiển dưới lòng đất, người thanh niên có gương mặt tái nhợt lại mỉm cười nhìn đám người của Lorelei. “Nếu đã đến, vậy hãy hưởng thụ phần quà mà ta đã chuẩn bị cho các người đi…”
Mọi người ủng hộ bằng cách LIKE truyện nha!!! Mình có động lực sẽ làm tốt hơn đó!!!
Love you all :3
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện