Phong Kiếm

Chương 17 : Người mang chí lớn

Người đăng: phamtoan07101

Ngày đăng: 15:44 05-01-2020

.
Chương 17. Người mang chí lớn Người mang chí lớn bao trùm thiên hạ, kẻ mang hoài bão lấp đầy biển khơi. … Lư Trường hả hê sau vụ Ngọc Tà quyết tâm lấy Đàm Vân Thắng làm chồng. Kể cũng lạ thật, một đứa xấu xấu bẩn bẩn lại có giai nhân nằng nặc bâu lấy. Ông ta vẫn ngồi trên ghế mà trầm tư. Khuôn mặt bực tức của Thuần Lang, vẻ ngoài cau có của Ngọc Nguyên Đãng. Còn cái tên Mã Quang kia nữa, vui không ra vui, buồn chẳng ra buồn. Hắn đang tiếc rẻ mỹ nhân đấy ư? “Một sự lựa chọn thông minh?” Lư Trường thầm so sánh Ngọc Tà với Ngọc Nguyên Đãng. Tên này đúng là có phúc khi sinh được một đứa con gái vừa có nhan sắc lại vừa tài giỏi. Cũng có thể là Ngọc Tà giống mẹ, chứ Ngọc Nguyên Đãng đúng là ngu si đần độn. Hắn ta muốn khống chế Mã Quang để đối đầu với Thuần Lang há không phải là tội tày trời? “Ta trở về rồi mà Ngọc Nguyên Đãng ngươi vẫn muốn kết bề kết cánh cơ đấy? Muốn chết rồi chứ gì?” May thay Ngọc Tà đã suy nghĩ vẹn toàn trong chốc lát. Một trận thư hùng để phân định cao thấp giữa hai trưởng lão đã bất phân thắng bại. Vậy thì việc chọn chồng cũng thế. Quyết không chọn ai trong số hai người bọn họ. “Ngươi cũng biết hi sinh đấy? Ngọc Tà ơi là Ngọc Tà!” Chấp nhận lấy kẻ khố rách áo ôm để cho gia đình tránh khỏi tai họa. Nước đi này của Ngọc Tà cũng đáng lắm. “Tạm thời tha cho cha con nhà ngươi vậy!” Có điều ai sẽ là người hiểu được cho nàng? Man tộc này e rằng ngoài Lư Trường ra còn ai vào đây nữa. Ông ta nhận thấy sự đánh đổi này cũng đã quá đắt đối với Ngọc bản. Tạm thời chưa thèm xuống tay với Ngọc Nguyên Đãng. Chỉ là tạm thời mà thôi. “Kẻ nào không biết an phận thủ thường đều sẽ phải chết! Mã Quang, Thuần Lang?” Bọn chúng ít nhiều đều có ý tự lập. Tuy nhiên Lư Trường vẫn còn có thể kiểm soát. Nghĩ đến đây Lư Trường lật ngược vấn đề. Giả như Ngọc Tà chọn một trong hai trưởng lão thì sao nhỉ? Khi đó Ngọc bản sẽ bị diệt vong? “Ha ha! Ai có được Ngọc Tà thì sẽ giống như có được quân sư ở sau mành liếp!” Không thể phá vỡ sự cân bằng giữa hai trưởng lão được! “Còn Đàm Vân Thắng này…” Lư Trường nhìn thấy bộ dạng chưng hửng vì hỏi được vợ xinh của hắn thì nhếch mép. Đúng là tên ngốc! Ngọc Tà chỉ đang lợi dụng tên ngốc như ngươi mà thôi! “Có điều Thuần Lang vội vàng giết hắn là cớ làm sao?” Trong giữa muôn vàn nỗi lo tự nhiên mọc thêm một vài vấn đề nan giải. Đau đầu rồi! Đau đầu quá rồi! Lư Trường dùng ngón trỏ gãi má rồi đưa ánh mắt sắc lạnh quan sát tất cả mọi người. “Nội không định, làm sao có thể nhe nanh múa vuốt bên ngoài?” Chí của Lư Trường? Chắc chắn không chỉ nằm ở Man tộc thôi đâu. Một người mang chí lớn! … Chim sẻ thì sao hiểu được ý chí phượng hoàng? “Ta đúng là chim sẻ?” Lý Kiệt thầm nhủ như thế, ông ta so với Ngưu Quảng đã là một trời một vực, bây giờ thì lại xuất hiện thêm cả Thiệu Bình nữa. “Hai người này có phải là muốn trở thành phượng hoàng?” “Ông có biết ta sai Thạch Kiều đi đâu không?” Thiệu Bình hỏi. Đúng là Thạch Kiều đã ra khỏi Tây thành mấy ngày hôm nay nhưng hắn không hề báo cáo gì với Lý Kiệt. “Xin Lạc hầu nói rõ!” “Là để bắt một người!” Thiệu Bình đập mạnh tay xuống bản đồ, nơi đó chỉ đến một vị trí bên ngoài Bắc thành. Lý Kiệt thắc mắc, Thiệu Bình đang muốn bắt ai đây? Phía bắc thì có còn ai không nằm trong tầm kiểm soát của Ngưu gia nữa. “Thù nhà chưa trả, làm sao dám nghĩ đến đại sự muôn trùng?” Đằng Long! Ánh mắt đáng sợ của Thiệu Bình hiện lên trước ánh nến khiến cho Lý Kiệt kinh hoảng. Vậy là Thạch Kiều đi bắt Đằng Long? “Chúng ta tìm kiếm bấy lâu nay mà không có tin tức, Lạc hầu làm sai có thể tìm ra Đằng Long?” Lý Kiệt khẽ hỏi. “Một con chó hoang trốn chui trốn lủi quả thực rất khó tìm kiếm! Rất khó!” Thiệu Bình nhổm người dậy và nhếch mép cười thầm với Lý Kiệt. “Nhưng nếu có người muốn cho nó ăn và cứu nó khỏi nhanh vuốt của hổ thì sao?” “Vậy thì người đó càng mau chóng muốn tìm con chó hơn cả chúng ta.” Lý Kiệt hiểu được vấn đề này rồi. “Người cho chó ăn không ai khác chính là Phụng Dương và Tuệ Cơ.” “Chính xác!” Một con chó cắn càn hóa giải nguy cơ Ngưu gia tiếm ngôi đoạt vị. Đó há chẳng phải quý giá lắm sao? Tuệ Cơ và Phụng Dương là người tình nghĩa, bọn họ nhất định sẽ tìm cách đưa Đằng Long trở về. Cứ việc theo dõi Phụng Dương thì sẽ lòi đuôi con chó ra thôi! Nước đi của Thiệu Bình đích thực cao minh. “Ta đoán…” Thiệu bình lạnh lùng. “Thạc Kiều sẽ thất bại!” Câu này nói ra khiến cho Lý Kiệt muôn phần ngạc nhiên. “Ngài nói vậy là…” “Người đến quán trọ đón Đằng Long là Mỹ An và Lục kì trung đẳng. Ông nói xem, con chó liệu có bằng lòng đi theo người lạ?” Đúng vậy, Mỹ An từng có hiềm khích khi đã tự tay sát hại Như Tranh. Đằng Long nhất quyết không cùng Mỹ An trở về. “Thạch Kiều cướp người của Mỹ An, vậy thì Phụng Dương… Phụng Dương sẽ làm tương tự với hắn?” Lý Kiệt tròn mắt. “Đúng rồi! Thì đúng rồi! Đây chính là điểm cao thâm của Phụng Dương. Nàng ta xuất phát sau Mỹ An hai ngày, kì thực là cố tình bố trí chặn đường Thạch Kiều đấy!” Thiệu Bình đứng dậy đặt cây nến lên giá. Hắn ta chắp tay sau lưng rồi trầm ngâm. Bộ dạng này quả thực rất giống Ngưu Quảng. “Phụng Dương này… rốt cuộc có phải là do Hùng Vũ sinh ra không nhỉ? Tại sao nàng ta lại có trí tuệ giống như lão ấy? Mỹ An có khi còn chẳng phải là con đẻ ấy chứ?” “Ngài nghi ngờ…” Lý Kiệt lo lắng. “Nói chơi thôi! Có điều sự kết hợp giữa Phụng Dương và Kinh Dậu… không dễ đối phó!” Một già một trẻ, đều do Lão phu nhân tiến cử. Quả thực cơ nghiệp của Hùng Việt được hai người họ góp phần giữ vững. Thiệu Bình nói thế phải chăng là đã chịu thua Phụng Dương ở nước đi này? Ngưu Quảng không bao giờ hạ nước mà không nắm chắc phần thắng. Con trai của hắn cũng đâu kém cạnh? “Kẻ thù của ta nhất định phải chết trong tay ta!” Thiệu Bình Quả quyết. Lý Kiệt nhìn thấy ánh mắt sắc như dao găm thì trong lòng hiểu rõ. Ngoài con cờ Thạch Kiều đã xung trận, Thiệu Bình nhất định còn một nước đi hung hiểm khác thường. “Điều quan trọng là… Lạc hầu muốn bắt Đằng Long có phải chỉ để trả thù?” Lý Kiệt thầm nghĩ. Người mang chí lớn phải có khả năng chơi một lúc nhiều bàn cờ. Thậm chí lấy cờ bên này để lấn át bên kia. Thiệu Bình đang chơi hai bàn cờ như thế, một với Kinh Dậu, một với Phụng Dương. Ba năm ngủ vùi không lẽ chỉ có ý định trả thù? Ba năm là để tính toán kĩ lưỡng trước khi thức dậy. Chiến tranh sắp nổ ra rồi! … Tại sao phải trở về? Câu hỏi mà chính Đằng Long cũng không tài nào trả lời cho được. Tuy nhiên những lúc bình tâm, có một thứ vẫn còn tồn tại trong y. “Long! Trở về Tiên tộc cùng ta?” Phụng Dương đứng dậy đi ra phía trước. Nàng muốn mặt đối mặt với Đằng Long. Dung nhan này vẫn không hề thay đổi, phơi phới sắc xuân nhưng đượm buồn trong thoáng chốc. Phụng Dương nhìn vào đôi mắt hằn sâu đen láy của đối phương mà thổn thức. Y vẫn không muốn nhìn nàng, y vẫn trầm ngâm vô định. “Tại sao phải trở về?” Đằng Long hỏi lại lần nữa. Hơi ấm này phát ra từ đâu? Là từ tay nàng đấy thôi! Phụng Dương nắm lấy bàn tay Đằng Long đang còn chống kiếm. Đã từ lâu rồi, da thịt xanh xao của y không được tiếp nhận hơi ấm từ một ai đó. Chúng khô cằn và thô ráp, bất kể là ngày hay đêm, toàn bộ đều là lạnh lẽo. “Bởi vì ta, bởi vì Tuệ Cơ. Ngươi có thể nghe ta lần này được không?” Phụng Dương quỳ xuống trước mặt Đằng Long, nàng muốn hạ thấp trọng tâm để nhìn vào mắt của con người này. Cho dù đó là một ánh mắt vô thần, nhưng nàng vẫn tin, Phụng Dương vẫn tin trong đó luôn luôn tồn tại tính người. “Bởi vì mỵ nương? Cũng đúng!” Đằng Long đã cô độc đủ rồi? Y muốn tiếp tục hành trình tìm kiếm bản thân? Cũng chẳng biết nữa, nhưng ngay lúc này Đằng Long lại có ý định quay trở về. Cho dù Tiên tộc từ lâu đã là một nơi xa lạ. Chính xác thì nó chưa bao giờ thân quen với y. Giữa muốn trùng sóng dữ của biển khơi Đằng Long vẫn muốn ôm đá lấp đầy. Giữa ánh nắng vàng ngập tràn chói lóa của bình minh, Đằng Long sẽ lại mang về bóng tối. “Ta đang sống! Vẫn sống và sẽ tiếp tục sống! Ngươi nghĩ rằng ta không biết mình tồn tại hay sao? Ta nắm rõ là đằng khác, rành mạch và vô cùng sắc nét.” “Ta có việc phải làm!” “Đa tạ mỵ nương!” Đằng Long lạnh lùng. Ánh mắt của y vẫn không biến đổi bao nhiêu so với lúc trước. Tuy thế, dường như nó vẫn đủ sức làm cho con tim ai đó dao động. Chẳng phải ái tình nam nữ gì đâu, đó chỉ là một cơn thở phào nhẹ nhõm khi biết người này vẫn còn có thể thuyết phục. “Đi thôi!” Đằng Long đứng dậy bước dần ba bước mà Phụng Dương vẫn còn ngẩn người. Y dừng lại đợi người con gái có thể bắt kịp đôi chân của mình. Thân hình thực tại có thể bắt kịp nhưng cái bóng thì chẳng thấy đâu. Đặc biệt là suy nghĩ nữa, nó đã chạy xa ngàn dặm. Phụng Dương lặng lẽ bước đi bên cạnh Đằng Long, thỉnh thoảng nàng đã rất muốn quay sang nhìn y nhưng lại không dám. Đi bên cạnh là được rồi! Và nàng cũng không định thần sẽ còn bên cạnh Đằng Long bao lâu? Hoàn toàn mông lung và vô định. Khoảng cách gần gũi nhưng lại cao xa vời vợi. Bất chợt Phụng Dương sững người, Đằng Long giơ kiếm đưa ra trước ngực của nàng. Y đang ngăn cản Phụng Dương tiếp tục tiến bước. Đám người theo sau bảo vệ Phụng Dương thấy thế đồng loạt dừng lại. “Long! Có chuyện gì thế?” Quãng đưỡng hai người đã đi cũng không phải ngắn. Nhưng đã đến lúc… Đằng Long chớp mắt một cái, chỉ cần chớp mắt y cũng cảm nhận được sự biến động của gió. Một thứ đang xuyên qua gió mà bay thẳng đến. Phập! “Luồng sát khí này…” Thanh kiếm sắc lạnh cắm thẳng xuống đất trước mặt Phụng Dương, chỉ cần nàng ta bước thêm một bước? Mạng nhỏ tất sẽ không còn. “Xin lỗi mỵ nương, nhưng đoạn đường này người sẽ chẳng còn có thể đi tiếp được nữa!” Thanh âm vang lên là lúc bóng người xuất hiện. Một, hai, rồi ba bước. Hắn ta vô cùng điềm tĩnh và lạnh lùng. Đến bước thứ tư… Vút! Cao thủ biến mất? “Long…” Phụng Dương nói trong sợ hãi, nàng chẳng có lấy một chút phản ứng trước lúc tình thế nguy hiểm. Phụng Dương ngã quỵ, là do Đằng Long dùng tay đẩy nàng ngã sang một bên. Pặc! Đằng Long sau đó chỉ kịp cảm nhận cổ mình bị thứ gì đó bóp ngẹt ngay trong tức khắc. Thân hình của y bị một kình lực đẩy ra đằng xa rồi va chạm mạnh vào một thân cây. Đầu y bị đập mạnh khiến cho Đằng Long bất tỉnh. Lúc này đây hình ảnh sát thủ mới được hiện rõ. Hắn ta là kẻ… Phụng Dương ngoái đầu quan sát, hắn ta một tay vác cả Đằng Long trên vai, tay kia đã nắm chặt thanh kiếm lúc trước tung ra đe dọa. “Hà Phương?” Phụng Dương lên tiếng. Đám người còn lại lúc này dự định xông tới nhưng đã nhận ngay một lệnh ngăn cản đối với bọn họ. “Mỵ nương… Cáo từ!” Kẻ mặc áo vàng có đính ngân bài lạnh lùng cất lên câu chào từ biệt. Hắn chỉ dùng ba khoảnh khắc để mình xuất hiện đoạt người, và cũng chỉ cần có hai khoảnh khắc cho mình rút đi. Một là câu chào vừa nãy, hai là… Hà Phương vận kình giậm chân xuống đất, kế đó tảng đá bên cạnh hắn ta bay lên không trung. Vừa ngang tầm kiếm, Hà Phương tung ra một chiêu hoành thức vô cùng cường đại. Keng! Kiếm khí va chạm vào đá làm cho âm thanh trở nên chói tai. Tảng đá bị một lực đẩy bay đi chỗ khác. Đích đến của nó chính là bọn người theo sau bao vệ Phụng Dương. Bọn chúng mà cố chạy lên cướp người chắc chắn sẽ bị cản lại. Uỳnh! Tiếng nổ của đá phát ra làm cho bụi cát tứ tung mù mịt. Cao thủ sau đó cũng dần biến mất vào trong không trung. Đây chính là lí do tại sao trong kì sát hạch Phụng Dương đã không muốn đấu với người Hoàng kì. Đặc biệt là Hà Phương. Người ta nói hắn là kẻ hữu dũng vô mưu, là kẻ chỉ biết nghe lệnh bề trên sai bảo. Tuy nhiên một thân võ học của hắn quả thực cao thâm khó lường. Nước đi hung hiểm khác thường của Thiệu Bình chính là tung thêm một vị cao thủ vào trong bàn cờ đối với Phụng Dương. … Nghĩ kĩ một chút! Khi trước Thiệu Bình chỉ thua Đằng Long ở kì sát hạch? Vậy hắn có từng đấu với Hà Phương hay chưa? … Bàn cờ đối với Phụng Dương đã định, bây giờ là lúc Thiệu Bình quay sang đối phó Kinh Dậu trưởng lão? Một người thanh niên đang ngồi viết lách trong phòng. Hắn ta dù nhìn ở góc độ nào cũng không giấu nổi bộ dạng khoan thai tuấn mỹ. Người như thế mà phải lăn lộn dãi nắng dầm mưa cùng với Huyết Đồ quả thực có phần đáng tiếc? “Tinh anh, mời xem!” Chử Minh tiến gần Phan Liên rồi nói. Hắn đưa cuộn vải vừa viết cho nàng. “Đây là…” “Báo cáo gửi về Kinh Dậu trưởng lão, tinh anh đọc xem có cần bổ sung gì không?” Tất cả những gì Lam kì điều tra về vụ tinh anh Hoàng kì bị giết ở trước Tây thành. Chính xác hơn là Chử Minh điều tra được. Lam kì đến đây chẳng có việc gì để làm. Tất cả mọi thứ Phan Liên đều cho Chử Minh toàn quyền quyết định. Thuộc hạ của nàng có thể vài phần thắc mắc nhưng Phan Liên thì lại hiểu rõ hơn bao giờ hết. Chử Minh đã cảnh báo nàng từ trước rồi thôi: “Tinh anh có muốn thực sự điều tra án này hay không?” “Không phải!” Phan Liên thầm nghĩ. Không phải ngẫu nhiên mà Chử Minh được cử điều tra kỳ án lần này. Quả thực Lam kì dường như đang bị người khác thí lên bàn cờ tranh đoạt. Có thể là Kinh Dậu, hoặc giả chính là Thiệu Bình. “Đứng về bên nào?” Điều đó thì còn tùy thuộc vào quyết định của thủ lĩnh Lam kì. “Hai người chuẩn bị quay về Phong thành rồi sao?” Lý Kiệt vừa nói vừa bước vào phòng. “Lý Kiệt đại nhân!” Phan Liên đứng dậy cúi chào, trước đó nàng cũng vội vàng gập ngay cuộn vải. Dù kết quả của Chử Minh có thế nào đi chăng nữa bây giờ cũng chưa phải lúc để người Hồng kì biết được. “Tinh anh Lý Kiệt! Mấy ngày hôm nay đã làm phiền ông nhiều rồi!” Chử Minh lên tiếng. “Chử Minh cái tên này…” Lý Kiệt thầm cau mày. Trước đây ông ta đã từng tiến cử Chử Minh cho người Huyết Đồ. Đó cũng là nước đi của Ngưu Quảng năm xưa, muốn có một con bài ở trong lực lượng đặc biệt này phòng khi Thạch Kiều buộc phải rút khỏi. Nói đi nói lại vẫn chưa nắm được bất kì điểm yếu nào của Chử Minh để mà khống chế được hắn. Tuy nhiên Chử Minh cũng thật kì lạ, hắn ta an phận thủ thường không hề có ý tranh dành. Ngay cả khi Huyết Đồ quyết định gạt bỏ vì hắn dính líu đến Đằng Long thì Chử Minh cũng không oán trách. Nhiệm vụ đầu tiên nhận lại sau ba năm liệu có phần nào quá sức với hắn? Lao vào một cuộc tranh đấu giữa lòng Tiên tộc? Lý Kiệt ngoài việc toàn tâm toàn ý phục vụ Ngưu gia thì ông vẫn còn một đức tính khác. Quý trọng người tài! Ông ta đã từng khuyên nhủ Vũ Lâm cẩn trọng bảo toàn tính mạng. Đáng tiếc kẻ này không nghe để rồi chết thảm. Bây giờ có phải đến lượt Chử Minh? “Ngươi quay về chắc hẳn đã có kết quả rõ ràng?” Lý Kiệt vừa hỏi vừa liếc nhìn cuộn vải. Ông ta thực sự rất muốn biết được Chử Minh viết gì trong đó. “Kết quả? Đương nhiên phải do tộc trưởng định đoạt!” Chử Minh thẳng thắn. Thôi rồi! Cái tính làm tròn bổn phận của Chử Minh có khi hại hắn mất thôi. Lý Kiệt có chút tiếc nuối. “Vậy thì… khi nào định đoạt phiền ngươi báo lại Hồng kì một tiếng. Dù sao án này cũng đã xảy ra trên đất Tây thành.” “Tôi nhất định sẽ báo!” Phan Liên tiến lại cầm lấy cuộn vải. “Nhất định sẽ báo, đến lúc ấy hi vọng tinh anh có thể thuận theo mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân.” “Đương nhiên! Ở trong Tiên tộc có ai dám nghịch lại ý tộc trưởng kia chứ?” Lý Kiệt bình thản đáp lời. “Vậy… Lam kì xin cáo từ!” Phan Liên nói rồi cúi chào một cái, nàng cùng Chử Minh lập tức rời khỏi. … Những người khác vẫn còn đang nghĩ người đứng đầu Tây thành hiện tại chính là Lý Kiệt. Điều không ai ngờ được chính là… “Đi rồi?” Thiệu Bình nheo mắt hỏi Lý Kiệt. “Bẩm Lạc hầu, Phan Liên và Chử Minh đã rời khỏi Tây thành sáng nay.” Người chủ sự Tây thành, kẻ đứng đầu Ngưu gia? Tuyệt không thua kém Ngưu Quảng năm ấy. Đó chính là suy nghĩ của Lý Kiệt lúc này. “Được, ngươi biết phải làm gì rồi chứ?” Thiệu Bình nói nhưng mắt hắn không nhìn Lý Kiệt, lệnh này không phải ban xuống dành cho ông ta? “Tuân lệnh!” Một thanh âm vang lên khiến cho Lý Kiệt chợt lạnh sống lưng. Thêm một quân cờ bí mật chuẩn bị xuất chiến, Thiệu Bình không chỉ kế thừa trí tuệ của cha, hắn còn tiếp quản luôn cả lực lượng bí mật mà Ngưu Quảng dày công tạo dựng. Gián điệp của Ngưu gia rốt cuộc có bao nhiêu người? Gián điệp đồng thời sẽ đóng vai trò sát thủ. Bọn chúng sẵn sàng trừ khử bất kì chướng ngại chặn đường Ngưu gia tiến đến ngôi vị bá chủ. “Ngài thật sự muốn…” Lý Kiệt lo lắng. “Ông nghĩ ta nói chơi hay sao! Lam kì và Chử Minh… nhất định phải giết!” Câu này nói ra ngữ khí đều đều cộng thêm ánh mắt không hề động đậy. Điều đó làm cho Lý Kiệt sợ hãi. “Sự tàn nhẫn là cần thiết!” Thiệu Bình nói mà như Ngưu Quảng đang nói. Lý Kiệt đang được chứng kiến, ông ta chứng kiến bản sao hoàn hảo của Ngưu Lạc hầu từ từ hiện lên. “Ta biết ông sẽ tiếc thương Chử Minh, nhưng làm việc lớn không thể chỉ vì tiểu tiết mà câu nệ để lỡ thời cơ.” “Thuộc hạ hiểu rõ!” Lý Kiệt trầm ngâm, kì thực ông ta lúc này không dám đoán xét để xem Thiệu Bình toan tính điều gì. Phục tùng mệnh lệnh là thứ duy nhất Lý Kiệt có thể làm được. Không phải nước đi loại bỏ Lam kì sẽ khiến Ngưu gia rơi vào nguy hiểm hay sao? Đây là điểm khác biệt duy nhất giữa hai cha con bọn họ. Ngưu Quảng thận trọng vô cùng, Thiệu Bình ở đây có chút mạo hiểm không thể đoán được. … “Đến rồi? Bầu trời đêm ta đã không còn tâm trí quan sát. Vì kẻ ta chờ cuối cùng đã xuất hiện.” Kiếm khách ở trên mái nhà trầm tư, hắn ta khi thấy bóng người lững thững bước đi thì ngay lập tức dừng việc mài kiếm. Kiếm sắc? Đã đến lúc kiểm tra. “Con đường phía trước ngươi tốt nhất không nên đi tiếp thì hơn?” “Ồ?” Cơn gió lạnh thổi làm cho một người dừng bước. Dừng vì lạnh hay dừng vì một bóng hình không thể ngước nhìn? Hà Phương tay trái vẫn giữ Đằng Long trên vai trong khi tay phải nắm chặt thanh kiếm. Đùng đoàng! Ánh chớp lóe lên giúp cho Hà Phương định rõ thân ảnh đối thủ. Một kẻ vô cùng điềm đạm. Hắn ta chỉ nhìn thanh kiếm mà không để ý Hà Phương. Điểm đặc biệt nhất ở con người này đó là một vòng tròn màu đỏ ở sau lưng áo. Nó tượng trưng cho cái gì kia chứ? “Ta thực khâm phục Nguyệt chủ khi đã tính được Hà Phương ngươi sẽ đi qua con đường nhỏ này.” “Nguyệt chủ?” Hà phương tỏ vẻ ngạc nhiên. “Chủ nhân của ta, người muốn có được Đằng Long. Vậy nên ta sẽ cho ngươi hai sự lựa chọn.” Hà Phương nghe thế liền vứt bịch Đằng Long còn đang bất tỉnh xuống đất. Bây giờ không phải là lúc khăng khăng giữ người. Hành tung của Hà Phương luôn được bảo mật, ấy vậy vẫn có một kẻ có thể đoán ra. Hắn trực tiếp đi xuyên qua Bắc thành mà không thèm đi đường nhỏ. Đây chính là điểm Phụng Dương chẳng thể ngờ tới. Người của nàng ta cũng chẳng đón đường Hà Phương được đâu. Kiếm đã nắm trong tay, Hà Phương không còn lựa chọn nào khác? “Ngươi có thể ra về theo con đường cũ. Nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp bước đi, phía trước chính là địa ngục!” Vút! Kiếm khách ở trên mái nhà nhảy xuống mặt đất. Hắn ta dùng nón che mặt khiến cho Hà Phương không thể nhìn thấy. Điềm đạm đến kinh người! Đó là những gì Hà Phương có thể cảm nhận về tên kiếm khách. Vừa hay, trong lòng Hà Phương cũng không một chút mảy may suy nghĩ. “Hà Phương ngươi nên biết rõ, chúng ta không cứ nhất thiết phải đấu trận này.” “Ta cũng rất rõ, phía trước là một con đường thênh thang rộng lớn. Địa ngục ngươi nói chỉ là cái thứ tưởng tượng mà thôi.” Không gian biến động trong khi lòng người thì lại vô cùng trầm lắng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang