Phong Kiếm
Chương 52 : Tùy biện
Người đăng: phamtoan07101
Ngày đăng: 11:01 15-05-2019
.
Chương 52. Tùy biện
Con người là giống loài cao cấp nhất, thông minh nhất nhưng đôi lúc cũng tồn tại rất nhiều mâu thuẫn vốn dĩ có thể giải quyết một cách dễ dàng, con người… khi đó vô cùng rối loạn.
Rõ ràng hình bóng Như Tranh vẫn đâu đó quanh đây bỗng chốc nàng ấy biến thành một người đàn ông đằng đằng sát khí là sao?
Hắn lại quỳ gối trước ta? Hình như, ta đang quyết đấu với hắn thì phải.
Nhưng để làm gì?
Ta cũng chẳng biết nữa. Ta muốn gì đây? Ta chỉ muốn ở bên Như Tranh nàng thôi.
“Đằng Long, lại đây!”
Lại là tiếng Như Tranh nàng đang gọi, nàng vẫn còn hiện hữu, vậy thì Đằng Long yên tâm rồi.
Nàng… đợi ta!
Ta đang đến, ta… lại sắp được chạm vào khuôn mặt của nàng lần nữa. Nhưng sao?
Ta không thở được! Tại sao nàng lại đẩy ta xuống nước? Ta không thể nào thoát ra khỏi dòng nước này. Lạnh quá!
Đằng Long chếnh choáng. Y không nhận thức đâu là thực tại, đâu là hư ảo. Y đang khó thở, Đằng Long vẫn cố rướn người thoát khỏi mặt nước để mình hấp thu dưỡng khí nhưng ngay lập tức có một vật gì nhấn y chìm xuống.
Như Tranh nàng là thực tại, đúng rồi, tên kia chỉ là ảnh ảo do ta tạo ra mà thôi. Nỗi đau này, nó đã làm ta chẳng còn tỉnh táo được nữa. Ta phải đánh bại được hắn, đó là thử thách mà nàng dành tặng cho ta. Để xem… ta đây liệu có đủ mạnh đối đầu với kẻ mà mình tạo dựng hay không? Ta đây có đủ tư cách để đứng bên nàng hay không?
…
“Thấy tức ngực rồi chứ gì?” Ngưu Quảng nhếch mép.
Hắn đột nhiên chiếm lại ưu thế trong khi đối thủ của mình buộc phải lùi ra ba bước. Đằng Long không còn đủ sức tiếp tục duy trì thế thượng phong.
Y đang cảm thấy cơ thể của mình trở nên khó chịu, có lẽ là…
“Đừng có làm bộ làm tịch, nhà ngươi đã bị hàn khí của ta truyền vào trong người, chẳng thể chịu nổi bao lâu nữa đâu!”
Ngưu Quảng nói đúng, Đằng Long chẳng còn sức đâu để mà đứng vững, y đang vội vàng quỳ gối.
“Khả năng có hạn nhưng độ liều mạng thì sẽ không ai bằng ngươi. Ta chỉ muốn xem ngươi có bản lĩnh thực sự ra sao. Hóa ra cũng chỉ một đòn tung kiếm con con vậy thôi. Không gì khác hơn?”
“Đánh với ngươi quả thực chán chết, ngươi không mở miệng ra nói một câu được à?”
Ngưu Quảng vẫn giữ cái thói ngạo mạn trong khi đối thủ của hắn chẳng nói chẳng rằng. Đằng Long một mình chống kiếm im lặng.
“Ta còn có nàng ở bên nữa. Ta… đang bận nói chuyện với nàng.”
Đằng Long liếc nhìn sang trái, chính y là đang thấy được Như Tranh mỉm cười với mình.
Vậy còn Ngưu Quảng thì sao?
“Tên khốn này!” Một tiếng gằn giọng vang lên.
Ngưu Quảng xông tới nhưng ngay lập tức khựng lại. Chuyện gì xảy ra đây chứ? Một luồng kinh phong bỗng chốc nổi lên ngay giữa trận chiến.
“Không, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.” Ngưu Quảng thầm nghĩ.
Hắn lại đề phòng bất trắc rằng có một kẻ nhân lúc hỗn loạn ra tay đánh úp. Đáng ngại, chính là tên Ám Dạ kia sẽ nhúng mũi vào.
Không!
Chẳng có ai can dự vào hết, trận chiến này vẫn là một già một trẻ đối chọi với nhau mà thôi.
Gió nổi lên ngày một mạnh, điều kì lạ hơn, dường như cơn gió bắt đầu quấn lấy Đằng Long. Họa chăng, chính y là kẻ đang tạo ra gió.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đằng Long chính là trung tâm của cơn cuồng phong thịnh nộ. Đứng trước cảnh tượng bất ngờ này, Ngưu Quảng đột nhiên có đến ba phần kiêng nể.
Đến rồi!
Đằng Long lao tới với một tốc độ chóng mặt. Y hết chém bên trái lại đâm bên phải, tấn công liên tục khiến cho Ngưu Quảng chuyển dần về thế phòng thủ.
“Thật không ngờ, tên này vẫn còn để dành khá nhiều sức lực đến vậy?” Ngưu Quảng định thần.
Chẳng phải do hắn buông lời thách thức đó sao?
Kiếm tùy hứng mà vung, gió tùy kiếm mà thổi. Gió cũng sắc lẹm chẳng thua gì kiếm. Ngưu Quảng đang bị phong kiếm cùng nhau hợp kích, hắn ta bước vào tình thế vô cùng bất lợi.
Ngưu Quảng thoáng thấy Đằng Long ở phía trước mặt chuẩn bị tấn công. Lần này nhất định phải chặn bằng được đối thủ. Ngưu Quảng định thần, hắn ta chỉ chờ Đằng Long tiếp cận đủ gần lập tức sẽ tung sát chiêu. Băng Kiếm đã được kích hoạt sẵn sàng. Chân khí phát ra cường đại, Ngưu Quảng trù tính sẽ giáng một đòn thật mạnh đánh bật đối phương, đánh bật Tàn kiếm và đánh tan luôn cả cơn gió bao quanh Đằng Long.
Đây rồi, thân ảnh của hắn đã đến đủ gần…
“Cái gì?” Ngưu Quảng thốt lên thành tiếng.
Xọet! Thanh âm phát ra nhanh gọn! Máu cũng theo đó dần dần đổ xuống.
Cổ tay cầm kiếm đích thị đã bị Tàn kiếm cứa qua một nhát. Ngưu Quảng thụ thương thêm một lẫn nữa.
“Hừ! Suy nghĩ quá nhiều chưa chắc đã là chuyện hay đâu tên Ngưu Quảng ạ! Đôi lúc chỉ cần tập trung mà thôi!”
Ám Dạ khẽ thầm đánh giá trước một kiếm chiêu thất thủ có phần hớ hênh hớ hênh của kẻ đứng đầu Ngưu gia.
…
“Cha, không sao chứ?” Thiệu Bình hét lớn.
Hắn chưa từng thấy Ngưu Quảng đổ máu bao giờ hay sao? Chỉ là chưa hiểu vì sao cha mình lại để thất thủ trong pha kiếm ấy mà thôi.
Ám Dạ khi thấy Đằng Long đắc thắng thì nở một nụ cười.
“Đủ nhanh, đủ chuẩn, vừa vặn tính toán thời gian. Kiếm pháp Đằng Long sử dụng quả thực cao siêu.”
“Nhưng ta hơi tiếc vì ngươi lại không sử dụng cơn gió ban nãy. Dường như ngươi chỉ vô tình làm nó bộc phát thì phải?” Ám Dạ thắc mắc.
“Ngưu Quảng, nếu ngươi vẫn còn tiếp tục coi thường Đằng Long, khả năng mất mặt là rất cao đấy. Tộc trưởng một tộc thúc thủ trong ngày đăng cơ, đúng là trò cười cho thiên hạ.” Ám Dạ nói lớn.
Hắn đang hả hê bởi vì Đằng Long chiếm được lợi thế hay là đang muốn thò tay châm lửa?
Ngọn lửa tức giận trong lòng Ngưu Quảng.
“Vẫn chưa. Vẫn còn chưa đủ! Ngưu Quảng chưa vận dụng hết khả năng, như thế liều thuốc dành cho Đằng Long quả thực nhạt nhẽo.”
Đúng là Ám Dạ đang muốn đâm bị thóc chọc bị gạo.
Tuy nhiên… bị thóc quả thực đã đâm, nhưng với tính cách của một Ám Dạ thâm trầm khó đoán, chắc hẳn bị gạo đã bị hắn ta làm thủng vài chỗ?
…
Ba ngày trước…
Ám Dạ ngay lúc này quay ngược thời gian trở về ba ngày hôm trước. Thời điểm hắn đến căn nhà trên núi, mục đích không có gì khác ngoài xem xét tình hình của Đằng Long và Như Tranh. Tuy nhiên khi hắn đến nơi thì chỉ thấy Đằng Long đang đứng nhìn lên trời cao. Bộ dạng của y vô cùng khác lạ.
“Như Tranh đâu?” Ám Dạ hỏi.
Chờ vài khoảnh khắc vẫn không thấy Đằng Long trả lời. Ám Dạ đi vào trong nhà quan sát nhưng cũng chẳng có một ai, chiếc giường trống trơn.
“Như Tranh… chết rồi?” Ám Dạ nói lời dò hỏi.
Đằng Long vẫn im lặng, im lặng như thế có nghĩa là Ám Dạ đoán đúng.
Cũng chẳng quan trọng lắm, vì sớm muộn cô bé đó cũng không qua khỏi. Điều mà hắn quan tâm là cảm giác của Đằng Long. Đúng hơn là dự định của y, Đằng Long sẽ làm gì tiếp theo?
“Nếu ta biết trước được mưu kế của Ngưu Quảng có lẽ đã giúp các ngươi ít nhiều. Ta rất tiếc. Chỉ tại Ngưu Quảng quá đỗi nham hiểu, hắn ta dùng chính Như Tranh để chống lại ngươi.”
“Đằng Long…” Ám Dạ ngập ngừng, hắn ta đi đến đứng ngang hàng đối phương. “Ngươi định làm gì tiếp theo? Đằng Long ngươi đã không còn nhà, không còn người thân, cũng chẳng còn nơi nào để đi. Theo ta, gia nhập Ám Dạ, ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Lời nói này hoàn toàn là thật. Ám Dạ luôn muốn Đằng Long gia nhập tổ chức của mình. Nhưng…
Thật đáng sợ!
Đằng Long lúc này mới thu lại nhãn quan của mình, y quay sang nhìn kẻ vừa nói vài điều linh tinh.
Ánh mắt ấy, một trường đỏ rực in hằn toàn bộ hốc mắt Đằng Long.
Sợ hãi chính là cảm giác của Ám Dạ lúc này. Toàn thân hắn ta sởn hết gai ốc vì một hơi lạnh tỏa ra từ phía Đằng Long. Con người xưa nay vốn dĩ vô cùng điềm tĩnh mà cũng có lúc tinh thần bất định như thế hay sao? Ám DẠ càng cố gắng quan sát bao nhiêu thì thân ảnh Đằng Long lại càng mờ dần bây nhiêu. Hắn đang không thể hiểu nổi?
“Ban đầu ta đã nghĩ rằng đệ tử Sơn thần chắc hẳn sẽ có sức mạnh đặc biệt. Nhưng mà đặc biệt đến mức thế này thì ta thực sự lại chẳng dám tin…”
Con mắt màu đỏ thì nói lên được điều gì về sức mạnh của Đằng Long? Ám Dạ vừa mừng vừa sợ. Mừng vì mục đích của hắn vẫn đang tiến triển tốt đẹp, thế nhưng hắn vẫn sợ. Liệu rằng có phải thêm một lần nữa hắn ta chứng kiến sức mạnh khủng khiếp này chăng?
“Ngươi… ngươi đã biến thành một thứ, ngươi… Chủ tử! Liệu đây có phải chính là hiện thân của người hay không? Đằng Long là người thừa hưởng sức mạnh cũng như nội lực tối thượng của người” Ám Dạ thầm thất kinh.
Hắn ta nhớ đến một người, Ám Dạ nhớ đến chủ nhân của mình. Đằng Long và chủ nhân hắn, dường như giống nhau như hai giọt nước. Giống nhau đến nỗi Ám Dạ những tưởng chủ nhân của hắn hiện về thực sự.
Một điểm sai khác duy nhất… chỉ là cái tên mà thôi! Nếu như Đằng Long không phải Đằng Long, nếu như cái tên của y không phải như thế. Có lẽ nỗi niềm trong lòng Ám Dạ đã được gỡ bỏ tức thì.
Trong chốc lát, ngay chính bản thân Ám Dạ cũng bị uy hiếp tinh thần. Cái thứ bên trong Đằng Long đã biến đổi. Là ánh mắt, là trái tim, hay là cả hồn phách nữa?
Ám Dạ chỉ biết Đằng Long đã không còn là Đằng Long trước kia. Hiện tại, con người này có thể chấn nhiếp mọi thứ xung quanh chỉ bằng ánh mắt.
“Ngưu Quảng là ai? Ta… là ai?”
Cái gì? Đằng Long, y… y đã không còn nhận ra chính mình nữa ư? Ám Dạ đinh ninh là thế.
“Nàng đang đợi ta. Cho nên… ta còn việc phải làm.”
Đằng Long cứ thế lạnh lùng bước đi, cũng chẳng quên việc bỏ lại một thứ cho người bên cạnh.
…
Chính là nó!
Ánh mắt vô cùng đáng sợ của Đằng Long, ngay lúc này đây nó lại hiện về. Ngay giữa đấu trường của chính Đằng Long và Ngưu Quảng.
“Mẹ à! Mắt… mắt của Đằng Long.” Mỹ An giật cánh tay áo của Tuệ Cơ mà chỉ trỏ.
Ánh mắt ấy, màu đỏ ấy đã hiện lên rồi!
“Ngươi… ngươi đã làm gì Đằng Long?” Tuệ Cơ bất giác hỏi Ám Dạ.
Bà không biết hắn là ai nhưng mà dám chắc hắn ta đã có tác động làm cho Đằng Long đang dần thay đổi.
“Tuệ Cơ đừng hiểu lầm. Ánh mắt ấy cũng chính là điều mà ta đang cố tìm hiểu. Cho dù ta đã cứu giúp Đằng Long nhưng cũng chính y quyết định quay lại nơi đây. Đằng Long chỉ nói y đang có việc phải làm.”
“Không! Chính ánh mắt ấy đã thôi thúc ta, nhất định phải tìm hiểu xem nó mang bao nhiêu sức mạnh vốn có của chủ nhân?”
Trên thế gian này có rất nhiều kì nhân dị sĩ. Phải chăng, Ám Dạ chính là muốn chiêu mộ những người như thế?
Đằng Long, cho dù y chưa có gì nổi bật.
Không! Những bí ẩn của y, những khả năng tiềm tàng của y sắp sửa lộ diện.
Xung quanh đã biến thành màu đỏ từ bao giờ thế?
“Tên kia, ngươi rốt cuộc là có mục đích gì hả?”
Đứng trước một Đằng Long có ánh mắt biến đổi, Ngưu Quảng cũng không thoát khỏi một chút xung động.
“Ám Dạ nói đúng, nếu ta tiếp tục coi thường Đằng Long, e rằng sẽ mắc sai lầm rất lớn. Đằng Long đã thay đổi rồi.”
“Tại sao ngươi phải cố chấp như thế?”
Ngưu Quảng tức giận. Hắn ta quát lớn bởi vì Đằng Long nhất quyết quay lại Tiên tộc. Y muốn lấy mạng của hắn để mà trả thù cho Như Tranh, cho Hùng Vũ?
Đúng vậy, nhắc đến Hùng Vũ là hắn bực tức. Ông ta từ khi sinh ra đã ở địa vị cao hơn của hắn một bậc, ông ta đã được định sẵn là người kế vị tộc trưởng. Chẳng sao, bởi vì mọi thứ Hùng Vũ từng có Ngưu Quảng đều đã cố gắng bắt kịp, thậm chí hiện tại hắn cũng trở thành tộc trưởng đấy thôi.
Tuy nhiên… cái điểm mà hắn ghét nhất ở Hùng Vũ. Tại sao luôn có những kẻ trung thành mù quáng với ông ta? Một tộc trưởng nhu nhược, suốt ngày ôm mộng về thứ hòa bình viển vông. Một kẻ chẳng hề có chí muốn làm bá chủ?
Người như vậy mà vẫn có kẻ chạy theo đến chết?
Thêm một người vì Hùng Vũ, vì một kẻ đã chết mà bán mạng? Thật là bất công.
“Hùng Vũ có một ý nghĩa đặc biệt với ngươi lắm sao? Ngươi đến là để trả thù cho hắn?”
Ngưu Quảng lớn giọng. Hắn đã không thể kìm nén cơn giận của mình.
Gió mà Đằng Long tạo ra ngừng thổi lâu rồi. Đối phương đưa ra câu hỏi dồn dập nhưng y thì vẫn chẳng nói chẳng rằng?
…
Không!
Đằng Long ngẩng đầu nhìn kẻ trước mặt rồi cất tiếng. Y đã lần đầu mở miệng trong cuộc chiến này.
“Hừ!”
“Ngươi là ai? Ngưu Quảng phải không?” Đằng Long ngừng lại một nhịp.
“Tùy ngươi! Cứ coi như ta tình cờ đi ngang qua đây, hoặc là cố ý đi ngang qua đây. Hoặc là, ta đi ngang qua chỉ vì vô tình lên một kế hoạch từ trước. Tùy ngươi!”
Nói chuyện kiểu gì thế này? Đằng Long làm cho tất thảy mọi người vô cùng khó hiểu.
“Muốn chơi trò tâm lí với bổn tộc trưởng? Nhà ngươi không xứng!” Ngưu Quảng nghiêm mặt.
“Ta đã nói là tùy ngươi. Ta đến đây là việc của ta, ngươi nghĩ ta đến đây làm gì là việc của ngươi. Chỉ có một điều chắc chắn…”
“Là gì?” Ngưu Quảng bất giác.
“Ngươi… đang cản đường ta đấy!”
Tự nhiên, Ngưu Quảng hắn lại bị cuốn vào cuộc hội thoại vớ vẩn Đằng Long tạo ra.
“Ngươi… nói linh tinh gì thế? Đằng Long ngươi mất trí rồi ư?”
“Hừ! Ngươi có thể coi ta mất trí cũng được, không mất trí cũng được. Ngươi… không nên cản đường của ta.”
Nãy giờ Ngưu Quảng vẫn tưởng Đằng Long đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng không, y chỉ nhìn về một phía mà thôi. Nhìn lên phía trước! Thân hình Ngưu Quảng đúng là che hết phạm vi quan sát của y với đài cao.
Nhưng mà Đằng Long muốn gì ở đó?
“Đằng Long, ngươi…” Ngưu Quảng đứng nhích sang một bên, hắn chính là muốn quan sát ánh mắt Đằng Long liệu có thay đổi hay không?
Câu trả lời là không! Đằng Long vẫn luôn nhìn về phía trước mà chẳng liếc sang đối thủ dù chỉ một vài khoảnh khắc.
Ánh mắt như thế có chăng là sự kiên định tột cùng của kẻ suốt đời mông lung?
“Tùy ngươi thôi, ta muốn làm gì ư? Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được. Có điều… vì ngươi đang cản đường của ta, nên ngươi sẽ phải chết!”
Ánh mắt Đằng Long từ từ đưa sang Ngưu Quảng. Ánh mắt mà ai cũng khiếp sợ ấy bắt đầu chằm chằm nhìn về phía hắn.
Lưỡi kiếm cũng đã bắt đầu cất lên…
“Ngươi biến thành thứ gì rồi?” ¬Ngưu Quảng thầm nghĩ.
“Ngông cuồng!”
Câu nói của Đằng Long thực sự ngông cuồng khiến cho đối thủ của y tức điên.
Ban nãy là tức bởi vì Đằng Long chẳng thèm nói lấy một lời, hiện tại là tức bởi vì phương cách nói chuyện của y vô cùng xấc xược.
…
“Chịu chết đi!”
Ngưu Quảng quát lớn rồi lao tới Đằng Long với một chiêu Băng Kiếm rất mạnh. Hắn nắm chặt Hoàng Mãng, căn chỉnh sao cho lưỡi kiếm quét ngang ổ bụng đối phương.
Keng!
Đằng Long đơn giản là cắm Tàn kiếm xuống đất cự lại.
“Cái gì?”
Ngưu Quảng lúc này mới thất kinh. Hắn ta nhận thấy Đằng Long đang dùng Tàn kiếm bằng tay trái.
Không phải là tay thuận của y?
“Ngươi dám khinh thường bổn tộc trưởng sao?”
Ngưu Quảng vận lực đẩy lùi đối phương hai bước. Thuận thế, hắn ta lập tức nhảy vút lên cao thi triển chiêu thức.
“Hỗn Giác!”
Man ngưu xuất hiện phía trên đỉnh đầu Đằng Long. Y lập tức lấy kiếm chỉ thiên, một kiếm đánh ra chặn đứng man ngưu đang chực lao xuống.
“Cho dù có chặn được một…”
Đúng thế, cho dù có chặn được con ở trên đỉnh đầu, những con xuất hiện bốn phương tám hướng thì đỡ làm sao?
Ngưu Quảng rất đỗi tự tin, bởi vì chiêu này chưa từng thúc thủ bao giờ?
Như hắn lại quên mất rằng… Gió!
Vút vút!
Cuồng phong nổi lên bao quanh thân thể Đằng Long. Y từ lúc nào có thể điều khiển được gió? Hay chính cuồng phong tự động xuất hiện bảo vệ chủ nhân?
“Ngươi vẫn chưa chịu sử sựng kiếm chiêu liên quan đến gió?” Ám Dạ cau mày.
Chỉ biết cuồng phong cứ thế xoáy quanh Đằng Long. Xoáy tan cả hỗn giác đang lao vun vút vào bản thân y.
“Khốn kiếp!”
Ngưu Quảng không giữ được bình tĩnh, hắn đang trên đà rơi xuống sau khi tung chiêu thì liền kích hoạt Băng Kiếm lần nữa để nhằm đỉnh đầu Đằng Long mà chém.
Đâu có dễ thế?
Đằng Long lập tức né người sang trái, y chính là kẻ tính toán thời gian chuẩn xác. Chờ cho Hoàng Mãng ngang tầm tay mình, Đằng Long tay phải chộp lấy, y kéo lưỡi kiếm về phía thân thể của mình.
Ngưu Quảng chưa kịp định thần, hắn đang giữ chặt thanh kiếm trong tay vì thế thân hình của hắn cũng bị kéo theo thanh kiếm.
Là lúc này! Đằng Long kiếm ảnh đã xuất, trực chỉ bụng của Ngưu Quảng quét kiếm. Chỉ cần lôi được thân hình của hắn đủ gần, kiếm ở tay trái của y lập tức có thể đánh trúng.
Nhưng lại đâu có đơn giản như thế?
Ngưu Quảng dù biết bản thân bất lợi nhưng vẫn kịp thời trấn tĩnh. Hắn ta dùng tay chộp vào cổ tay Đằng Long, một mạch nắm chặt không cho đối phương dụng lực quét kiếm.
Lúc này thân hình Ngưu Quảng đã đáp xuống đất. Hai bên dự tính tung ra sát chiêu thế nhưng đều bị người kia phá giải.
Bốp!
Hai người tung cước vào nhau, đẩy lùi đối phương ra xa. Ngưu Quảng và Đằng Long trở về trạng thái tự do.
Lách tách!
Đằng Long nghe tiếng băng tuyết đang dần ngưng tụ. Vừa nghe nhưng mà không biết bóng hình Ngưu Quảng xuất hiện trước mặt của y từ lúc nào?
Quá nhanh!
Đối thủ của y lại xuất hiểm chiêu. Hai tay nắm chặt Hoàng Mãng, lần này Băng Kiếm xuất ra vô cùng cường đại. Tựa hồ nếu như trúng chiêu, Đằng Long nhất định vong mạng.
Với một Tàn kiếm tầm thường, chắc chắn không thể chống đỡ chiêu số hung hãn vô cùng. Đằng Long đứng đó định thần, dường như y đang kiên định để tìm phương cách phá chiêu?
…
Hoặc là… Đằng Long đang bị phân tâm hết mức!
“Nhà ngươi không nên ngoi lên mặt nước!” Ma ảnh bóp chặt thái dương Đằng Long để rồi ấn mạnh cơ thể của y chìm xuống.
Không thở được!
Nếu muốn phá chiêu bắt buộc phải định thần, nếu muốn định thần… bắt buộc phải có dưỡng khí!
Cái tên ma ảnh khốn kiếp phải chăng là đang phá rối Đằng Long? Hắn ta ở trong không gian dành riêng hai người liên tục muốn dìm Đằng Long xuống nước. Điều đó làm cho Đằng Long không thể thở nổi.
“Ở dưới đó mới là thế giới của ngươi!” Ma ảnh lạnh lùng.
Không những chiến đấu với một Ngưu Quảng ở ngoài thực tại, Đằng Long vẫn cần sức lực đối phó ma ảnh ở trong tiềm thức. Nếu như để cho ma ảnh chiếm được lợi thế, e rằng…
Hai mắt bỗng nhiên tràn ngập nước đen.
“Ở dưới này… ta thấy vừa lạnh vừa tối!” Đằng Long cảm nhận. “Nhưng ta dễ chịu vô cùng!”
Đằng Long buông tay, y đang thả người theo dòng hiểm độc!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện