[Dịch] Võng Du Chi Phong Lưu Kỵ Kĩ
Chương 41 : Huynh Muội Tình Thâm
Người đăng: viẹthai1993
Ngày đăng: 18:13 31-05-2020
.
"Ca..."
Choáng, nói đến cái gì thì cái đó đến, Lý Đồng vừa mới nói đến tiểu muội, tiểu muội liền đẩy cửa phòng của ta ra, đứng tại cửa, vừa hay nhìn thấy cảnh ta ngậm vú Lý Đồng.
"Ngươi xấu lắm."
Lý Đồng nhìn tiểu muội đang đứng ở cửa, vội vàng đẩy ta ra, xấu hổ không ngóc đầu lên được.
"Ca..."
Tiểu muội lại một lần nữa gọi ta, lần này âm thanh của tiểu muội có một ít khác thường, có một ít kích động, thậm chí có chút nghẹn ngào.
Ta còn không có kịp phản ứng, tiểu muội liền quay đầu chạy đi.
"Phong, tiểu muội làm sao vậy, mau đi xem một chút đi."
Lý Đồng cũng nhìn thấy tiểu muội khác thường, vội vàng thúc giục ta.
"Ừm."
Ta vội vàng mặc quần áo vào, đi xem xét tình hình tiểu muội.
"Hu...hu...hu..."
Ta đẩy cửa phòng tiểu muội ra, nhìn thấy tiểu muội đang nằm lỳ ở trên giường nhỏ giọng thút thít.
"Tiểu muội, sao vậy?"
Tiểu muội không có phản ứng, vẫn nằm lỳ ở trên giường như cũ, căn bản cũng không để ý tới ta.
"Tiểu muội, làm sao vậy?"
Ta duỗi hai tay ra, đỡ đầu vai tiểu muội lên, rồi chuyển qua trên người tiểu muội.
"Hu hu hu..."
Dung mạo tinh xảo của tiểu muội đang nước mắt như mưa, nước mắt óng ánh tràn đầy trên mặt ngọc của nàng, miệng nhỏ thương tâm nhổng lên thật cao, ngăn không được phát ra tiếng khóc làm say lòng người.
Tiểu muội thật sự đang đau lòng, biểu lộ thống khổ và thương tâm như vậy, chỉ khi cha mẹ qua đời tiểu muội mới bộc lộ qua, thế nhưng là lúc này vậy mà biểu lộ thương tâm như thế, thật làm cho ta đau lòng.
"Ngọc Hân, làm sao vậy, chuyện gì mà thương tâm như vậy, nói cho ca có được không."
Ta đau lòng lau sạch nước mắt trên mặt tiểu muội, nhẹ nhàng an ủi.
"Ngọc Hân, đừng khóc có được không, ngươi khóc làm ca đau lòng, có chuyện gì cứ nói cho ca, ca sẽ giúp ngươi giải quyết."
Nhìn tiểu muội vẫn không nói lời nào như cũ, thương tâm khóc không ngừng, ta không khỏi bối rối.
"Ca... Ngươi... Ngươi không cần ta nữa sao?"
Tiểu muội rốt cục nói chuyện, thế nhưng là lời nói ra suýt chút nữa hù ta ngã.
"Cô nương ngốc, nói cái gì vậy, ca làm sao lại không cần ngươi chứ."
"Hu Hu..."
"Ca, ngươi muốn ở cùng với Đồng tỷ tỷ, ta thật lo lắng, lo lắng ca không cần ta nữa."
"Nói cái gì vậy chứ, ta..."
"Ca, ngươi biết không? Ta mặc dù thích Mộng Tuyết tỷ tỷ, thế nhưng là ta không thích Mộng Tuyết tỷ tỷ đi cùng với ngươi."
Ngay tại lúc ta muốn nói chuyện, tiểu muội cắt ngang lời nói của ta.
"Thời điểm ca ca ở cùng một chỗ với Mộng Tuyết tỷ tỷ, trong mắt chỉ có Mộng Tuyết tỷ tỷ, không có Ngọc Hân, không ở cùng Ngọc Hân, không ôm Ngọc Hân, lúc ấy Ngọc Hân thật đau lòng."
"..." Cái này là cái gì vậy chứ, ta làm sao không nhớ rõ có chuyện như vậy, ta vẫn một mực cực kì che chở tiểu muội mà, chưa bao giờ có tình cảnh như vậy, chẳng qua giờ phút này ta không dám nói lung tung.
"Ca cả ngày đều ở cùng một chỗ với Mộng Tuyết tỷ tỷ, ca ca cũng không biết Ngọc Hân rất đau lòng, chẳng qua khi đó còn tốt, thời điểm Ngọc Hân không vui vẻ còn có mẹ cùng ba ba bên cạnh, nhưng là bây giờ không có mẹ với ba ba, ca sẽ phải ở cùng với Đồng tỷ tỷ, Ngọc Hân làm sao bây giờ, về sau Ngọc Hân sẽ cô đơn một mình, về sau Ngọc Hân không có ai yêu nữa. Hu hu."
Tiểu muội nói đến đây, lại không nhịn được khóc lên, phảng phất như đã mất đi món đồ chơi yêu thích.
"Ngọc Hân ngốc, tiểu muội ngốc, ngươi nghĩ cái gì vậy, ca ca mãi mãi thích ngươi, mãi mãi ở cùng với ngươi. Ngươi quên rồi sao? Không phải đã nói, ngươi là tiểu bảo bối của ca ca sao?"
"Thật sao? Ca mãi mãi không rời khỏi ta sao? Vĩnh viễn thích ta sao? Dù cho ca ở cùng với Đồng tỷ tỷ, vẫn thích Ngọc Hân như cũ sao?"
Tiểu muội rốt cục ngừng rơi nước mắt, một đôi mắt to ngập nước tràn đầy chờ đợi.
"Đương nhiên, mặc kệ lúc nào, ca đều thích Ngọc Hân, Ngọc Hân vậy mà hoài nghi lão ca ngươi, lão ca rất là không vui đấy."
Ta dùng sức gật đầu, vừa nói vừa vuốt ve tiểu muội, lau khô những vệt nước mắt lưu lại trên mặt tiểu muội, đưa tay vuốt nhẹ một cái lên cái mũi ngọc của tiểu muội, rốt cục ngừng được nước mắt của tiểu muội.
"Ca, thật sao? Ta thật là cao hứng."
Tiểu muội nói đến đây đột nhiên bổ nhào vào trong ngực của ta, ôm ta thật chặt, nước mắt lại không cầm được chảy xuống.
"Ca, hôn ta một cái giống như thường này đi." Tiểu muội bắt đầu nũng nịu.
Ta ôm lấy tiểu muội, hôn một cái lên trên mặt ngọc như hoa như ngọc của nàng, sau đó lại ngắt nhẹ cái mũi ngọc nàng một phát.
"Sâu nhỏ lười, rời giường."
"Ừm..."
Tiểu muội lập tức nhảy dựng lên, bổ nhào vào trong ngực của ta, miệng nhỏ sâu kín hôn lên trên mặt ta, chiếc lưỡi thơm tho khéo léo khẽ liếm lên mặt ta.
Ăn xong điểm tâm, nhìn tiểu muội và Lý Đồng đăng nhập vào trò chơi, ta tranh thủ thời gian đội mũ giả lập lên, tiến vào trò chơi, tiếp tục chinh chiến [Vương Giả], hiện tại các ngươi chơi có đẳng cấp không kém ta nhiều lắm, nếu như không cố gắng thăng cấp, chẳng mấy chốc sẽ bị người chơi khác vượt qua.
Một trận ánh sáng lấp loé, xuất hiện tại tầng một tháp Hắc Thạch, chỗ lúc trước ta đăng xuất, bóng tối vẫn tràn ngập tháp Hắc Thạch như cũ, âm thanh thâm trầm của xương cốt va vào nhau "Kẽo kẹt kẽo kẹt", nghe rất không thoải mái, chẳng qua ta ở chỗ này cố gắng ba ngày, đã tập mãi thành thói quen rồi, căn bản cũng không quan tâm.
Những Khô Lâu Binh Sĩ này trước kia là điểm kinh nghiệm của ta đó, chẳng qua hiện tại ta đang vội vã đổi trang bị mới cấp 20, không thèm để ý bọn hắn, trực tiếp đi tìm lão đại của Khô Lâu Binh Sĩ, Khô Lâu Đội Trưởng đã hồi sinh.
Không phải chứ, ngay tại thời điểm ta nhìn thấy Khô Lâu Đội Trưởng, Khô Lâu Đội Trưởng cũng phát hiện ta, vậy mà nó hét lớn một tiếng, lao về phía ta.
Choáng, xem ra Khô Lâu Đội Trưởng bị ta giết liên tục ba ngày, nó đã hận ta thấu xương rồi, nhìn thấy ta liền vọt về hướng ta, muốn báo thù rửa hận.
Thời điểm ta mới cấp 13 đã đơn đấu Khô Lâu Đội Trưởng mà không có vấn đề gì, hiện tại đã cấp 20, sẽ còn sợ cái tiểu mao tặc như ngươi à, vung cương đao trong tay, ta cũng dũng cảm xông tới.
-230, -480, -470, chỉ cần đánh là ra bạo kích, thật sự là sảng khoái.
Bây giờ thực lực của ta siêu cường, mặc dù công kích không phải điểm mạnh của ta, nhưng là hạ xuống mấy đao, sinh mạng của Khô Lâu Đội Trưởng vẫn xoát xoát rơi xuống, vẫn để cho ta tương đối hài lòng, trong nháy mắt, sinh mạng của Khô Lâu Đội Trưởng còn không đến một phần mười.
"Ngao..." Khô Lâu Đội Trưởng hét lớn một tiếng, xảy ra cường hoá, một hồi quang mang màu đen hiện lên, công kích của Khô Lâu Đội Trưởng tăng gấp bội.
Đoán chừng Khô Lâu Đội Trưởng bị ta giết nhiều quá, sinh ra cừu hận, khi cừu hận đạt đến số lượng nhất định, quái vật dễ dàng xảy ra cường hoá hoặc tiến hoá.
-30, -25, MISS, MISS, ta đứng đấy bất động, thử thuộc tính một chút, không biết Khô Lâu Đội Trưởng thấy thương tổn nó tạo thành cho ta sẽ có phản ứng gì, dù sao ta cũng vụng trộm vui, đây là năng lực của ta khi không có mặc trang bị cấp 20 đó.
Mặc kệ ngươi, không chơi với ngươi nữa, xoát xoát mấy đao, giải quyết hết cái con Khô Lâu Đội Trưởng vừa cường hoá này.
"Phanh" một tiếng, rớt xuống một vật thể giống như chiến đao, loé lên tia sáng màu vàng.
"Hu Hu Hu!" Thật sự là nước mắt rưng rưng à.
Mặc dù ta có may mắn vô cùng cao, thế nhưng là chưa từng có đánh rơi ra vũ khí cho kỵ sĩ dùng, công kích thấp một mực là khuyết điểm của ta, lần này rốt cục đánh ra một thanh đơn đao hoàng kim, vui mừng không cần nói cũng biết, thật sự là nhân phẩm bộc phát à.
Nhặt lên vũ khí giống như chiến đao tản ra tia sáng màu vàng, hiện lên màu sắc đỏ sậm, cũng không phải do kim loại chế tạo, giống như là làm bằng xương cốt vậy, vô cùng kiên cố và sắc bén, cộng thêm vũ khí có hình dạng kỳ lạ, vậy mà nhìn không khác gì xương sườn người cả.
[Khô Lâu Chi Nhận], Hoàng Kim Trang Bị, yêu cầu: cấp 20, hiệu quả không rõ, không cách nào sử dụng.
Hiệu quả như thế nào, có phải đồ tốt hay không, trở về giám định liền biết, ta lập tức sử dụng [Hồi Thành Quyển], bên trong một trận quang mang lấp loé, trở lại thành Thiên Long.
Hiện tại thành Thiên Long đã kín người hết chỗ, so với tình cảnh vắng ngắt lúc ta chuyển chức giống như trên trời dưới đất vậy, khắp nơi đều là người chơi, chen chúc không chịu nổi, khắp nơi đều là âm thanh, ồn ào một mảnh, khắp nơi đều có hoạt động, phi thường náo nhiệt.
Chẳng qua ta không để ý tới, gạt đoàn người ra chạy về chỗ thương khố bảo vệ, lấy ra trang bị cực phẩm cấp 20 để chuẩn bị đi giám định.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện