Pokemon: Legend of James

Chương 34 : Hữu kinh vô hiểm.

Người đăng: RollRoy

Ngày đăng: 09:37 07-01-2018

Ngay phía trước... Ở ngay trước mắt rồi... Tay James càng ngày càng gần cộng lông chim đó. Đột nhiên, sau lưng hắn truyền đến một tiếng rống to! Hắn không tự chủ ngoái đầu lại, ngay lập tức hắn liền sợ đến mất hồn. Con Charizard hung dữ đó đang giận dữ rống to, hai mắt nó đỏ rực, miệng há to, vô số năng lượng nóng rực đang tập trung trong đó. “Chiêu thức này…chẳng lẽ là chiêu Overheat?” Overheat, một chiêu thức cấp cao hệ Lửa, có sức mạnh kinh khủng cùng phạm vi ảnh hưởng to lớn. Đồng thời còn mang đến áp lực tinh thần cực lớn cho đối thủ. Đây hoàn toàn là chiêu thức cao cấp mà chỉ có những Pokemon mạnh mẽ nhất mới có thể học được. James biết rõ, chỉ cần trúng phải ngọn lửa màu đen do con Charizard này phóng ra, hắn sẽ chết chắc. Nếu đã vậy... James cắn răng, phóng người về trước, hắn vươn tay, chộp lấy cọng lông chim tỏa ra ánh sáng bảy màu, sau đó nắm chặt nó trong tay. “Lấy được rồi!” James thờ phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn con Charizard đang tụ tập năng lượng cho đòn Overheat đằng sau. Charizard nhìn chằm chằm cọng lông chim tỏa ánh sáng cầu vồng trên tay James, nó càng trở nên giận dữ, sự giận dữ của nó dường như muốn ép sập không gian xung quanh. Nó mở rộng miệng, một đám lửa to lớn màu đen trong nháy mắt bị nó phun ra. Cơn giận đã làm Charizard bộc phát sức mạnh khủng khiếp hơn, ngọn lửa Overheat khi nãy chỉ có màu đỏ rực, bây giờ đã biến thành ngọn lửa địa ngục đen thui. Ngọn lửa đó màu đen tuyền, tựa như một cái hố đen, chỉ cần có người không cẩn thận, nó sẽ nuốt chửng cả cơ thể lẫn tinh thần của người đó. Ngọn lửa đó tản ra khắp xung quanh, bao phủ khắp cả hang động. Overheat —— bắt đầu rồi! Ngọn lửa còn chưa tới gần nhưng sức ép tinh thần kinh khủng trong nháy mắt đã nuốt chửng James, hắn cảm thấy giống như có một bàn tay khổng lồ bóp chặt lấy hắn, thậm chí hắn còn cảm thấy toàn thân đau đớn, từng khớp xương kêu lên răng rắc. “Suy đoán của ta hẳn là chính xác! Trình độ của người bình thường không thể nào đánh thắng con Charizard này. Mà Mew cũng không thể nào sắp xếp cho ta đi chết...” James cắn răng chịu đựng sức ép kinh khủng, thầm nghĩ trong lòng. James nhìn ngọn lửa màu đen ngày càng gần, một tay nắm chặt lấy cọng lông chim, một tay ôm lấy quả trứng Pokemon. Trong đầu hắn thầm cầu khẩn: “Mew! Ngươi mau đến đi, nếu ngươi không đến thì ta chết chắc rồi...” --------------------- “Khụ khụ khụ...” Vayne cảm giác đầu đau vô cùng, cơ thể hắn nặng như chì, không thể cử động nổi. Cảnh tượng nổ tung kinh khủng ngày hôm đó còn hiện rõ trong mắt hắn. Hắn vẫn nhớ như in ánh mắt tuyệt vọng của Fenian, tiếng cười như điên dại của Flint, còn có sự bình tĩnh chỉ huy Pokemon của James… Tất cả đều hiện lên rõ mồn một trước mắt hắn. Vayne cảm thấy cổ họng khô đến đau rát, hắn không nhịn được rên khẽ: “Nước…nước…” Ngay lập tức, một dòng nước ấm nhẹ nhàng xuyên qua môi hắn, chạy dọc theo yết hầu, lan khắp toàn thân của hắn. Cảm thấy cơ thể có được một chút sức, Vayne chậm rãi mở mắt ra. Đập vào mắt hắn là một trần nhà màu xám trắng. “Đây…là đâu…” Vayne cố gắng lên tiếng, hắn muốn ngồi dậy, nhưng lại phát hiện cơ thể đau nhức như muốn nát ra. “Đừng cử động, ngươi còn chưa hồi phục hoàn toàn đâu.” Một giọng nữ mềm mại vang lên bên tai Vayne: “Nơi đây là trung tâm Pokemon trên Đảo thứ ba ở Sevii.” Y tá Joy đang chăm sóc Pokemon, nhìn thấy Vayne tỉnh lại, cô liền vui vẻ tiến lại gần. Đối với dòng họ nhà Joy, cứu người vẫn luôn là thiên chức của họ. Cũng giống như dòng họ nhà Jenny, giữ gìn trị an cũng là nhiệm vụ thiên liêng của họ. Vayne nghe xong ngẩn người, sau đó dùng dằng nói rằng: “Đảo thứ ba ở Sevii? Ta đã đến khu vực các đảo Sevii rồi sao? Xem ra Dewgong đã đưa ta đến đây.” “Đúng vậy, ta nghe mấy người thủy thủ cứu ngươi nói, ngươi được Dewgong cõng trên lưng. Dewgong đang được giữ ở hồ nước của trung tâm, có muốn gặp nó không?” Joy vừa trò chuyện cùng Vayne, một bên vừa cẩn thận kiểm tra các vết thương của hắn, đồng thời ghi lại thông tin trên bệnh án. “Không cần đâu...” Nhớ tới Pokemon của mình, Vayne lại cảm thấy đau lòng. “Weavile...” Trước mắt hắn lại hiện lên đôi mắt đen bóng sắc bén của Weavile… Joy thấy Vayne ngẩn người cũng đành im lặng. Nhưng chỉ một lát sau, tựa hồ cô đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cô mở lời: “À phải rồi, vừa rồi tiểu thư Lorelei có đến thăm ngươi đó.” Vayne vừa nghe vậy lập tức bừng tỉnh, hắn mở to mắt, la thất thanh: “Cái gì? Sư phụ của ta sao?” -------------------- Không khí xung quanh lập tức trở nên vặn vẹo, ngay sau đó, một tia sáng lóe lên ngay giữa khu vực vặn vẹo đó. James mỉm cười, thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng của hắn bỗng nhẹ nhõm. Hắn bắt đầu thì thầm lẩm bẩm: “Rốt cuộc tới rồi…May quá, nếu không cuộc hành trình ở thế giới Pokemon của ta phải kết thúc ở đây rồi!” Mew ngay lập tức xuất hiện trước mặt James cùng các Pokemon. Ánh sáng rực rỡ tỏa sáng khắp hang động, tất cả Pokemon đều cúi đầu tôn kính nhìn nó. Nhìn thấy Overheat đang lao tới, hai mắt Mew trở nên đỏ bừng, từng làn sóng siêu năng lực xuất hiện trước mặt nó, sau đó hình thành một bức tường siêu năng cực lớn chắn ngay trước mặt nó. Ngọn lửa đen nhánh Overheat đập lên vách tường siêu năng, ngọn lửa chẳng những không thể ăn mòn vách tường mà còn bị tiêu tan. Dần dần, toàn bộ năng lượng của Overheat đã bị sức mạnh siêu năng khổng lồ của Mew đập tan. Charizard ngưng mắt nhìn Mew đột nhiên xuất hiện, trong mắt nó đều là vẻ đề phòng. Nó tự nhiên là biết sự tồn tại của Mew! Nó cũng đã sống trên hòn đảo này rất nhiều năm cho nên nó cũng từng thấy qua Mew vài lần. Nó còn nhớ kỹ lần đầu tiên nó gặp Mew, nó còn dám khiêu chiến Mew. Tất nhiên, kết quả chính là nó bị đánh một trận tả tơi. Cũng chính vì vậy mà chuyện này trở thành bóng ma trong lòng Charizard. Mew cũng không phải là cư dân gốc trên hòn đảo này. Nó chỉ là đi chơi ngang qua đây, xem nơi đây như là một chỗ dừng chân mà thôi. Lúc này, James mới có cơ hội lấy ra Pokeball. Hắn quăng Pokeball về phía Carnivine đang lơ lửng trên đầu hắn. “Trở về đi Carnivine!” Ánh sáng đỏ bọc lấy Carnivine, nó lập tức bị thu về trong Pokeball. Mew liếc nhìn con Charizard đang đề phòng nhìn nó. Nó không thèm để ý, nó quay người, dùng cái đuôi dài màu hồng của mình chạm vào người James. James cùng Mew ngay lập tức biến mất! Teleport! Charizard nhìn Mew rời đi, khẽ thở phào. Ít ra nó cũng không bị đánh thêm một trận nữa. Charizard bực tức quay đầu dữ tợn nhìn Infernape cùng Typhlosion đang trốn ở trong một góc hang động. Nó nghiến răng giận dữ! ------------------------------------ James chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại. Cho đến khi hắn nhìn thấy được mọi thứ xung quanh thì hắn phát hiện hắn đã về lại chỗ cắm trại hôm trước. Xung quanh cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu to từ những loài Pokemon họ chim. Mặt đất trước mặt James còn có dấu vết của đống lửa hắn dùng để nướng con Swinub hôm đó. Nhớ lại tình cảnh nguy hiểm lúc nãy, hắn cảm giác như một giấc mộng. “Đây là Teleport sao? Thật đúng là một chiêu thức thần kỳ.” James thầm nghĩ.
Mọi người ủng hộ bằng cách LIKE truyện nha!!! Mình có động lực sẽ làm tốt hơn đó!!! Love you all :3
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang