Phong Kiếm
Chương 19 : Khẩu lẩu
Người đăng: phamtoan07101
Ngày đăng: 22:26 12-03-2020
.
Chương 19. Khẩu lẩu
Một đôi đũa lệch làm sao đẽo gọt để cho trở thành tương xứng?
…
Mặt nước dậy sóng khi có hai thân ảnh rơi từ trên xuống. Bọn họ khuấy đảo vùng vẫy một hồi mới lên được bờ.
“Tinh anh hãy cố chịu!”
Chử Minh khoác tay Phan Liên rồi cố dìu nàng tiến về phía trước. Chắc chắn Ngưu gia sẽ còn truy đuổi, hai người bọn họ không thể ở mãi nơi này.
“A…” Phan Liên đau đớn.
Một vết kiếm chém ngang vai của gã sát thủ khiến nàng chẳng còn định thần được nữa. Dường như máu đang chảy? Chử Minh ngoái đầu nhìn ra sau lưng Phan Liên. Hắn cau mày lo lắng, một vết thương sâu vô cùng nguy hiểm. Hơn nữa còn bị ngâm nước, hẳn là lúc này Phan Liên đang cảm thất xót. Ở miệng vết thướng chắc chắn đau xót khôn cùng.
Hơn nữa…
“Ta cũng bị thương rồi!”
Cố gắng một tay nâng đỡ Phan Liên, tay trái Chử Minh vẫn còn một việc phải làm. Nó đang dùng để bịt chặt vết thương ở mạn sườn của hắn. Nhưng lúc ban nãy hắn ta đâu hề bị thương?
Ngưu gia cũng đâu bỏ sót mục tiêu dễ dàng? Cho người thích sát Phan Liên chẳng lẽ lại không cho người trừ khử Chử Minh hay sao?
Chử Minh và Phan Liên chạy về phía rừng sâu, nhằm hướng hang động mà ở. Phan Liên lúc này nằm trên phiến đá trong hang, nàng phải nằm sấp bởi lẽ vết thương trên vai vô cùng đau đớn.
“Tinh anh đợi ta!” Chử Minh nói rồi định bụng bước đi.
“Ngươi… đi đâu?” Giọng Phan Liên thều thào, sắc mặt của nàng vô cùng nhợt nhạt.
“Tôi đi một chút rồi sẽ quay lại.”
“Ngươi…”
Đáng lí phải nói ngươi đừng bỏ ta nhưng lúc này Phan Liên quá mệt, nàng không còn đủ sức lực mà lên tiếng. Phan Liên dõi theo cái bóng Chử Minh hòa vào ánh sáng ngoài cửa hang, mắt nàng theo đó mà dần đóng lại.
Chử Minh đi được một đoạn thì đến bờ suối, nơi này vắng vẻ nhưng chưa biết chừng Ngưu gia tìm đến lúc nào không hay. Từ bờ suối cách vài chục trượng sẽ đến cửa hang. Đáng lẽ phải nên tiếp tục đi sâu trong rừng để tránh truy đuổi mới phải? Tuy nhiên cả hai đã bị thương, điều đó vô cùng bất lợi.
Nhìn xuống mạn sườn trái của mình, máu từ vết thương vẫn đang tiếp tục chảy ra. Chử Minh cởi hết hai lớp áo, bên ngoài là chiếc áo xanh da trời, bên trong một tấm áo lót màu trắng.
Roạc roạc! Vạt áo bị xé thành những dải băng nhỏ. Chử Minh giặt sạch chúng bằng nước suối sau đó dùng để băng bó vết thương cho mình.
“Trị Dũ!”
Chử Minh kết ấn để xuất chân khí truyền vào phía miệng vết thương. Vô cùng đau nhức, hắn ta không có thời gian trị thương quá lâu. Chử Minh chỉ kịp cầm máu và nhanh chóng trở lại hang động. Nơi đó vẫn còn một người đang chờ.
Chiếc áo lót trắng cũng được giặt giũ vô cùng sạch sẽ. Hiển nhiên, còn một người khác cũng đang bị thương.
Trên đường trở về Chử Minh không vội vã. Hắn đi một cách chậm rãi khó hiểu. Chử Minh để ý từng chút một, nơi nào có những cành cây bị gẫy, nơi nào có những giọt máu đã rơi. Tất cả đều bị xóa sạch dấu vết, cành cây Chử Minh lấy đá đè lên, vệt máu cũng được những mảnh còn lại của tấm áo xanh lau đi tức khắc.
Rơi vào hiểm cảnh mà vẫn giữ được thái độ điềm tĩnh. Xem ra Chử Minh là một con cờ quan trọng của Kinh Dậu trưởng lão.
…
“Tinh anh, tinh anh…”
Chử Minh gọi nhưng Phan Liên đã không còn phản ứng gì. Nàng lúc này đã bất tỉnh nhân sự. Chử Minh bế nàng ra chỗ phiến đá bằng phẳng và dựng đối phương ngồi dậy dựa vào ngực mình.
“Nếu không băng bó kịp thời e rằng…” Chử Minh thầm nghĩ.
Nếu như cứ để tình trạng vết thương xuất huyết, tính mạng của Phan Liên sẽ gặp muôn vàn hung hiểm. Bây giờ là lúc đặt sự an nguy của nàng lên trên hết. Những thứ khác cứ tạm gạt sang một bên.
“Tinh anh… đắc tội rồi!”
Chử Minh một tay giữ vai Phan Liên, tay kia của hắn đưa xuống kéo nút buộc áo ở ngang thắt lưng.
“Thành thật đắc tội!”
Cần một động tác nữa, Chử Minh nắm lấy cổ áo Phan Liên rồi kéo nó về phía sau. Chiếc áo lập tức rơi xuống để lộ bờ vai trắng ngần của thiếu nữ.
Nhưng Chử Minh đâu có để ý đến chuyện tư tình đó nữa? Hắn chỉ chú ý vết thương mà thôi.
“Trị Dũ!”
Chử Minh niệm ấn để dụng thuật số. Một vết rách dài từ bên vai phải đến tận ngang lưng, nó vẫn tiếp tục chảy máu.
Kẻ mạnh cỡ nào mới có thể làm việc này? Một đạo kiếm khí đủ làm trọng thương người khác. Chử Minh điểm mặt những người Ngưu gia mà hắn quen biết, cái tên duy nhất tồn tại chính là Lý Kiệt. Nhưng giọng nói có vẻ không giống?
Chắc chắn là một kẻ khác! Ngưu gia vẫn còn cao thủ chưa hề xuất đầu lộ diện.
Dùng thuật cầm máu xong Chử Minh tiến hành băng bó vết thương. Sợi vải trắng được quấn nhẹ nhàng vòng qua vai rồi xuống ngang hông. Lần lượt, lần lượt!
“Ta…” Phan Liên mê sảng.
Dường như biết được ai đó băng lại vết thương cho nàng thì phải. Nếu không tại sao người của nàng đau nhức khôn tả đến thế?
Bất chợt… Cả thân hình Phan Liên đổ gục về phía trước. Chẳng kịp phản ứng, Chử Minh vòng tay ra trước đỡ lấy thân thể của nàng.
Khoảnh khắc ấy… khoảnh khắc da thịt con người chỉ còn ngăn cách bởi lớp nội y quấn quanh trước ngực.
Thịch!
Chử Minh rối loạn, hắn ta đâu thể bình tĩnh được nữa? Bàn tay run lên từng nhịp thổn thức.
Tuy vây, đã từng là một Huyết Đồ cho nên định lực của Chử Minh cũng hơn người khác. Hắn thở sâu lấy lại bình tĩnh rồi cố gắng hoàn thành công việc của mình.
Ánh lửa đã đốt ở phía hang sâu, chỉ là một đống củi nhỏ ở tận trong góc. Chử Minh là sợ có người Ngưu gia phát hiện ra hai bọn họ. Phan Liên ngồi dựa vai trái vào vách đá kề sát đống lửa. Nàng vẫn chìm sâu vào trong tiềm thức tuy nhiên dường như mọi sự không phải trong mơ.
Nàng nhớ được, hoàn toàn nhớ được có ai đã chạm vào chính cơ thể của nàng?
Chử Minh để sát đống lửa bên cạnh Phan Liên bởi lẽ quần áo của nàng vẫn còn ướt sũng. Ở chốn thâm sơn cùng cốc này lấy đâu ra thứ khác để thay?
Lách tách!
Đôi mắt chằm chằm nhìn vào bụi than phảng phất. Trong lòng Chử Minh đang có cảm giác kì lạ. Một thứ làm cho hắn ta không còn điềm tĩnh như trước.
Một thứ khiến hắn thay đổi! Mãi mãi!
…
“Mày chẳng có gì thay đổi cả!” Một kẻ đang nói.
Đàm Vân Thắng khẽ nhếch mép cười thích thú, hắn ta vuốt ve da mặt của một ai đó.
“Ấy ấy… cả mày cũng không nói chuyện với ông nữa à?”
Lộc cộc! Tiếng kêu của chiếc mõ trâu vang lên khi nó ngoái cổ đi chỗ khác. Con trâu đầu đàn liệu có hiểu được tiếng nói của Đàm Vân Thắng? Nó cúi xuống gặm mấy sợi rơm còn vương trên đất chẳng thèm để ý đối phương.
“Á à… mày được lắm!” Đàm Vân Thắng cúi xuống theo con trâu và ngồi xổm trước mặt nó. “Người anh em, tao đang buồn thối ruột lên đây mà mày vẫn còn tâm trạng để ăn?”
Đàm Vân Thắng thở dài, gã ta đứng trong chuồng trâu độc thoại mà không hay biết có người nhìn ngắm nãy giờ.
“Được rồi… được rồi! Ăn thì ăn đi! Không có rơm vào bụng mày không chịu được chứ gì? Cái giống nhà mày chỉ ăn rồi đi nhai lại mà thôi biết chưa?”
Con trâu ngoảnh đi chỗ khác không thèm bắt chuyện. Bất chợt…
“Chỉ biết nhai lại thôi…”
Đàm Vân Thắng dùng tay nắm chặt hai sừng của trâu đầu đàn rồi từ từ đứng dậy. Với chỉ lực của gã chắc hẳn có thể bẻ gãy ngay trong tức khắc?
Phì!
Con trâu thè lưỡi liếm mép một cái sau khi ăn no, bộ dạng của nó chẳng hề sợ sệt đối với người chủ của mình. Đúng thế, không phải Ngọc Nguyên Đãng mà là cái gã cao lớn trước mặt. Đàm Vân Thắng mới là chủ của đàn trâu này, đơn giản là vì gã cùng với trâu lăn lộn quanh năm suốt tháng. Lâu dần thành quen, trâu đã bắt chuyện với chính con người, hoặc giả con người nhiễm dần cái tính của thú.
“Hê hê… Gặp lại tao sướng lắm phải không?”
Đàm Vân Thắng hỏi không cần có câu trả lời đáp lại. Đôi mắt đen láy của con trâu cứ thế chớp chớp nhìn thẳng vào hắn. Đàn trâu nghe lệnh của con đầu đàn tức thì đều ngẩng mặt lên hướng về phía Đàm Vân Thắng.
“Lát nữa sẽ cho chúng mày đi vầy nước. Tao cũng vầy nước, để thi xem ai khỏe hơn? Đừng nói là sau ba năm mày yếu đi rồi đấy nhé!”
Nói rồi nhảy phỗng lên lưng trâu, Đàm Vân Thắng nằm úp sát mặt vào người của nó. Hai tay gã khẽ xoa ức trâu như thể…
“Hí hí! Bố láo bố lếu… cấm được nghĩ bậy?”
“Ban nãy nói chuyện buồn là chuyện gì thế?”
Tiếng chân kèm theo tiếng nói xuất hiện. Đàm Vân Thắng chẳng thèm ngẩng đầu mà chỉ thầm chửi trong bụng vài tiếng.
“Mẹ nó! Thằng nào con nào dám bước đến lãnh địa của ông?”
Chuồng trâu đương nhiên có thể là một lãnh địa. Người nào không ngại ướt át bẩn thỉu đặt chân đến đây?
“Chàng nói chuyện buồn là chuyện gì?”
Âm thanh trong trẻo, lúc này Đàm Vân Thắng mới ngẩng đầu nhìn lên. Một người con gái ngọc ngà đứng ở phía trước bờ rào. Đôi mắt long lanh của nàng nhìn gã với vẻ âu yếm.
“Con…” Định chửi nhưng thôi.
“Sao? Ta không được vào lãnh địa của chàng?” Ngọc Tà hai tay đặt lên bờ rào rồi hỏi.
“Hả?” Đàm Vân Thắng ngơ ngác, đôi mắt của gã liên tục đảo điên qua lại.
“Mày lại định dụ ông đấy à? Hê hê?”
“Trong này thối lắm vào làm gì?”
Đàm Vân Thắng cợt nhả nhưng Ngọc Tà chẳng thèm để tâm. Có thối cỡ mấy thì mũi nàng mũi hắn cũng đều như nhau. Một bờ rào tre làm sao ngăn nổi mùi ấy?
“Có phải cha ta thách cưới cao quá làm chàng buồn rầu phải không?”
“Hê hê…” Đàm Vân Thắng nghiêng đầu rồi toét mồm cười lớn, gã một tay vẫn luôn quàng cổ con trâu đầu đàn.
“Lôi ông mày ra làm trò chưa đủ hay sao mà giờ vẫn còn đóng kịch?”
Một đứa trẻ ranh chắc cũng nhìn ra mưu tính của cha con Ngọc Tà ấy nhỉ? Chủ động thách cưới quá cao để cho Đàm Vân Thắng không thể lo liệu. Như vậy… hôn sự này hoàn toàn có thể hủy bỏ.
Đàm Vân Thắng chỉ là con ở trong nhà của Ngọc Nguyên Đãng. Gã làm sao có đủ tài sản để cưới một đứa con gái tầm thường chứ đừng nói là minh châu lấp lánh của Ngọc Nguyên Đãng?
“Chàng đã đồng ý với tộc trưởng cho ta gả về nhà chàng. Nhất định không được nuốt lời đâu đấy? Cho dù thách cưới có cao, Ngọc Tà tin tưởng, nhất định chàng sẽ làm được.”
Ngọc Tà nói rồi nắm lấy đôi tay rắn chắc của Đàm Vân Thắng. Ánh mắt của nàng, ánh mắt đong đưa như hai giọt nước. Ngay từ lần gặp đầu tiên Đàm Vân Thắng đã không thể nào cưỡng lại sức hút ma mị ấy?
Nhầm!
Chẳng qua ánh mắt Ngọc Tà long lanh như thể một người đang khóc, một mỹ nhân sắp khóc. Mà khóc thì…
“Rách việc… ông mày không dỗ được đâu!”
Liền lúc ấy lại có người đến tìm. Chắc là chuyện quan trọng? Ngọc Tà miễn cưỡng buộc phải rời khỏi.
“Ta tin ở chàng!”
Trước khi đi vẫn cố nói lấy một lời, là một câu nói in hằn trong tim của Đàm Vân Thắng.
…
Người đi, đến lúc đàn trâu cũng đi. Đàm Vân Thắng cưỡi lên mình trâu rồi mở cổng cho cả đàn tiến bước.
Là một thống lĩnh dẫn đầu cả đàn chinh phục thế gian?
Chỉ là dắt trâu đi thả mà thôi! Đàm Vân Thắng cho chúng ăn no ngoài đồng đến tận cuối chiều. Lúc này là giờ để trâu tắm rửa. Cả đàn trầm mình xuống dưới lòng suối. Mực nước ở đó đủ để nhấn chìm cả những con trâu to nhất.
“Há há há!”
Đàm Vân Thắng cười vang, một vài con non vì sợ nước sâu không dám theo mẹ bước xuống.
“Ông mày ở đây thì sợ cái gì?”
Nói rồi bế một con non lên tay, Đàm Vân Thắng một mạch chạy nhanh về phía bờ suối.
“À à… hú!”
Đàm Vân Thắng nhảy ùm xuống suối khiến cho làn nước bắn lên tung tóe. Cả người và trâu, tất cả đều đang vầy nước vô cùng sảng khoái.
“Hú… hú!”
Bất chợt nhận ra ánh mắt đen láy của con đầu đàn, Đàm Vân Thắng tựa hồ chiến ý sục sôi.
“Đến lúc thi thố rồi! Người anh em!”
Cả người và trâu lầm lũi bước lên bờ đá. Con trâu đực với bộ lông đen tuyền lực lưỡng đang nhìn chằm chằm về phía Đàm Vân Thắng.
“Đến đây…”
Nhận được tín hiệu từ phía đối phương trâu ta như nổi một cơn thịnh nộ. Cơ bắp cuồn cuồn nổi lên, ba chân bốn cẳng cứ thế nhịp nhàng đạp gió mà chạy. Con trâu lao đi như tên bắn, mục tiêu mà nó nhắm đến chính là loài người trước mặt.
Uỳnh!
Một cú lao thẳng vào Đàm Vân Thắng, hắn ta không chút do dự lấy tay túm lấy sừng trâu. Đàm Vân Thắng gồng mình chống chịu kình lực man ngưu tạo ra. Cho dù có cự lại được thân hình của hắn vẫn bị đẩy đi một đoạn. Hai bàn tay đau rát.
Tiếp tục vẫn bị đẩy? Không còn khí thế hừng hực ở tốc độ cao, cả hai đối thủ bây giờ đang ở một thế cầm cự. Trâu lớn ra sức dùng chân đạp mạnh xuống đá, nó muốn tạo nên động lực đẩy lùi đối phương.
Luật chơi luôn là thế? Kẻ nào bị đẩy dăm mười bước là sẽ thất bại.
“Tám… chín…”
Đàm Vân Thắng đếm lên thành tiếng, chính là những bước thụt lùi của gã. Chẳng lẽ người đánh bại hổ lại phải chịu thua con trâu của mình? Đàm Vân Thắng là đang nhường nhịn đó thôi. Gã cố động viên để xem trâu ta có còn ra sức được nữa hay không?
“Đến lượt tao…”
Đàm Vân Thắng bỗng nhiên hét lớn. Khuôn mặt theo đó cũng đổi sắc thái, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.
“A…”
Đàm Vân Thắng hét lên, hai chân vững như bàn thạch đè nặng. Man lực bộc phát!
Uỳnh!
Hai tay nắm chặt sừng trâu, Đàm Vân Thắng một mạch vật ngửa đối thủ chỉ trong tức khắc. Con trâu không thể cự lại man lực của một con thú hình dáng loài người. Mỗi khi đến bước cuối cùng họ Đàm đột nhiên lại có sức mạnh không tưởng.
“Hê hê… tao thắng rồi!”
Đàm Vân Thắng khoái chí trong lúc con trâu vẫn còn đang ngã chổng vó trên đất. Cả đàn lúc này lên bờ, dường như chúng vừa theo dõi trận chiến kịch liệt của con đầu đàn. Một con to lớn nhất, khỏe mạnh nhất. Ấy thế mà không đấu lại cái gã con người nhỏ bé kia?
Tâm phục khẩu phục!
Chính vì lẽ đó họ Đàm mới thực sự là chủ của đàn trâu này.
…
Đàm Vân Thắng sau cơn khoái lạc liền tìm bãi đá để ngồi. Hai chân của hắn thả cho dòng suối chảy qua mát rượi. Mây mờ lững thững, trời vừa trở rét nhưng vẫn không thể ngăn nổi da thịt trần trụi của gã.
“Mây à…”
Đàm Vân Thắng nhìn thấy đám mây thì khẽ nhếch mép. Rốt cuộc đằng sau đám mây có phải là ánh mặt trời chói lóa?
Chói lòa mà lại để cho mầy mù che khuất?
“Ha ha…”
Tự nhiên lại cười thêm vài tiếng khó hiểu. Chẳng qua là do một đạo cơ duyên vô cùng khó hiểu. Đàm Vân Thắng nghĩ đến Ngọc Tà. Một người con gái tuyệt sắc, ấy thế lại chịu theo về làm ma nhà gã?
“Điên! Con này đúng bị điên rồi…”
Diễm mỹ tuyệt luân đi liền với ngốc nghếch thô kệch?
“Tính toán điều gì? Muốn chơi ông mày ư?”
Chẳng mấy ai tin cái đạo của việc nhân duyên trời định. Đến ngay cả người trong cuộc như Đàm Vân Thắng còn chẳng thể tin huống chi người ngoài. Xưa nay gã cũng không thích mình bị người ta lợi dụng.
Chà chà! Tự khi nào Đàm Vân Thắng có được suy nghĩ sâu xa thế này?
Ba năm! Gã vẫn luôn nhìn lên trời mà đoán định. Đám mây sẽ đi về đâu nhỉ? Mây trắng bồng bềnh, mây đen nặng trĩu. Gã luôn ví mình là một đám mây, vô ưu vô sầu. Gió thổi thì mây bay, gió đưa gã về đâu thì gã về đó?
Không không! Gã muốn đi về đâu thì sẽ nhất định về được tới đó.
Bị lợi dụng nhiều, bị thúc ép cũng nhiều. Đến cả cuộc phân định cao thấp giữa Mã Quang và Thuần Lang cũng lôi gã vào để làm cái cớ. Điên thật! Tức thật!
Đàm Vân Thắng đâu có ngốc? Hoặc giả cái vị Cao Sơn đại vương đã chữa bệnh ngốc cho gã.
Tiếp tục sẽ bay về đâu ư? Trước mắt cứ làm một đám mây mờ chạy qua chạy lại. Con người hờ hững có lúc sẽ chẳng để ý đám mây này đâu. Thế nên cái sự ngốc nghếch là gã muốn cho con người thấy được đó thôi.
Đằng sau mây mù sẽ là mặt trời chiếu rọi!
…
“Mày không thấy lạnh ư?” Một người tiến đến ngồi xuống bên cạnh.
Phải rồi! Đàm Vân Thắng trở về mà không chịu gặp cho nên hắn ta phải đích thân đến.
“Hả…” Đàm Vân Thắng giật mình quay sang đã thấy Mã Quang như con ma rừng xuất hiện.
“Tao nghe nói mày sắp lấy vợ?”
“Vợ nào?” Đàm Vân Thắng ngơ ngác.
Tại sao gã không đến gặp? Có phải vẫn còn chấp niệm việc mình bỏ hắn hay không?
Mã Quang nghĩ ngợi. Ngoài lí do này ra hắn ta không thể tìm được nguyên nhân nào khác. Hai kẻ từng coi nhau như anh em ruột thịt, ấy vậy trong lúc khó khăn Mã Quang lại chẳng thể giúp được gì. Nghĩ lại lời hứa sẽ cứu đối phương, Mã Quang chợt thấy miệng mình đắng ngắt.
Tiếp theo sẽ phải nói gì?
“He he hè! Tao mới là người phải hỏi câu đó. Đêm hôm mày ở chung phòng với cả Ngọc Nương làm gì? Hả hả hả?”
Đàm Vân Thắng nheo mắt rồi hất hàm về phía Mã Quang. Điệu bộ của gã vô cùng quỷ quái. Thật đúng với con người khi xưa.
“Mày đừng hiểu lầm, chẳng qua là…”
“Hơ! Trót ăn xôi nếp mà lại không dám đi gặt gạo tẻ?”
Bị đối phương trêu chọc, Mã Quang chẳng nói được gì tuy vậy trong lòng có phần vui sướng. Vui vì họ Đàm vẫn chịu bắt chuyện với mình, sướng vì gã đó không phải là người xa lạ.
“Mày biết lí do đấy thôi! Không bàn về chuyện của tao nữa, nói về mày đi, trở lại mà không tìm tao một tiếng?”
Lí do? Có phải lí do Mã Quang sẽ không bao giờ lấy vợ?
Chắc chắn muốn biết những gì xảy ra ở trong ba năm. Tuy vậy phải chờ đáp án câu hỏi này đã. Mã Quang trầm mặc.
“Thì đây! Vừa về cái thằng bán vải đã bắt tao đi chăn trâu, lại còn cho người giám sát. Đến gặp có mà nó đánh cho què ấy hả?”
Đàm Vân Thắng là một con ở, đời nào được quyền đi lại lung tung. Số kiếp con ở tủi nhục cỡ nào Mã Quang chắc cũng hiểu được. Đã bao nhiêu lần họ Đàm bị đánh vì tội mất trâu?
Nhiều không kể xiết! Nhiều đến nỗi đòn roi có khi lặn vào cơ thể trở thành vai u thịt bắp cũng nên?
“Vẫn không muốn nói với ta?”
Mã Quang thầm nghĩ. Ngay cả đến việc không gặp còn chẳng nói ra lí do chính đáng huống hồ là những quá khứ ẩn sâu?
Đàm Vân Thắng chắc chắn còn có nguyên do uẩn khúc. Không nói, đương nhiên Mã Quang cũng không dám hỏi.
“Vậy mày định tính thế nào?”
“Thế nào là thế nào?” Đàm Vân Thắng vươn vai.
“Đừng có vờ vịt! Chuyện của Ngọc Tà ấy?”
Nghe đến Ngọc Tà thì Đàm Vân Thắng đột nhiên cau mày. Chỉ một hành động lạ thường cũng đủ để cho Mã Quang phát hiện.
“Hắn biến đổi rồi!”
Đàm Vân Thắng thở dài vẻ mặt nhăn nhó như thể có chuyện không giả quyết được.
“Nàng ta diễm mỹ tuyệt luân. Lẽ nào cái gã họ Đàm lại nỡ từ chối?”
Mã Quang cũng thở dài bâng quơ nói. Nhưng là lới nói của kẻ trí giả bậc nhất, chắc chắn còn có ẩn giấu tiên cơ.
“Con mẹ… lấy chứ sao không lấy. Gái đẹp không lấy có thành thằng ngu!” Đàm Vân Thắng quả quyết.
Biết ngay! Ngoài tật nghiện rượu còn một tật khác, Đàm Vân Thắng không thể bỏ được mỹ nữ đâu mà. Chẳng thế gã luôn rình trộm con gái Man tộc trong lúc họ tắm. Lại còn nói là một thú vui tao nhã?
Mỡ dâng miệng mèo mất rồi!
“Ngọc bản chủ thách cưới rất cao? Không biết ông con rể có làm được hay không đây? Ha ha.”
Mã Quang hả hê châm chọc. Hôn sự lần này xem ra vừa kinh vừa hỷ. Vừa nực cười lại vừa náo nhiệt.
“Mày không định bụng đổi cả đàn trâu đấy chứ?”
“Trâu này cũng là của thằng bán vải, đổi thế quái nào được. Hay là tao…”
Đàm Vân Thắng nhìn xuống khe háng của mình rồi quay đầu qua lại. Ánh mắt của gã đảo qua đảo lại liên tục. Ngoài cái tấm thân này ra thì gã có còn gì nữa?
“Kì thực tao vẫn có thể giúp mày.”
Mã Quang lên tiếng. Tình cảm giữa những người anh em, giúp gã lấy vợ cũng là niềm vui xưa nay hiếm có.
“Khẩu lẩu!” Mã Quang khẳng địch chắc nịch. Câu nói như khiến họ Đàm khoái chí tột độ.
Để xem Đàm Vân Thắng có gì?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện