[Dịch] Phục Thiên Thị
Chương 2 : Thiếu niên nơi đây
Người đăng: Tuyết Mùa Hạ
Ngày đăng: 23:38 05-06-2019
.
Mùa thu Thần Châu năm 9999, Đông hải, thành Thanh Châu.
Thanh Châu học cung, thánh địa trong thành Thanh Châu, hơn phân nửa cường giả trong hào môn quý tộc và tông môn đều xuất thân từ đây.
Vì thế dân chúng trong thành Thanh Châu lấy việc được vào học cung tu hành là vinh quang, nếu có cơ hội tiến vào tất khắc khổ cầu học.
Nhưng hình như cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy.
Trong một phòng học trong Thanh Châu học cung lúc này có một thiếu niên đang ngủ gục trên bàn học.
Trên giảng đường, một cô gái mặc áo xanh quần dài đã chú ý tới điều đó, gương mặt cũng thoáng lộ ra chút tức giận, bắt đầu nhanh chóng đi về phía thiếu niên đang ngủ gật đằng kia.
Tần Y, mười bảy tuổi, đệ tử chính thức của Thanh Châu học viện, thầy dạy cho đệ tử ngoại môn, mặt mũi xinh đẹp, vóc người cuốn hút.
Trong phòng học, rất nhiều đôi mắt chuyển theo dáng hình yêu kiều của Tần Y. Ngay cả khi tức giận, bước đi của nàng vẫn cực kì ưu nhã.
"Tên này lại dám ngủ gật trong phòng dạy của Tần sư tỷ." Tới lúc này mọi người mới để ý tới kẻ đang ngủ nhưng tuyệt nhiên quanh đó đều không nói gì, xem ra là đã quá quen với việc này.
"Chỉ cần nhìn sắc vóc của Tần sư tỷ là đủ sướng rồi, trong đầu tên này rốt cuộc có chứa gì vậy."
Trong số rất nhiều thầy dạy, Tần Y tuyệt đối là người được lòng mọi người nhất, chỉ cần nhìn nàng là đủ hiểu tại sao rồi, thậm chí không ít kẻ còn xưng nàng thành nữ thần, phòng học của nàng lúc nào cũng chen chúc người.
Ngủ trong phòng dạy của Tần Y? Đơn giản đó là khinh nhờn nữ thần.
Tần Y bước rất nhẹ, đi tới bên cạnh thiếu niên đó cũng không hề lộ ra chút âm thanh nào. Nàng đứng đó nhìn gương mặt đang say ngủ kia mà trên mặt dần trở nên lạnh lùng.
"Diệp Phục Thiên." Giọng nói êm ái vang lên, nhưng đó không phải là của Tần Y mà tới từ đằng sau Diệp Phục Thiên.
Có lẽ là loáng thoáng nghe thấy hô tên mình từ trong mộng nên thân Diệp Phục Thiên hơi động, hai tay xoa mặt, mơ màng mở mắt. Trước đôi mắt mông lung ấy lại một đường cong mềm mại.
"Thật lớn." Diệp Phục Thiên bất giác thốt lên mấy chữ, dù rằng rất nhỏ như đang nói thầm nhưng trong cảnh yên tĩnh ấy lại vẫn rất rõ ràng. Gần như ngay lập tức có vô số ánh mắt khựng lại rồi lập tức chuyển thành phẫn nộ.
"Hắn vậy mà... dám công khai trêu chọc Tần sư tỷ?"
"Thật là một tên vô sỉ, khốn khiếp." Từng ánh mắt tức giận như những thanh kiếm sắc khiến Diệp Phục Thiên đổ mồ hôi lạnh, đến lúc này hắn mới cảm thấy có gì đó không đúng nên gắng gượng dời mắt khỏi nơi khiến bao người mơ tưởng kia để rồi thấy được mặt ngọc đang đầy phẫn nộ.
"Hả.." Diệp Phục Thiên choáng váng, sao lại là Tần Y? Người gọi hắn không phải Tình Tuyết sao?
Quay lại đằng sau thì lại thấy một cô gái khoảng mười lăm đang trừng mắt nhìn hắn.
Diệp Phục Thiên liếc qua thiếu nữ rồi thoáng mắng thầm, bị hại thê thảm rồi, bảo sao kích cỡ không giống.
"Tần sư tỷ, đệ..." Diệp Phục Thiên định giải thích.
"Diệp Phục Thiên." Tần Y lạnh giọng cắt ngang lời hắn mà rằng: "Thanh Châu học cung sáng lập trong hoàn cảnh nào?"
Rất rõ ràng, Tần Y muốn tránh đi chuyện xấu hổ vừa rồi nên chuyển đề tài. Nhưng Diệp Phục Thiên rõ ràng có thể cảm nhận được nàng đang cực kì tức giận, tựa như có vô số kiếm ý đang chậm chạp xuất động trên người nàng, cái nào cũng sắc bén tận xương khiến hắn đau đến từng tấc da thịt.
"Ba trăm năm trước, Đông Hoàng đại đế nhất thống đông phương Thần Châu, hạ lệnh chư hầu thiên hạ sáng lập học cung, hưng thịnh võ đạo, Thanh Châu học cung sáng lập trong hoàn cảnh ấy." Diệp Phục Thiên đáp lời, đương nhiên cái hắn trả lời là theo chính sử, trong dã sử ở gia tộc mà hắn tình cở thấy được còn có một cái tên khác, nhưng cái tên cấm kỵ đó không được phép nhắc đến.
"Tu hành có những loại nào?" Tần Y hỏi tiếp.
"Tu hành phân làm võ đạo và thuật pháp, võ tu có chiến sĩ, kỵ sĩ, kiếm khách, các loại nghề, tu pháp có pháp sư, đan sư, luyện khí sư... trong đó pháp sư lại phần rất nhiều hệ khác, tất nhiên cũng có người có thiên phú dị bẩm, võ pháp kiêm tu." Diệp Phục Thiên lập tức đáp lời.
"Ngươi đã quên một loại thì phải." Tần Y nghiêm túc chất vấn.
"Tất nhiên không quên." Trên gương mặt thiếu niên thoáng có ánh sáng thần thánh lóe lên: "Thần Châu công nhận là loại mạnh nhất, người được trời cao yêu quý, thiên mệnh pháp sư, được trời cao ban cho thiên phú. Người có thiên phú hiếm thấy ấy, như triệu hoán sư, ngự thú sư, tinh thuật sư, tuyệt đại đa số đều là thiên mệnh pháp sư. Thiên mệnh pháp sư bất kể tu võ hay pháp đều có thiên tư hơn xa người thường.
Tất cả người chung quanh đều thầm niệm, thiên mệnh pháp sư, một loại truyền thuyết, nhận thiên mệnh, được trời cao chiếu cố.
"Không chỉ vậy, kể cả là thiên mệnh pháp sư tầm thường nhất cũng trời sinh thích hợp kiêm tu võ pháp." Tần Y lộ ra ánh mắt thèm khát, nhưng rồi lại tức giận nhìn về thiếu niên trước mặt: "Không ngờ ngươi lại hiểu như vậy."
"Tất nhiên." Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y rồi trịnh trọng nói: "Đệ chính là thiên mệnh pháp sư."
"Phụt.." Một thiếu niên đang uống nước gần đó bỗng bị sặc ho khan không ngừng, mọi người chung quanh thì nhìn Diệp Phục Thiên như nhìn kẻ đần.
Thế gian lại có kẻ không biết xấu hổ như vậy sao, không hổ là nhân vật truyền kỳ trong Thanh Châu học cung, không những dám công khai trêu chọc Tần sư tỷ, lại còn dám huynh hoang nhận mình là thiên mệnh pháp sư, chỉ vì muốn thu được sự chú ý của Tần sư tỷ sao?
Nhưng hắn lại là ai chứ? Vào học cung tu hành ba năm, lại vẫn chỉ quanh quẩn tại đệ nhất cảnh tụ khí cảnh không tiến, thân thể yếu ớt, rõ ràng luyện thể cũng chưa xong, rõ ràng chẳng khác gì củi mục, vậy mà dám nhận mình là thiên mệnh pháp sư?
Có còn biết xấu hổ không vậy?
Ngực Tần Y lại phập phồng liên hồi, nàng càng tức tối nhìn Diệp Phục Thiên: "Nếu ngươi là thiên mệnh pháp sư, mệnh cung tất nhiên có hồn, mau gọi nó ra đây cho ta xem."
"Mệnh hồn của đệ đang ngủ say, không thể gọi ra được, đệ ngủ gục trong phòng học là vì mệnh hồn đó." Diệp Phục Thiên bình tĩnh đáp lại.
"Diệp Phục Thiên.." Tần Y bỗng nhiên cao giọng, mắt phượng không chớp nhìn thẳng vào y: "Ba năm trước, đệ mười hai tuổi vào học cung, ta vẫn chỉ là một đệ tử ngoại môn. Hôm đó tham quan lần kiểm tra thiên phú của đệ, nhận biết linh khí là thiên phẩm, làm chấn kinh cả học cung, làm bao sư trưởng quan tâm, vậy mà ba năm sau, lại không hề tiến bộ, thủy chung vẫn cứ dừng lại ở đệ nhất cảnh tụ khí cảnh, suốt ngày rảnh rỗi, lười nhác vô cùng, vào phòng học mà tâm không tĩnh, đệ có còn tu hành hay không? Hôm nay lại còn vỗ ngực tự xưng thiên mệnh pháp sư, lại còn lấy đó làm lí do để ngủ trong phòng học."
"Ba năm qua, bất kể là kiểm tra mùa xuân hay mùa thu, đệ đều bỏ thi, trực tiếp trở thành đứng đầu đếm ngược trong học cung, Diệp Phục Thiên, đệ có biết nhục không?"
Cùng với tiếng la mắng tức giận của Tần Y là sự yên ắng cùng cực của cả gian phòng. Tất cả đều đang nhìn về gương mặt kích động của nàng tựa như đó là lần đầu tiên họ thấy nàng biểu hiện như vậy.
Diệp Phục Thiên có lẽ bị giật mình nên cũng im lặng dùng tròng mắt đen láy nhìn gương mặt đỏ bừng xinh đẹp ấy.
"Ba năm rồi sao." Diệp Phục Thiên thầm nói, không ngờ đã ba năm rồi, tên ở trong mệnh cung của hắn lại chẳng hề có thay đổi, hơn nữa lại không ngờ rằng Tần sư tỷ vốn luôn là nữ thần lạnh lùng hóa ra vẫn luôn quan tâm hắn, hơn nữa lại đã bắt đầu từ lúc hắn lộ ra thiên phẩm thiên phú rồi.
Không gian chìm vào im ắng, mắt phượng của Tần Y nhìn thật sâu vào thiếu niên trước mặt, đường nét ánh tuấn, mắt trong hữu thần, mười lăm tuổi, trừ việc có chút gầy gò thì chẳng có gì để chê cả, lại thêm ba năm, tất sẽ là một mỹ nam.
"Ta có quá nặng lời không?" Thấy trong mắt Diệp Phục Thiên có đôi phần buồn bã nàng bất giác thầm nhủ, lửa giận cũng vơi đi.
"Một tháng nữa là tới kiểm tra mùa thu, nếu lần này đệ bỏ quyền hoặc không đủ điểm thì Dư Sinh cũng không thể cứu nổi đệ đâu, học cung sẽ không tiếp tục cho đệ ở lại, đệ hiểu không?" Tần Y nói tiếp, ánh mắt của mọi người cũng đều chững lại, xem ra học cung đã không nhịn nổi tên này nữa rồi.
Rốt cuộc cũng bị Thanh Châu học cung trục xuất sao? Nếu vậy, chắc là sẽ được lưu vào trong lịch sử của học cung, bởi lẽ gần như không có ai bị trục xuất cả.
"Hắn đi, ta đi." Ở cuối phòng có một âm thanh lạnh lùng vang lên, không ít người nhìn về thiếu niên ngồi trong góc ấy bằng ánh mắt chứa nhiều ý nghĩ, có ái mộ, có ghen ghét, có sùng bái, lại có sợ hãi.
"Trong học cung đã có quyết định, Dư Sinh không cần tham gia kì kiểm tra mùa xuân sẽ trực tiếp được tuyển vào Chiến lâu, Kỵ sĩ đoàn cùng Thuật pháp cung cùng lúc tu hành, tương lai của hắn không nên để đệ liên lụy nữa." Tần Y thở dài nhìn Diệp Phục Thiên, vận mệnh của hai người họ, cuối cùng cũng phải đi về hai hướng khác biệt.
"Liên lụy?" Khóe miệng Diệp Phục Thiên nhếch lên như thể khinh thường.
"Câm miệng." Dư Sinh ngồi cuối bỗng bật dậy, ánh mắt hắn như những lưỡi dao sắc bén đâm về Tần Y.
"Ngồi xuống." DIệp Phục Thiên chẳng quay đầu mà chỉ lạnh nhạt quát. Tầm mắt Dư Sinh hơi đổi về bóng lưng ấy rồi lại bình tĩnh ngồi xuống như thể lời nói của Diệp Phục Thiên là thiết lệnh.
"Ta quyết định..." Gương mặt Diệp Phục Thiên lộ ra nụ cười thoải mái, hắn nhìn Tần Y nói: "Chính thức tham gia kì kiểm tra mùa thu."
Ánh mắt Dư Sinh đằng sau thoáng qua vệt sáng.
Ba năm, người ấy rốt cuộc đã nghiêm túc rồi sao?
Ba năm tu hành trong Thanh Châu học cung, ai ai cũng biết thiên phú của Dư Sinh hắn là tuyệt luân, cảm tri lực về kim hệ là thiên phẩm, võ đạo thiên phú lại cực cao, có thể võ pháp kiêm tu, dù là đệ tử ngoại môn nhưng cảnh giới lại hơn rất nhiều thầy giáo.
Nhưng ai có thể hiểu được thiếu niên ngủ gục kia?
"Đệ người yếu, lại vẫn chỉ ở tụ khí cảnh, nếu tham gia thi thì làm sao qua?" Tần Y nhìn Diệp Phục Thiên khẽ than trong lòng, hắn giờ đây cố gắng, e rằng cũng đã quá muộn.
"Nếu là qua thì sao?" Diệp Phục Thiên có lẽ là chẳng hề biết điều nên giọng nói vẫn đầy ắp tự tin.
"Nếu đệ qua được thì sau này trong phòng học muốn làm gì cũng được." Tần Y đáp.
Ánh mắt Diệp Phục Thiên hiện lên chút ánh sáng bất thường, hắn nhìn kĩ thân hình bốc lửa trước mắt rồi lại bất giác nhìn về phập phồng kia mà hỏi lại: "Muốn gì cũng được sao?"
"Tên khốn này, lời đấy mà cũng nói được sao.." Rất nhiều người lườm nguýt Diệp Phục Thiên.
"Tên khốn mất dạy này, nhìn vào chỗ nào vậy?" Tựa như đã để ý tới tầm mắt của Diệp Phục Thiên nên rất nhiều người đã nóng lên, hắn lại dám trêu ghẹo Tần sư tỷ?
Tần Y tất nhiên đã biết nơi Diệp Phục Thiên nhìn, phần đồng tình ban nãy lập tức mất sạch, mắt đẹp trừng lên, cắn răng đáp lại: "Muốn làm gì, thì làm!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện